Ngã Dục Phong Thiên

Chương 570: Ấn ký !




Trong tiếng gào thét, cả vạn con rồng, cho dù có bị lỗ đen cắn nuốt hay không, đều ngẩng đầu lên trời, giống như soi sáng Mạnh Hạo, cùng phát ra tiếng gào thét.
Tu sĩ áo đen cau mày, tay phải bắt quyết, hóa chỉ thành chưởng, ấn về phía Mạnh Hạo.
- Trần quy trần, thổ quy thổ, cái gì mất thì để nó mất đi, cái gì còn thì để nó vĩnh hằng.
Lúc giọng nói của tu sĩ áo đen truyền ra, vạn con rồng đều gào thảm, từng con một tan nát, Vạn Long Đàm trên bầu trời, cũng sụp đổ.
Dường như tất cả đều như lời tu sĩ áo đen nói, đã đến lúc kết thúc rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, đôi mắt hắn vốn màu đỏ tươi, giờ phút này lại chuyển thành trắng tinh.
Ngay khi đôi mắt hắn chuyển màu, sắc mặt tu sĩ áo đen một lần nữa biến đổi, lộ vẻ không thể tin nổi.
- Không thể nào!
Cùng lúc tâm thần tu sĩ áo đen chấn động, trong đầu Mạnh Hạo, truyền tới giọng nói của người thứ ba, vẫn già nua, vẫn cổ xưa, vang vọng trong thế giới tâm thần của Mạnh Hạo.
- Lão phu là Lão Tổ đời thứ tư của gia tộc Hàn Tuyết, Hoàng Tuyền Hàn Tuyết Thương..., Thức tỉnh ở vùng đất Thương Bạch, minh ngộ trong rừng sâu Hài Cốt, tự sáng tạo Sinh Linh tịch, bỏ đi nhục thân, trở thành linh đạo, trảm ra đao đầu tiên!
- Ta là Hàn Tuyết Thương, Đại Tư Long đời thứ tư của gia tộc Hàn Tuyết!
Theo thanh âm truyền ra, trên mình Mạnh Hạo lập tức hiện lên tử khí trước giờ chưa từng có. Tử khí này nồng đậm, trong nháy mắt khuếch tán, tràn khắp bốn phương, khiến bầu trời, mặt đất và cả thế giới trong khoảnh khắc này trở nên xám xịt.
Ngay khoảnh khắc này, trên bầu trời màu xám, truyền tới vô số tiếng gào thét, những tiếng gào thét này hóa thành những bóng hồn. Những bóng hồn này có vẻ xa xưa, mang đầy oán hận và điên cuồng với kẻ còn sống, truyền khắp bầu trời.
Trên mặt đất, những hung thú lúc trước vừa chết, tất cả đều run rẩy đứng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng màu xám, ngẩng đầu tru lên, mặt đất rung động, tất cả những hài cốt đều đứng dậy. Còn có cả những tu sĩ vừa chết đi, ánh mắt lúc này cũng tràn ngập màu xám, đứng dậy.
Bầu trời xa xa chấn động, một con cốt long to lớn, gầm thét xuất hiện, mặt đất rung chuyển, một con cốt xà khổng lồ, cũng chui lên từ lòng đất.
Cả thế giới, giống như trở thành một thế giới tử vong, mà vào lúc này, sau lưng Mạnh Hạo, dòng nước màu vàng cuộn trào chảy ra từ hư vô, trong đó có thể nhìn thấy vô số oan hồn … chính bọn chúng đã tạo nên dòng sông màu vàng này.
Đây không phải Hoàng Hà, mà là Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền kinh thiên, chấn động muôn đời.
Trên dòng Hoàng Tuyền, có một tòa bảo tháp, tháp này cao 18 tầng, giống như 18 tầng địa ngục!
Mà Mạnh Hạo, toàn thân quấn đầy tử khí trắng xám, mặt mũi hắn cũng trắng bệch. Trong dòng tử khí nồng đậm trên người, hắn nhắm mắt, nhưng trong khoảnh khắc, lại đột ngột mở ra!
Khoảnh khắc mắt hắn mở ra, trời đất kinh lôi, tiếng nổ vang ngập trời, trong đôi mắt đó, tràn đầy màu xám.
- Hoàng Tuyền Đại Tư Long!
Trên mặt đất, tất cả tu sĩ cấp thấp sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt mờ mịt, như mất đi thần trí, thân thể bọn họ cứng đờ, sinh cơ của bọn họ đang bị bào mòn.
Những tu sĩ Tây Mạc, cũng như vậy, chỉ có hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc, lúc này thân thể run rẩy, nhìn Mạnh Hạo quỷ dị giữa không trung, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ còn hơn hẳn khi nhìn thấy Vạn Long Đàm.
- Sáu nghìn năm trước, Hoàng Tuyền Đại Tư Long trong truyền thuyết, dùng sức một người, dẫn tới gió tanh mưa máu trên cả Tây Mạc, nô dịch trăm vạn hung thú tử vong, bồi dưỡng ra Hoàng Tuyền Đại Tư Long dị yêu cấp mười một!
- Trong truyền thuyết, người này cho đến trước khi ngã xuống, số sinh mệnh chết trong tay y, gần như vô hạn!
- Y dựng lên vùng đất hài cốt hiện này, lại sáng tạo ra sơn mạch Thương Bạch... Y...
Hai vị lão giả Nguyên Anh Tây Mạc, lúc này đầu óc chấn động, không thể tin tưởng.
- Chết tiệt!
Giữa không trung, ánh mắt tu sĩ áo đen lộ vẻ nghiêm túc, Hàn Tuyết Tung sau lưng y ánh mắt điên cuồng, trong lòng đầy đố kị. Ở trong lòng gã đang gầm thét, tất cả những điều này, trong mắt gã vốn thuộc về bản thân gã.
- Hắn lại có thể truyền thừa ấn ký của ba đời! Chỉ có tu vi Kết Đan, lại có tiềm lực như vậy, thế gian hiếm thấy... Nhưng, chỉ như thế, vẫn còn chưa đủ!
Vẻ mặt tu sĩ áo đen nghiêm túc, hai tay cùng bắt quyết, vung về phía bầu trời.
- Đạo của ta, lĩnh ngộ trong bóng đêm, nghịch chuyển càn khôn, chém xuống đao đầu tiên, chém đi ban ngày của bản thân!
Đôi mắt tu sĩ áo đen lóe lên u quang, tay phải đưa lên, chỉ lên bầu trời. Bầu trời màu xám đột nhiên xuất hiện một tia sấm sét, tiếng nổ vang truyền khắp bốn phương, sấm sét đánh thẳng lên cánh tay của tu sĩ áo đen.
Sét này, là sét màu đen!
Sấm sét ngay khi bị tu sĩ áo đen nắm giữ, hóa thành một lôi nhận gấp khúc, nối liền trời đất, trong khoảnh khắc này, theo cánh tay tu sĩ áo đen hướng tới, lôi nhận này, như muốn chẻ đôi bầu trời xám xịt, chém xuống phía dưới!
Tiếng nổ vang động, lôi nhận khổng lồ này, kèm theo tiếng nổ vang, vạch ra một lỗ thủng kinh người trên bầu trời, trực tiếp chém xuống, muốn chém tan tất cả mọi thứ có trong thế giới màu xám này.
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, đau nhức kịch liệt, khoảnh khắc lôi nhận giáng xuống, đôi tay hắn vô thức đưa lên đẩy lại. Một đẩy này, khiến tất cả sinh mệnh tử vong xung quanh cùng bay lên, hình thành một quả cầu xương khổng lồ giữa không trung!
Tất cả khí tức màu xám xung quanh, trong khoảnh khắc này, lao thẳng về phía quả cầu xương. Trong nháy mắt, quả cầu chuyển thành màu tím, phát tán ra lực lượng đáng sợ, lao thẳng về phía lôi nhận.
Tiếng nổ vang động, trực tiếp khiến tất cả tu sĩ ở nơi này, trừ Nguyên Anh, choáng váng, có một số người, lập tức vỡ nát thân thể mà chết đi.
Tiếng nổ vang vọng, quả cầu xương rung động, không thể chống lại lôi nhận, liền bị chẻ ra, chia năm xẻ bảy, mảnh vụn khắp nơi.
Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, thân thể rơi thẳng xuống mặt đất, kẽ nứt phía dưới Thánh Tuyết thành, một lần nữa xuất hiện, thành trì tan vỡ, lại lần nữa bắt đầu nát vụn. Mạnh Hạo cười thảm, ba đời truyền thừa, đã là cực hạn của hắn, cho dù là như vậy, vẫn không thể chiến thắng một cường giả Trảm Linh đích thực.
Giữa không trung, tu sĩ áo đen hít sâu một hơi, khóe miệng cũng trào ra một dòng máu. Ngẩng đầu lên, y nhìn về phía Mạnh Hạo đang nằm đó, trong mắt lộ ra một tia sáng kỳ lạ.
- Không hổ là ấn ký truyền thừa sáu đời của gia tộc Hàn Tuyết, nếu ta có được vật này, nhất định có thể trảm được đao thứ ba... trở thành Trảm Linh hoàn toàn viên mãn.
Tu sĩ áo đen lộ vẻ chấp nhất, y đưa tay lên, đang định chộp lấy Mạnh Hạo đang nằm đó, nhưng đúng lúc này, y lại lần nữa biến sắc.
Kinh biến bất ngờ!
Thân thể Mạnh Hạo trong lúc rơi xuống mặt đất, trên mu bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một ấn ký!
Ấn ký này, Mạnh Hạo không hề xa lạ, lúc hắn Trúc Cơ, lúc hắn Kết Đan, thì đều thấy xuất hiện.
Ấn ký này, khiến nữ tử họ Phương kia khi nhìn thấy, thì biểu tình kinh ngạc, đang đấm về phía Mạnh Hạo, lại cố gắng sửa đổi phương hướng. Tất cả, đều trong khoảnh khắc, xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.