Ngã Dục Phong Thiên

Chương 525: Vụ pháp thành hải!




Chim anh vũ giữa trời ngạo nghễ nhìn bốn phía, có phần khinh miệt, miếng mỡ đông thì nằm úp sấp trên đỉnh đầu Hoàng đại tiên hiện đang run rẩy, vẻ mặt nghiêm túc, dường như rất nghiêm túc ước lượng số lượng những kẻ bên ngoài.
Nhưng đếm đi đếm lại, vẫn là ba...
Còn về hơn nghìn tu sĩ xung quanh, thì phần lớn vẻ mặt khẩn trương, chỉ có đầu to trong đám người, vênh mặt lên, vẻ mặt cảm khái, trong lòng thầm nhủ.
- Những kẻ của Đông Lạc Thành này chọc ai không chọc, lại đến chọc vào sát tinh này...
Mạnh Hạo hững hờ nhìn lão giả Nguyên Anh trước mắt, người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, đứng ở đó như một ngọn núi, phát tán ra uy áp vô hình, giống như lão ở đó, thì là chủ nhân của nơi này, nghìn người xung quanh, kể cả bản thân trong đó, sống chết đều nằm trong một suy nghĩ của đối phương.
- Gia nhập gia tộc Đông Lạc, có chỗ gì tốt?
Vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường, cứ như không nhìn thấy những bóng người trên đỉnh núi xung quanh.
- Thành thế lực ngoại tông của gia tộc Đông Lạc ta, các ngươi có thể thu được quyền ở lại nơi này, còn có thể có được trợ giúp tài nguyên từ gia tộc Đông Lạc. Nhưng phải uống vào thuốc dẫn của gia tộc, đợi đến thời gian thích đáng, mới dùng công lao để giải thuốc.
Lão giả Nguyên Anh bình tĩnh nói, lão tin rằng đối phương nhất định sẽ đồng ý, vì chỉ có một con đường, đối phương không có tư cách lựa chọn.
Trên thực tế cái kế hoạch này, gia tộc Đông Lạc cũng vì gặp phải nguy cơ, mới không thể không làm như thế, hiện giờ đang lúc đại loạn, rất ít người muốn tham dự vào, những ngày này bọn họ chiêu mộ được rất ít. Mà nơi này có hơn nghìn người của Mạnh Hạo, trong mắt bọn họ giống như dê non, mặt khác quan trọng hơn là, tu vi của Mạnh Hạo bọn họ không để ý, cho dù chiến lực không tệ, nhưng bọn họ cho rằng tiêu diệt, quả thực là dễ dàng.
- Lão phu cho ngươi thời gian ba lần hô hấp để suy nghĩ, ngươi là người thông minh, nên biết ngươi không có lựa chọn, đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!
Lão giả phất tay áo, dửng dưng nói.
- Ngươi là cái thá gì, gia tộc Đông Lạc, muốn có một chủ tử sao?
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình thường, hững hờ mở miệng.
Câu này nói ra, như sấm động trời cao, ầm ầm giáng xuống.
Truyền vào trong tai mọi người xung quanh, đừng nói là lão giả Nguyên Anh sửng sốt, ngay cả hơn nghìn tu sĩ xung quanh, cũng đều ngẩn ra.
Đầu to ở cách đó không xa vốn đang nhìn có chút hả hê, nhưng lúc này cũng bất giác hít vào một hơi, lời nói của Mạnh Hạo, trong mắt lão thực hơi quá rồi.
Đông Lạc Linh mở to mắt, nàng không thể nào ngờ được một người lại có thể cuồng vọng đến mức đó, Đông Lạc Hàn cũng ngây ra tại chỗ, tất cả tộc nhân của gia tộc Đông Lạc xung quanh họ, ai nấy đều nhìn về Mạnh Hạo với vẻ không thể tưởng tượng.
Lão giả Nguyên Anh nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng âm trầm, trong mắt đã nổi lên sát cơ.
- Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất dày, ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ giúp ngươi!
Lão giả nói rồi, bước về phía Mạnh Hạo, tốc độ rất nhanh.
Đồng thời, những người của gia tộc Đông Lạc trên các đỉnh núi xung quanh thung lũng, cũng hóa thành những đạo cầu vồng, trực tiếp lao tới.
Nhưng ngay khi những người này vừa động, chim anh vũ giữa trời, đột nhiên phát ra một tiếng gào thét sắc bén.
- Bày trận!
Lời nói vừa ra, thanh âm sắc bén đến cực điểm, ngay khi truyền ra, hơn nghìn người xung quanh, lập tức có hơn một trăm tu sĩ theo Mạnh Hạo sớm nhất, bọn họ gần như chạy tới theo bản năng, bọn họ vừa chạy, lập tức kéo theo người xung quanh. Mấy ngày nay chim anh vũ ở đây, gần như không có lúc nào không rèn luyện những tu sĩ này, nếu là đi từ không đến có, sẽ xuất hiện khó khăn, nhưng nếu bản thân đã có một số người quen với trận pháp, thì những người khác phối hợp theo, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Cùng lúc với những tu sĩ này chạy tới, lão giả Nguyên Anh đã tới gần Mạnh Hạo, tay phải nhấc lên thành chưởng, chợt nắm chặt, lập tức hư vô xung quanh Mạnh Hạo đột nhiên sụp đổ, cấp tốc co rút, như muốn trực tiếp nghiền ép Mạnh Hạo.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên lệ mang, gần như ngay khi lão giả tới gần, Liên Hoa Kiếm Trận đột nhiên xuất hiện, đẩy mạnh về phía trước, tiếng nổ vang phát ra. Trong tiếng nổ, cánh tay phải của Mạnh Hạo mang theo lực lượng kinh người, mạnh mẽ đánh ra.
- Phá Diệt.
Lão giả hơi cau mày, không hề dừng bước, nhưng thân thể lại đột nhiên biến mất, trực tiếp tránh khỏi kiếm trận của Mạnh Hạo, thuấn di xuất hiện sau lưng Mạnh Hạo, tay trái từ từ nắm lại với vẻ trào phúng.
Tiếng nổ lại vang vọng, hư vô xung quanh Mạnh Hạo hoàn toàn tan nát, ngay cả thân thể hắn vào giờ khắc này cũng trực tiếp tan vỡ.
- Đây chính là chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kết Đan, cho dù là kiếm trận của ngươi bất phàm, cho dù tay phải của ngươi có quái lực, nhưng... Hả?
Lão giả đang hững hờ nói, đột nhiên ngây ra, sắc mặt cũng theo đó mà biến đổi.
Vì lão nhìn thấy thân thể Mạnh Hạo, khi phá diệt tiêu tan không phải là huyết nhục, mà là một mảnh khí tức.
- Là phân thân! Hắn là tu sĩ Kết Đan, làm sao có thể có được phân thân!
Sắc mặt lão giả Nguyên Anh biến hóa, mạnh mẽ quay người, nhưng ngay khi lão quay người, lão lại nhìn thấy sương mù vô cùng vô tận. Trong làn sương này, tồn tại rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh này ai nấy đều cao đến mười mấy trượng, hư ảo lộ ra giữa không trung, đang chạy nhanh trong sương mù khắp nơi.
Mà mấy chục tộc nhân lão dẫn theo, giờ phút này cũng không nhìn thấy đâu.
- Đây là...
Lão giả Nguyên Anh sắc mặt khó coi. Lúc này nếu lão còn không biết bản thân đã rơi vào bẫy, lão cũng không xứng trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
- Chỉ một trận pháp, còn chưa đủ để vây khốn lão phu.
Lão giả Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, thân thể lao về phía trước, lập tức thuấn di biến mất không thấy. Nhưng lúc lão xuất hiện lại, vẻ mặt cuối cùng cũng hoàn toàn thay đổi, lão phát hiện, xung quanh mình, vẫn tràn ngập sương mù vô tận.
- Thuấn di lại không có tác dụng...
Tay phải lão giả vỗ lên túi trữ vật, trong tay lão lập tức xuất hiện một cây gậy trúc, dưới sự ma sát, cây gậy nhất thời bốc cháy, có tiếng gào thét truyền ra từ trong sương khói, hòa thành từng hình ảnh mãnh thú dữ tợn, lập tức gào thét chạy về bốn phía.
- Phá cho ta!
Tiếng nổ vang vọng, lúc này trong sương khói, đám người Đông Lạc Linh bị phân tán ra, bản thân mỗi người cũng mang theo kinh hoàng nhìn bốn phía, thỉnh thoảng còn có tiếng hét thê lương truyền tới.
Ở bên ngoài, những tộc nhân gia tộc Đông Lạc lao xuống từ đỉnh núi, ai nấy đều biến sắc, chỉ cần xông vào trong màn sương, đều lập tức mất phương hướng. Về phần những tu sĩ chưa tiến vào, thì hít một hơi, thung lũng trong mắt bọn họ, đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hồ sương mù.
Một cái hồ do sương mù tích tụ!
Sương khói cuồn cuộn, như nước hồ cuộn trào, bên trong cái khí thế đó, mơ hồ có thể nhìn thấy những thân ảnh cao to chạy nhanh qua, đặc biệt là những âm thanh mà những thân ảnh này truyền ra, còn chấn động cả mặt đất, khiến cho bầu trời biến sắc, phong vân vần vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.