Ngã Dục Phong Thiên

Chương 549: Vẫn là không tin




- Đúng vậy a Chu đại sư, để cho người này tâm phục khẩu phục, như thế mới có thể hiển lộ rõ ràng thanh danh hiển hách của đại sư!
- Chu đại sư, ngài liền thỏa mãn nguyện vọng của vị tự xưng là đan sư đến từ Đông Thổ này đi, cũng làm cho người này biết được, uy danh của đại sư!
Xung quanh thanh âm liên tiếp vang lên, những lời này của bọn họ nếu là lúc bình thường thì quả thật là khiến cho Chu Đức Khôn rất là thoải mái đắc ý. Nhưng hôm nay thì lại làm cho Chu Đức Khôn trong lòng gần như khóc lên.
- Ta... Ta...
Nội tâm Chu Đức Khôn chửi ầm lên, nhưng ở mặt ngoài lại vẫn phải giữ vững mỉm cười, chính là nụ cười này so với khóc còn muốn khó coi hơn. Nhất là khi lão thấy được biểu cảm ngượng ngùng, cứ như đang ngại lắm ý của Mạnh Hạo, thì Chu Đức Khôn càng cảm thấy có chút không thể thừa nhận nổi. Chính là giờ phút này lão lại ẩn ẩn cảm thấy, ngại ngùng tươi cười này, như thế nào càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng nay chuyện quá khẩn cấp, lão không kịp nghĩ nhiều.
Cắn răng, Chu Đức Khôn lại vỗ túi trữ vật, lấy ra viên đan dược tốt nhất mà lão từng luyện chế được khi còn ở Nam Vực, ném cho trung niên họ Nghiêm.
Tu sĩ họ Nghiêm lập tức tiếp được đan dược, cẩn thận nhìn một hồi thì nhíu mày, tức giận không còn cách nào khống chế được nữa mà tràn ngập ở trên mặt, bên ngoài thân thể cũng có sóng gợn quanh quẩn.
- Chu đại sư sao lại phải liên tục nhục nhã Nghiêm mỗ như vậy, đan dược này của ngài tuy nói cũng không tệ lắm, vẫn thô thiển như trước, căn bản là không thể so sánh được với đan dược mà ngài vừa luyện chế được lúc nãy.
- Hay là đến loại trình độ này, ngài vẫn là không muốn xuất ra đan dược chân chính do bản thân luyện chế a!
- Hay là Nghiêm mỗ thật không có tư cách, liếc mắt nhìn đan dược của ngài?
- Chu đại sư, ngài bức người như thế, không khỏi khinh người quá đáng!! Nghiêm mỗ... Chỉ là muốn chính mắt thưởng thức đan dược một chút, một yêu cầu nho nhỏ ấy, vì sao Chu đại sư không thể thỏa mãn?
Trong lòng tu sĩ họ Nghiêm cũng có uất ức, yêu cầu của y không cao, thật sự không cao...
- Kính xin Chu đại sư thành toàn, đây là lần yêu cầu cuối cùng của Nghiêm mỗ!
Trung niên họ Nghiêm lại áp chế lửa giận, tiếp tục ôm quyền cúi đầu.
Cái cúi đầu này như luồng cuồng phong cuối cùng đè chết Chu Đức Khôn, khiến cho tâm thần lão muốn hỏng mất, hô hấp dồn dập, giờ khắc này bỗng nhiên bùng nổ.
- Yêu cầu, yêu cầu, đều là yêu cầu của ngươi!!
- Đan dược lão phu đều cho ngươi rồi, thứ ngươi thấy được đều là lão phu tự mình luyện chế, trình độ đan đạo của ta chính là như vậy, dù thế nào thì ta cũng đã là như vậy rồi. Về phần đan dược ngươi nhìn thấy lúc trước, đó căn bản cũng không phải là lão phu luyện chế, là hắn, là hắn luyện!! Ngươi tức giận, lão phu còn tức giận hơn đây!
Chu Đức Khôn nổi trận lôi đình, chỉ thẳng Mạnh Hạo, quát.
- Chính ngươi phân biệt sai lầm, còn tìm ta đòi đan dược, tìm hắn mà yêu cầu đi!
Chu Đức Khôn vung tay áo lên, vẻ mặt xanh mét, xoay người đi xuống dưới đài, Vẻ mặt phẫn nộ, nhưng đáy lòng lão cũng là đang gõ trống, nhanh chóng cân nhắc như thế nào hóa giải chuyện hôm nay.
Trung niên họ Nghiêm ngẩn người, chợt xoay người, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Giờ khắc này, không chỉ có y nhìn về phía Mạnh Hạo, tứ đại trưởng lão kia cũng đều thất kinh, nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo, còn có mấy trăm tu sĩ bốn phía, thậm chí thanh niên kia, tất cả người nơi đây, trong nháy mắt, đều tập trung ánh mắt lên trên người Mạnh Hạo.
Trong những ánh mắt này phần lớn là kinh nghi bất định, giống như đối với Mạnh Hạo này không thể thừa nhận.
- Viên thuốc đó là ngươi luyện chế cũng tốt, không phải ngươi luyện chế cũng thế. Nhưng mà chuyện hôm nay đã đến trình độ như vậy, chỉ có thể đấu đan để tìm ra vị đan sư mà Nghiêm mỗ bội phục.
Trung niên họ Nghiêm liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, tầm mắt dịch chuyển, đặt trên người Chu Đức Khôn.
- Chu đại sư, nếu Nghiêm mỗ thắng người này, mong rằng ngươi không cần lại nhục nhã ta, cho ta xem viên thuốc đó.
Trung niên họ Nghiêm nghiêm túc mở miệng, nói xong, nhìn cũng không nhìn Mạnh Hạo, tay phải vung lên, trực tiếp liền lấy lò luyện đan ra.
Chu Đức Khôn sắp muốn khóc, lão cảm giác mình đã làm đến như vậy, vì sao người này vẫn là không tin. Chẳng lẽ là chính mình lúc trước giả vờ thật quá tốt, cho nên đã nói đến nước đó rồi, mà đối phương còn cố ý cho là mình khinh thường.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng mở miệng.
- Ngượng ngùng, ta không phải đan sư nơi này, mới vừa rồi sau khi bại bởi Chu đại sư, đã bị yêu cầu rời khỏi thành, không thể cùng ngươi đấu đan được đâu.
Mạnh Hạo thở dài, giống như cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lời này vừa ra, Chu Đức Khôn lập tức biến sắc, đáy lòng đã kêu rên.
- Tổ tông a, ngươi là tổ tông của, có thể đừng làm như vậy hay không...
Cùng lúc biến hóa sắc mặt là nhị trưởng lão mới rồi đã xuất ngôn đuổi Mạnh Hạo khỏi thành, lúc này sắc mặt nhị trưởng lão cực kì khó coi, đáy lòng thì không ngừng oán thầm Chu Đức Khôn, thầm nghĩ Chu đại sư, ngài cứ xuất đan dược ra không phải là xong rồi hay sao, việc quái gì mà lại trắc trở phiền toái như thế chứ.
Trong lòng Chu Đức Khôn đã sớm mắng mịa nó rồi, nhưng mắng đến mắng đi, cũng không biết nên đi mắng ai, đáy lòng tràn đầy lo lắng, cũng có bi ai.
Trung niên họ Nghiêm nhíu mày, y cảm thấy Thánh Tuyết thành này sao lại phiền toái như vậy. Bản thân chỉ là muốn liếc mắt nhìn viên thuốc đó mà thôi, nhưng đến giờ phút này, vẫn còn chưa nhìn được.
Lúc này sắc mặt đã trở nên âm trầm, trung niên họ Nghiêm quay đầu, nhìn về phía thanh niên đang tiến đến kia.
Vị thanh niên này vẫn luôn chú ý trận đan đạo này, mỉm cười, thân mình nhoáng lên một cái, chạy thẳng về phía Chu Đức Khôn.
Nhưng ngay khi cước bộ của gã bước ra, thì đại trưởng lão gia tôc Hàn Tuyết cũng bước ra, trong khoảnh khắc hạ xuống thì một cỗ sóng gợn tản ra, đứng ở trước mặt Chu Đức Khôn.
- Hàn Tuyết Tung, tuy nói không biết ngươi vì sao còn chưa có chết, nhưng...
- Nhưng cái gì? Ta không chết, là vì lão già kia mềm lòng. Nhưng lão mềm lòng, cũng không ảnh hưởng đến tu hành của ta, hôm nay ta đây, cũng xác thực không có quan hệ gì với gia tộc Hàn Tuyết. Ta là khách khanh của bộ lạc Ngũ Nguyệt Tây Mạc, cũng là người phụ trách diệt sạch Thánh Tuyết thành lần này!
Thanh niên cười cười, cắt đứt lời nói của đại trưởng lão, thản nhiên mở miệng.
- Mà ta tới nơi này, là đã sớm nghe nói về vị Chu đại sư này, tính tự mình sang đây xem xem, người này rốt cuộc có tạo nghệ thế nào trên phương diện đan đạo.
Tu sĩ xung quanh lập tức ồ lên, tiếng động xôn xao quanh quẩn, vẻ mặt bốn vị trưởng lão thì có chút khó coi. Nhưng lão giả bên người thanh niên này, lại phát ra khí tức của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, đã hình thành uy hiếp, khiến cho tất cả mọi người đều thấy có áp lực.
- Yên tâm, không ai hiểu rõ tòa Thánh Tuyết thành này hơn so với ta, cũng không có ai có thể hiểu rõ nội tình của gia tộc Thánh Tuyết hơn ta. Cho nên hôm nay, ta tới nơi đây, không phải là vì cùng các ngươi chiến một trận, mà là cùng vị Chu đại sư này, đấu đan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.