Ngã Dục Phong Thiên

Chương 566: Làm sao lại là hắn ?




Một câu này giống như tia chớp, đánh vào trong lòng La Xung đang đứng dại ra ở bên cạnh, làm cho thân hình gã mạnh mẽ run lên, thần trí lập tức khôi phục. Nhưng vừa khôi phục thì lại lập tức hoảng sợ hơn, thậm chí có một cơn phẫn nộ khó có thể hình dung bùng lên. Nhưng phẫn nộ này còn chưa kịp phát tiết…
- Ngươi là ai, Đạo tử đại nhân của chúng ta thân phận cao quý, ngươi nói những lời như thế, đáng bị tru sát!
Bên người La Xung lại có một tu sĩ khác vội vàng muốn biểu hiện bản thân, thanh âm trào dâng, lại tiến thêm vài bước, một bộ dáng trung thành và tận tâm, giận đùng đùng mở miệng.
Những lời này, rơi vào trong tai La Xung, lại làm cho thân thể La Xung càng run rẩy kịch liệt hơn, phẫn nộ ngập trời cùng với một cỗ sợ hãi thật sâu mới sinh ra bao phủ lấy gã, bởi vì gã thấy được, trong hai mắt Mạnh Hạo, xuất hiện vẻ âm lãnh.
Trong đầu gã ong lên một tiếng.
- Ngươi….
Bên cạnh gã lại có thêm một tu sĩ, chuẩn bị muốn mở miệng, nhưng đúng lúc này, La Xung ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa.
- Câm miệng! Chết tiệt, ngươi muốn hại bản Đạo tử sao!!!!!!!!
Trong tiếng rống giận này, gã đột nhiên nhảy lên, tay phải không chút do dự, liền tát thẳng về phía tên tu sĩ đang chuẩn bị mở miệng kia.
Ầm một tiếng, tên tu sĩ này phun ra máu tươi, mang theo vẻ mặt mờ mịt, thân thể như diều đứt dây, trực tiếp bay ra xa. Ngay sau đó, gương mặt dưới mặt nạ của La Xung mang theo vẻ dữ tợn, mạnh mẽ xoay người, tay phải nâng lên bấm niệm quyết, một luồng tinh quang nháy mắt hạ xuống, trực tiếp bao phủ lấy thân thể một tên tu sĩ khác, vừa mở miệng nói lúc trước.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, người này giống như trở thành cừu nhân của La Xung, bị La Xung trực tiếp vọt tới, giống như liều mạng, đánh chết!
- Ngươi, đồ nô tài chết tiệt, vậy mà lại dám mưu hại bản Đạo tử như thế. Ta giết chết ngươi!
La Xung phát cuồng rống to, hai tay bấm niệm quyết, vung ra phía ngoài, tiếng nổ vang quanh quẩn trong không trung. Thân thể tên tu sĩ kia trong tiếng kêu thảm thiết thì nổ tung, bị La Xung giết chết.
- Bất kính với bản Đạo tử cũng thôi đi. Nhưng các ngươi là tội ác tày trời, vậy mà dám bất kính với Yêu chủ đại nhân. Các ngươi đều đáng chết! Trong thiên địa này, bất kính với ai cũng tuyệt đối không thể bất kính với Yêu chủ đại nhân!!!!
La Xung hét lớn một tiếng, đánh về phía tên tu sĩ lên tiếng đầu tiên. Tên tu sĩ đó hoàn toàn ngốc tại chỗ, giờ phút này sắc mặt gã tái nhợt, đang muốn giải thích. Nhưng La Xung há có thể nghe gã giải thích, lúc này đây, gã là hận không thể lập tức đập chết đối phương, sợ Mạnh Hạo bên kia có chút hiểu lầm nào đó.
Trong lòng gã cũng thật sự là hận ba người này thấu xương, thầm nghĩ trong lòng, đó là một Yêu chủ khủng bố, các ngươi nói như vậy, là làm cho ta rơi vào nguy hiểm, là muốn hại chết ta!
Tiếng nổ vang quanh quẩn, La Xung trước này chừng từng bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, lấy tốc độ sét đánh, diệt sát tên tu sĩ đang muốn giải thích kia. Sau đó tóc tai bù xù, ánh mắt cũng đỏ, thân thể run run, nhìn Mạnh Hạo trực tiếp ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
- Vãn bối bái kiến Yêu chủ đại nhân, lúc trước có vài tên nô tài không thể cản miệng. Vãn bối đã diệt sát bọn chúng, thỉnh Yêu chủ… Yêu chủ thứ tội.
La Xung thân thể run run, lời nói tuy lưu loát, nhưng ngữ khí cầu xin cùng sợ hãi trong đó, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng.
Toàn bộ thành trì, từ trong ra ngoài, một mảnh im lặng.
Tứ đại trưởng lão sửng sốt, Hàn Tuyết San sửng sốt, toàn bộ tu sĩ trong thành cũng sửng sốt.
Ngoài thành, tu sĩ bốn phía xung quanh La Xung đứng ngốc tại chỗ, còn có toàn bộ tu sĩ của Mặc Thổ cung ở phía xa xa, toàn bộ đều lộ ra biểu tình cổ quái. Một màn nghịch chuyển này, làm cho bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.
Năm lão giả Nguyên Anh kia cũng mở to mắt, biến hóa của La Xung thật sự quá mức đảo điên…
- Vãn bối thực sự không biết Yêu chủ đại nhân đang ở nơi này, thật sự là không biết. Ta… ta…
Trong lòng La Xung run rẩy, giờ phút này, gã cảm nhận được một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt. Nguy cơ sinh tử này, là bất luận kẻ nào cũng thể cứu được, sư tôn của gã không được, đan sư Đông Thổ cũng không được, năm lão giả Nguyên Anh nơi đây lại càng không được.
Trong nội tâm La Xung thật sự hối hận, gã cảm thấy, bản thân ngàn không nên, vạn không nên đi ra khỏi Mặc Thổ cung….
Hàn Tuyết San mở to mắt, trong mắt phượng hiện lên một tầng dị sắc mãnh liệt. Sùng bái cường giả, cái này vốn là một phép tắc trong thiên địa, Mạnh Hạo ở trong lòng Hàn Tuyết San vốn đã có chút bóng dáng, sau khi trải qua một màn này, bóng dáng ấy đã cực kỳ khắc sâu.
Nhất là, trong suy nghĩ của nàng, dường như lần này Mạnh Hạo ra tay, là bởi vì mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Tuyết San ửng đỏ, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt rõ ràng đã có sự khác biệt so với lúc trước.
Tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết giờ phút này thì thở ra một hơi dài. Bọn họ nhìn cái vị Đạo tử Mặc Thổ - La Xung, thân phận cao quý kia, bây giờ bộ dạng gần như là khẩn cầu, trong lòng lại càng cảm thấy Mạnh Hạo thâm tàng bất lộ.
Loại thâm tàng bất lộ này, so với cảm giác của bọn họ đối với Chu Đức Khôn thì hoàn toàn khác biệt, dường như… Mạnh Hạo này đáng sợ hơn!
Nhất là khi bọn họ tận mắt thấy được đan đạo của Mạnh Hạo, thấy được Mạnh Hạo thôi hóa, thức tỉnh Kinh Thứ. Giờ phút này, lại thấy được Đạo tử Mặc Thổ run rẩy cùng sợ hãi, khiến cho sự coi trọng của bọn họ đối với Mạnh Hạo đã cao đến trình độ trước nay chưa từng có.
- Không biết ta ở chỗ này, thì thôi đi. Nhưng chỉ một lần này, lần sau không thể dựa vào lý do này nữa.
Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng. Lập tức thấy Đạo tử Mặc Thổ - La Xung, sau khi nghe xong câu nói đo, cả người giống như là trùng sinh lại từ trong tử vong, thân thể thoáng cái buông lỏng, nội tâm kích động, thân thể run rẩy, liên tục hướng Mạnh Hạo, vái vái.
Lúc ủy khuất trong lòng gã, có thể được Mạnh Hạo thông cảm, lý giải, thì nỗi ủy khuất này lập tức hóa thành cảm kích, nhưng đối phương lại chính là người hạ độc, bản thân vốn phải là hận mới đúng… Các loại cảm xúc đan xen, hóa thành phức tạp, khiến cho La Xung thầm thề trong lòng, cuộc đời này… tuyệt đối, tuyệt đối không cần gặp phải đối phương nữa.
Nếu như gã biết được, người trước mắt chính là Phương Mộc, như vậy, có thể khẳng định, giờ phút này, lời thề của gã sẽ nhiều ra thêm gấp đôi, gấp ba…
- Vị tu sĩ Tây Mạc kia bên cạnh ngươi không tệ, cho ta mượn nghiên cứu vài ngày, sau đó sẽ trả lại cho ngươi.
Mạnh Hạo tùy ý mở lời. Đây mới là mục đích chủ yếu của hắn khi đi ra, ánh mắt quét qua, đã rơi lên cái đồ đằng hình phi kiếm trên người tu sĩ Tây Mạc kia.
Tu sĩ Tây Mạc kia là một thanh niên, sau khi nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi mãnh liệt, nhưng không đợi thân thể y lui ra phía sau, La Xung đã nhanh chóng quay đầu. Lời Mạnh Hạo nói, với gã chính là một ý chỉ, gã sẽ không chút do dự mà hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.