Ngã Dục Phong Thiên

Chương 528: Tuế nguyệt độc sát




Lúc này ai nấy đều chăm chú quan sát, rất nhanh, sương mù trên mặt đất nhanh chóng lan tràn, ngày càng gần với vách phòng hộ mà Đông Lạc thành đã khởi động.
Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm, năm dặm...
Cho đến khi một tiếng nổ rung động mặt đất, vang vọng bầu trời vang lên, màn sương mù va chạm vào Đông Lạc thành. Trong nháy mắt, trời đất biến sắc, cả Đông Lạc thành rung động, những mảnh màu xanh lá cây kia đều rung động, sương mù cuộn trào, phát ra chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó, trong ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, bọn họ nhìn thấy sương mù từ từ bao phủ vách phòng hộ màu xanh, dần dần tràn ra, cho đến khi bao phủ cả Đông Lạc thành vào trong màn sương.
Phóng mắt ra xa, đã không thể nhìn thấy Đông Lạc thành, cái nhìn thấy chỉ có một mảng sương mù dày đặc, như bị bao vây.
Nhưng người sáng suốt vẫn nhìn ra được, cho dù là màn sương mù quỷ dị này, cũng không thể phá tan trận pháp phòng hộ của Ðông Lạc thành trong thời gian ngắn. Đây không còn là chiến đấu giữa tu sĩ nữa, mà là đối kháng giữa trận pháp với trận pháp.
Tiếng nổ vang liên tục phát ra, mấy trăm người giữa không trung, ai nấy đều hít sâu một hơi, bọn họ nhìn thấy trong màn sương, lúc này đột nhiên xuất hiện gần nghìn bóng người. Những bóng người này ai nấy đều cao đến mười mấy trượng, đang chạy ra từ trong màn sương, toàn thân tỏa ra khói đen, chạy quanh màn sương, đang nhanh chóng di chuyển.
Theo bước chân của họ, màn sương mù càng lúc càng dày, mà khi bọn họ chạy nhanh, thì tiếng nổ vang cũng không ngừng truyền ra.
Mà phía trên màn sương mù đang cuồn cuộn lúc này, lại có một người chậm rãi bay lên. Người này mặc áo dài màu xanh, mái tóc màu đen tung bay, toàn thân phát tán kim quang, chính là Mạnh Hạo.
- Kim Quang Lão Tổ!
- Màn sương này quả nhiên là thủ đoạn của Kim Quang Giáo. Nhưng Kim Quang Lão Tổ chẳng lẽ phát điên rồi, với tu vi Kết Đan, lại dám khiêu chiến gia tộc Đông Lạc!
- Cho dù trận pháp của hắn sắc bén, cho dù gia tộc Đông Lạc không có Lão Tổ Trảm Linh, nhưng có ba vị trưởng lão Nguyên Anh, đủ để đặt chân vững vàng. Khắp nơi quanh đây, làm gì có thế lực nào dám chọc vào gia tộc Đông Lạc!
Đồng thời, Đông Lạc thành trong màn sương, sừng sững không đổ, vô số mảng màu lá xanh bao bọc phòng thủ cho thành trì, hiện giờ số tán tu còn lại chỉ có hơn trăm người, bọn họ cuối cùng cũng lựa chọn đứng về phía những tu sĩ của gia tộc Đông Lạc. Lúc này tuy vẫn còn khẩn trương, nhưng nhìn thấy phòng hộ của Đông Lạc thành không sao, cũng đều thấy yên tâm.
Trong tầng hai, tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, cũng đều thở phào một hơi. Hai vị trưởng lão Nguyên Anh thì mắt lộ hàn mang, hừ lạnh một tiếng.
Trận pháp của thành trì có thể chống đối màn sương quỷ dị của đối phương, điều này khiến Đông Lạc thành đứng vào vị trí bất bại, ngay cả tộc trưởng gia tộc Đông Lạc, bây giờ cũng thả lỏng tâm thần.
- Lão phu muốn xem xem, trận pháp của kẻ này có chỗ nào kỳ lạ.
Một trong hai trưởng lão Nguyên Anh, tay phải lấy ra một miếng ngọc giản, đột nhiên bóp nát ngọc giản hóa thành khí tức màu lục, nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một mảng lục quang, trực tiếp dung nhập vào màn phòng hộ lá cây phía bên ngoài.
Ngay lập tức, trận pháp phòng hộ của Đông Lạc thành, đột nhiên thay đổi, truyền ra từng tiếng nổ vang, cũng hóa ra mấy trăm con ong độc, mỗi con đều rất sắc bén, bay ra từ trong trận pháp. Nhưng ngay khi bọn chúng lao ra, bảy mươi mấy tộc nhân của gia tộc Đông Lạc bị Mạnh Hạo điều khiển trong màn sương, ánh mắt lập tức phát ra u mang, xông thẳng tới chỗ những con ong này.
- Chết tiệt!
Vị trưởng lão Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc biến sắc, hiển nhiên đã nhìn thấy tình hình bên ngoài thông qua lũ ong độc kia. Tay phải lão bắt quyết, những con ong này lập tức phân tán, né tránh tộc nhân của mình, đi tìm những tu sĩ của Kim Quang Giáo ở trong màn sương.
Trong màn sương, chim anh vũ kêu lên một tiếng, lập tức những bóng người đang chạy khắp nơi, tức thời chạy ngược lại, sau khi thay đổi phương hướng, khiến màn sương này chuyển thành dòng xoáy, từng trận điện quang chạy quanh. Chim anh vũ dựng hết đống tạp mao trên thân lên, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, toàn lực thôi động trận pháp, muốn tấn công phòng hộ của thành trì.
- Ngũ Gia lúc xưa từng thề rằng, muốn làm cái thành này, các ngươi đợi Ngũ Gia, Ngũ Gia đến rồi!
Chim anh vũ kêu lên, trận pháp chuyển động nhanh chóng, bóng dáng cả nghìn người đang chạy, lần lượt xông thẳng đến Đông Lạc thành, khiến cho thành trì chấn động, mảng phòng hộ lá cây cũng rung động không ngừng.
Trong lúc màn sương đối kháng với trận pháp của gia tộc Đông Lạc, Mạnh Hạo giữa không trung đang cúi đầu nhìn Đông Lạc thành trong màn sương.
Tay hắn đưa lên, bắt quyết chỉ xuống mặt đất, hững hờ mở miệng.
- Phong Chính!
Lời nói vừa ra, trời đất trước mắt Mạnh Hạo lập tức trùng điệp, đồng thời từng tia khí tức từ bốn phương tám hướng chạy tới, nhanh chóng ngưng tụ xung quanh Mạnh Hạo. Theo cánh tay Mạnh Hạo vung lên, chỉ vào màn sương, những yêu khí này lập tức tụ lại một chỗ, trở thành một thanh trường thương, phóng vào màn sương, xuyên qua nó, đánh thẳng lên trận pháp của Đông Lạc thành.
Tiếng nổ vang vọng, mặt đất rung động, tay phải Mạnh Hạo liên tục bắt quyết, không ngừng có yêu khí tụ tập, không ngừng dung nhập vào màn sương đánh lên trận pháp.
Một màn này, rơi vào trong mắt những tán tu xung quanh khiến ai nấy đều run lẩy bẩy, bọn họ đột nhiên cảm thấy, tuyệt đối không thể xem thường Kim Quang Lão Tổ này một chút nào.
- Kim Quang Giáo nho nhỏ, một tiểu bối chỉ mới Kết Đan, chỉ là ỷ vào trận pháp sương mù kỳ dị, cũng dám vây gia tộc Đông Lạc ta!
Một tiếng hừ lạnh, mang theo cả ngạo khí, lại có cả khinh miệt, truyền ra từ trong Đông Lạc thành, chấn động không gian, truyền ra ngoài màn sương, vang vọng khắp nơi.
- Tiểu bối không biết trời cao đất dày!
Lại một tiếng nói già nua truyền ra, đột nhiên, phòng hộ của Đông Lạc thành, bộc phát quang mang màu lục kinh thiên động địa. Trong màn quang mang này, có từng phiến lá xanh biến ảo ra, xoay chuyển xung quanh, tiếng nổ vang vọng, trận pháp sương mù chấn động, những bóng dáng chạy nhanh trong đó, cũng lần lượt có dấu hiệu bị nghiền nát.
Chim anh vũ kêu lên một tiếng, lập tức trận pháp lại cuộn trào, tiếng nổ vang truyền ra, lại va chạm với phòng hộ của Đông Lạc thành.
- Trận pháp của Đông Lạc thành ta, đứng vững nhiều năm, chưa từng bị phá, Mặc Thổ cung muốn phá cũng phải trả một cái giá rất lớn, đừng nói chỉ một Kim Quang Giáo nho nhỏ của ngươi.
- Trận pháp của ngươi tuy kỳ diệu, nhưng có thể kiên trì được bao lâu? Đợi đến khi các ngươi không thể tiếp tục kiên trì, lão phu sẽ tự tay xé rách da thịt ngươi, treo ngoài cửa phòng, để làm kỷ niệm.
Tiếng nói kiêu ngạo truyền ra, vang vọng không gian, mấy trăm tu sĩ ngoài màn sương, tâm thần chấn động.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, lần này sở dĩ hắn quyết định dùng trận pháp vây lấy Đông Lạc thành, trực tiếp khai chiến với gia tộc Đông Lạc, chính là vì hắn hiểu rõ, hiện giờ là lúc Mặc Thổ chiến loạn, gia tộc Đông Lạc này không gượng được lâu.
Mục đích của hắn là cảnh cáo, muốn nói với gia tộc Đông Lạc, đừng đến trêu chọc bản thân, ngươi là ngươi, ta là ta, cho nên trước đó hắn rất ít ra tay làm người khác bị thương, dù sao thì không phải tất cả mọi chuyện đều phải giải quyết bằng chém giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.