Ngã Dục Phong Thiên

Chương 571: Kỳ Nam!




Lúc này... Ấn ký này,lại một lần nữa xuất hiện.
Một cảm giác nóng rực, đột ngột xuất hiện trên mu bàn tay, trở thành một cơn đau đớn, từ tay phải lan ra khắp toàn thân, khiến cho Mạnh Hạo trong lúc rơi xuống gào lên đau đớn.
Đồng thời, trong cơn đau này, lại có sinh cơ như vô tận tràn ra, nó vừa xuất hiện đã chữa trị toàn thân Mạnh Hạo, đồng thời, tựa như cho hắn một cơ hội, có thể mở ra truyền thừa thứ tư.
Đúng lúc này, trong đầu Mạnh Hạo chấn động, một thanh âm già cả, đột nhiên vang vọng. Giọng nói này vô cùng già nua, như đến từ vạn năm trước, lại không phải đến từ ấn ký trên tay Mạnh Hạo, mà là từ truyền thừa của gia tộc Hàn Tuyết!
- Đại Tư Long đời thứ ba của gia tộc Hàn Tuyết, lão phu Kỳ Nam Ninh... truyền thừa đời thừa hai của Long Đông Chi Hàn, lĩnh ngộ ở Kỳ Nam Sơn, trảm đạo ở bình nguyên Long Đông. Trước kia, tộc ta là Kỳ Nam, sau này đổi tên thành Hàn Tuyết... tộc nhân của ta phải luôn ghi nhớ, thế có thể suy, nhưng không thể coi thường. Đất Tây Mạc, bỏ thì đáng tiếc.
Thanh âm già cả vang vọng, trong con ngươi của Mạnh Hạo, đột nhiên xuất hiện hai ngọn núi.
Hai ngọn núi giống nhau như đúc, núi tên Kỳ Nam, trong khoảnh khắc hình núi xuất hiện, ngoài thân thể Mạnh Hạo, trên bầu trời, khe hở bị lôi nhận chém ra chấn động, lập tức nát vụn, một ngọn núi to lớn, chiếm cứ một khoảng trời lớn, trong khoảnh khắc giáng xuống.
Núi này lớn đến khó hình dung, khí thế to lớn, kinh thiên động địa.
Có thể mơ hồ nhìn thấy, trên ngọn núi, có hai chữ Kỳ Nam, phát ra quang mang chói mắt, ngọn núi dần hạ xuống, mặt đất chấn động, nát vụn thành từng mảnh nhỏ, rồi đồng loạt trầm xuống.
Khe trời lập tức tan vỡ, lôi nhận hoàn toàn vỡ vụn, mặt đất như sụp đổ, trở thành một thung lũng. Hai lão giả Nguyên Anh mang mặt nạ bạc của Mặc Thổ, đồng thời phun máu, vẻ mặt kinh hãi, mặt nạ trên mặt nát vụn, lộ ra khuôn mặt già cả, hai người nhanh chóng lui lại.
Hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc, lúc này cũng phun máu, thân thể lộn vòng. Bọn họ vô cùng chấn động, không thể dùng từ ngữ để hình dung nữa.
- Kỳ Nam Ninh... Vạn năm trước, là một trong ba cường giả mạnh nhất vùng đất Tây Mạc, y... y lại là người của bộ tộc Hàn Tuyết, làm sao có thể, vì sao không có bất cứ điển tịch nào ghi lại điều này!
- Kỳ Nam Ninh...
Tu sĩ áo đen giữa không trung, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, Hàn Tuyết Tung sau lưng y cũng ngây ra, phun ra một ngụm máu tươi, có vẻ không thể tin tưởng. Gã làm sao có thể ngờ rằng, Lão Tổ huyết mạch của mình, lại là gia tộc Kỳ Nam vạn năm trước danh chấn Tây Mạc!
- Vì sao phải sửa lại tên gia tộc?
Hàn Tuyết Tung không kịp suy nghĩ, tu sĩ áo đen trước mặt gã, đã đưa tay lên, trong mắt lóe lên sát cơ, vô cùng nghiêm túc, đang định ra tay, đột nhiên lại lần nữa biến sắc.
- Khốn kiếp, kẻ này rốt cuộc có tư chất thế nào, truyền thừa vẫn còn chưa kết thúc...
Đất trời nổ vang, lúc ngọn núi Kỳ Nam giáng xuống, thân thể Mạnh Hạo lơ lửng, đôi mắt hắn xuất hiện quang mang mạnh mẽ, lúc này Mạnh Hạo hoàn toàn rõ ràng, đây là một kỳ ngộ to lớn của bản thân.
Những lạc ấn Trảm Linh này, bây giờ đều lưu lại trong lòng mình, cho dù bỏ đi lạc ấn, lúc khác không thể triển khai, nhưng có những lạc ấn này, độ khó để Mạnh Hạo Trảm Linh, đã giảm đi rất nhiều.
Thậm chí sau khi hắn Trảm Linh, hắn có thể thể hiện ra lực lượng chưa từng ai có, bất cứ lạc ấn nào lưu lại trong đầu hắn, đều có thể thể hiện ra trong tay hắn.
Loại kỳ ngộ đến thế này, vốn hắn không thể có được, đây là thứ mà chỉ có tu sĩ đạt đến Trảm Linh mới có thể thu lấy.
Nhưng trùng hợp thay, kỳ ngộ này lại rơi xuống người mình, đã như vậy, bản thân sẽ dùng hết khả năng, thu thêm nhiều hơn nữa!
- Được truyền thừa đời thứ sáu, thứ năm, thứ bốn, thứ ba... Vẫn chưa đủ, ta muốn lấy được cả truyền thừa đời thứ hai. Kỳ ngộ này nếu ta đã dành được, vậy thì không thể lãng phí, phải để kỳ ngộ này thành uy thế vô thượng cho ngày sau Mạnh Hạo ta quật khởi!
- Lạc ấn trên mu tay ta cho dù có lai lịch thế nào, khoảnh khắc nó xuất hiện, đã cho ta hy vọng này, các loại điều kiện ta đều có đủ, vậy nhất định phải mở ra cực hạn của truyền thừa này!
- Đời thứ hai, gia tộc Hàn Tuyết cũng được, gia tộc Kỳ Nam cũng xong, truyền thừa đời thứ hai, xuất hiện đi!
Mạnh Hạo ngẩng đầu gào thét, trong mắt lộ ra ánh sáng kinh người, khoảnh khắc này, hắn ở giữa không trung, mái tóc xõa tung, khí thế kinh người, xuất hiện vẻ đẹp yêu dị khó mà nói rõ.
Trong đầu hắn, ngay lúc này, một lần nữa xuất hiện tiếng sấm. Thanh âm không ngừng duy trì, vượt qua cơn lốc của đời thứ sáu, quét ngang vạn long của đời thứ năm, áp chế Hoàng Tuyền của đời thứ tư, phá nát Kỳ Nam của đời thứ ba, trở thành một thanh âm đầy bá đạo, giống như khắp cả trời đất, chỉ có bản thân là cao quý nhất.
Thanh âm này, như đáp ứng khát vọng của Mạnh Hạo, lúc truyền ra, bá đạo đến cực điểm.
- Lão phu Kỳ Nam Thiên, Đại Tư Long đời thứ hai của gia tộc Kỳ Nam, lực lượng truyền thừa, nắm giữ lực lượng xuân hạ thu đông của thiên địa. Lão phu không phải tiên, nắm giữ bốn mùa, trầm tịch Tây Mạc, ta là... Tây Mạc Thiên!
Thanh âm đơn giản, nhưng trong đầu Mạnh Hạo, lại vô cùng bá đạo, ý chí bá đạo này, trực tiếp phát tán trên người Mạnh Hạo, thay đổi xung quanh, ảnh hưởng đến trời đất, khiến trên Kỳ Nam Sơn, xuất hiện một bầu trời quỷ dị.
Bầu trời này, có hoa xuân rực rỡ, lại có nắng hè chói chang, có cả gió thu lá rơi, còn có sương tuyết tung bay!
Một bầu trời, bốn mùa bốn phía, ảnh hưởng đến thế giới, thay đổi cả mặt đất, chấn động bốn phương, khiến hai lão giả Nguyên Anh của Mặc Thổ cung, lại phun ra máu tươi, thân thể trong nháy mắt héo rũ, hôn mê.
Hai lão giả Nguyên Anh Tây Mạc, vẻ mặt mờ mịt, bản thân không hề phát giác, thân thể bọn họ, đã không còn sinh cơ.
Thân thể Hàn Tuyết Tung run rẩy, đầu óc ong ong, phun ra máu tươi, thân thể già đi. Đôi mắt của tu sĩ áo đen trước mặt gã lần đầu co rút lại, lộ ra một chút kinh hãi.
Y hít thở gấp hơn, bất giác lùi về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn mùa trên ngọn núi Kỳ Nam kia.
- Đây không phải lạc ấn Trảm Linh, đây là... Đây là lạc ấn Vấn Đạo! Khốn kiếp, gia tộc Hàn Tuyết này, lại xuất hiện cường giả Vấn Đạo. Làm sao có thể chứ, vùng đất Tây Mạc, cường giả Vấn Đạo... Kỳ Nam... Kỳ Nam...
Sắc mặt tu sĩ áo đen nhanh chóng biến hóa, lúc này y dĩ nhiên đã không còn nắm chắc có thể nhận được lạc ấn này.
- Nhưng nếu lúc này không đi giành lấy truyền thừa, vậy truyền thừa này sẽ vĩnh viễn không thuộc về ta, cho dù ngày sau có giết được tiểu bối này, cũng không thể có truyền thừa xuất hiện nữa!
- Khốn kiếp, tiểu bối này sao lại khó chơi như vậy chứ!
Tu sĩ áo đen lộ vẻ rầu rĩ, còn có một chút điên cuồng. Y đã chuẩn bị rất lâu, vì truyền thừa của gia tộc Hàn Tuyết, đây là mấu chốt để y chém ra đao thứ ba, cho dù đến lúc này, y cũng không cam lòng buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.