Nhưng vào lúc này, hai mắt nàng bỗng nhiên mạnh mẽ trợn to, không chỉ có nàng, giờ phút này, trên chiến trường này, tất cả mọi người đều chú ý tới Mạnh Hạo, ai nấy đều hô hấp dồn dập.
Một tiếng gầm giận dữ bỗng nhiên truyền ra từ phía sau Mạnh Hạo, cự nhân cao hơn ba mươi trượng kia, lúc này đang vung đại kiếm, nhấc lên tiếng gào thét kinh thiên, mạnh mẽ chém về phía Mạnh Hạo.
Đại kiếm giống như cắt qua hư vô, nhấc lên âm thanh bén nhọn, gió được hình thành không còn là khuếch tán nữa, mà là ngưng tụ, khiến cho sương mù ở bốn phía Mạnh Hạo, nhất thời quay cuồng hỗn loạn.
Tất cả những điều này miêu tả thì chậm chạp, nhưng trong thực tế thì chỉ diễn ra trong chớp mắt, gần như đồng thời với khi Mạnh Hạo cất tiếng nói, đại kiếm đã cách đỉnh đầu hắn không đến mười trượng!
Thanh kiếm này, ước chừng trăm trượng, người sử dụng kiếm là cự nhân cao ba mươi trượng, lực lượng to lớn này, cho dù là không có tu vi, vẫn đủ để chấn động mọi người.
Chớp mắt, thanh đại kiếm này liền thẳng đến đỉnh đầu Mạnh Hạo. Gào thét mà đánh sâu xuống, khiến cho sương mù ở bốn phía Mạnh Hạo quay cuồng, cuộn trào tản ra xung quanh, khiến cho thân ảnh của hắn, ở cả vùng đất đó, phá lệ trở nên nổi bật.
Nhưng ngay khi thanh đại kiếm này chém xuống, Mạnh Hạo chưa có quay đầu lại. Tay phải bỗng nhiên nâng lên, mạnh mẽ trảo về phía đỉnh đầu. Oanh một tiếng cự hưởng, tay phải Mạnh Hạo trực tiếp bắt được mũi kiếm.
Một cỗ đại lực mạnh mẽ truyền ra từ thân kiếm, khiến cho xương cốt toàn thân Mạnh Hạo kêu lên ken két, mặt đất thì chấn động nứt toác ra, hai chân hắn thậm chí còn bị lực lượng khổng lồ này trực tiếp đè lún xuống mặt đất bảy tám tấc.
Nhưng vẻ mặt Mạnh Hạo lại không hề có biến hóa, mà là xoay người, lạnh lẽo nhìn lại cự nhân khổng lồ ở phía sau.
- Tuế Nguyệt!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, từ trong túi trữ vật của hắn, trong phút chốc lập tức bay ra mười chuôi kiếm gỗ Tuế Nguyệt, ở giữa không trung trực tiếp hình thành Liên Hoa kiếm trận, cấp tốc xoay tròn, vờn quanh cự nhân khổng lồ kia.
Cự nhân này gào thét, muốn rút đại kiếm về, nhưng sau khi mạnh mẽ dùng sức lại hoảng sợ phát hiện, đại kiếm bị Mạnh Hạo bắt lấy, như bị cố định ở đó luôn, không có cách nào rút về được.
Hai mắt của gã lộ ra lục mang, hét lớn một tiếng, buông lỏng ra đại kiếm, sau đó nắm tay rầm rầm đập thẳng đến phía Mạnh Hạo.
- Thú vị, giết đi thì không khỏi có chút đáng tiếc.
Mạnh Hạo cười cười, đem đại kiếm ném ra sau, tùy ý thu lại Tuế Nguyệt Liên Hoa, mà khoảnh khắc khi nắm tay thật lớn kia đập tới, Huyết Băng Thiểm ngay lập tức xuất hiện, liền chợt lóe lên, trực tiếp hiện thân ở đỉnh đầu cự nhân này, tay trái nâng lên, một chỉ chỉ lên thiên linh của cự nhân này.
- Phong Chính!
Phong Chính xuất khẩu, bất kể là bốn phía xung quanh chiến trường hay là cả thiên địa đều ở một khắc này, xuất hiện trọng điệp ở trong mắt Mạnh Hạo. Ở bên trong trọng điệp này, một tia khí tức người ngoài nhìn không tới gào thét mà đến, theo tay trái Mạnh Hạo, trực tiếp dung nhập vào trong đầu cự nhân này.
Cự nhân gào thét, hai tay nâng lên đánh về phía Mạnh Hạo, nhưng Huyết Băng Thiểm của Mạnh Hạo lóe lên, mỗi lần chỉ cần chợt lóe, liền hoàn toàn tránh được, thậm chí thân thể của hắn thoạt nhìn dường như cũng không có nhúc nhích, tiếp tục Phong Chính. Một màn này rơi vào trong mắt người bốn phía, lại càng thêm rung động.
- Được ta Phong Chính, là tạo hóa của ngươi, nếu tiếp tục cự tuyệt...
Tay trái Mạnh Hạo đặt tại đỉnh đầu cự nhân này, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Hắn có thể cảm nhận được ý chí phản kháng của cự nhân này, nhưng trong đó lại có khát vọng mơ hồ đối với yêu khí mà chính mình đưa tới, bên trong rối rắm cùng chần chờ, nó do dự.
Mạnh Hạo cũng nhìn ra, cái loại gọi là cự nhân này, thực sự không phải là người, mà là một loại sinh linh khác, có được thân thể khổng lồ, nhưng lại không thể nói, linh trí cũng cực kỳ đơn giản, không thể tu hành.
Nhưng một thân khí huyết lực này, một kích mới vừa rồi, có thể so với Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn tự bạo. Vả lại loại lực lượng huyết nhục đơn thuần này, nhiều khi nếu so với tu vi thì càng thêm kinh người.
Cho nên Mạnh Hạo mới động tâm, cũng muốn dùng cái này để thử nghiểm Phong Chính thuật của mình, có hiệu quả như hắn đoán hay không... đó chính là, vì thiên địa sinh linh Phong Chính, lấy thân phận Phong Yêu sư, tán thành nó, giúp nó thành yêu!
Khi lời nói của Mạnh Hạo truyền ra thì toàn thân cự nhân khổng lồ kia mạnh mẽ chấn động, lục quang trong mắt biến mất hoàn toàn, giống như phúc linh tâm chí, biểu tình không còn dữ tợn nữa, mà là lộ ra vẻ thuần phục, tùy ý Mạnh Hạo đem yêu khí bốn phía, không ngừng mà dung nhập vào trong cơ thể của nó.
Sự hoảng sợ mà một màn này hình thành, đối với tu sĩ Mặc Thổ không biết được cụ thể mà nói, đương nhiên cảm thấy không có rung động như Ứng Long xuất hiện lúc trước. Nhưng đối với tu sĩ Tây Mạc nơi đây mà nói, trong đầu của bọn họ giờ khắc này đã hoàn toàn nổ vang.
Nhất là ba Tư Long kia, sắc mặt lại càng đại biến trước nay chưa từng có, lộ ra vẻ không thể tin nổi, giống như đảo điên tinh thần của bọn họ, làm cho trong đầu của bọn họ trở nên quay cuồng, đồng thời, lại càng thêm trống rỗng.
- Man cự nhân, thế nhưng lại bị hàng phục... Điều đó không có khả năng, man cự nhân là không thể nào bị hàng phục, cho dù Đại Tư Mã cũng làm không được. Cho dù là bộ lạc Thiên Man chúng ta, cũng là bởi vì năm đó cùng bộ tộc Man Cự có ước định, mới có thể có được, ngoại trừ chúng ta ra, toàn bộ Tây Mạc, không ai có khả năng hàng phục man cự nhân!
- Điều này không có quan hệ với tu vi, đây là quy tắc, là tôn nghiêm của man cự nhân, là huyết mạch không cho phép, nhưng... Nhưng một màn trước mắt này là xảy ra chuyện gì...
Khi mấy Tư Long của Tây Mạc đang còn mải rung động, thì Mạnh Hạo đứng trên đỉnh đầu cự nhân, đã không thèm nhìn đến chiến trường, bởi sự xuất hiện của hắn mà trở nên hỗn loạn, cũng chẳng thèm để ý sự hoảng sợ của những người ở đây đối với mình. Còn với sương mù bốn phía thì lại càng là không nhìn đến, độc dược hình thành sương mù đã thăng không, hóa thành đám mây độc.
Mà là cúi đầu, nhìn về phía Hàn Tuyết San lúc này sắc mặt đã tái nhợt.
- Ta cứu ngươi hai lần, phải nghĩ cho tốt phương pháp báo đáp đó nha. Đến, đến bên cạnh ta, ta đưa ngươi về nhà.
Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng, cự nhân dưới người hắn nâng lên tay phải trực tiếp đặt ở trên mặt đất, đặt ở trước mặt Hàn Tuyết San.
Giờ khắc này, theo ánh mắt của người bốn phía, Hàn Tuyết San hô hấp dồn dập, hoàn toàn sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Chính nàng cũng không biết làm sao bây giờ, đành nhấc chân lên, đạp lên trên bàn tay cự nhân, tùy ý cự nhân này đem nàng nâng lên, đặt ở đỉnh đầu, đứng ở bên người Mạnh Hạo. Sau đó thì cự nhân này một tiếng gào thét, nện bước đi nhanh, đi thẳng đến Thánh Tuyết thành.
Giờ phút này trên bầu trời bao la, đến cả hai tu sĩ Nguyên Anh chém giết kịch liệt lúc trước, cũng đều ngơ ngác nhìn một màn này. Bọn họ thấy được toàn bộ quá trình, đối với Mạnh Hạo nơi đó, đã có sự coi trọng nhất định.