Ngã Dục Phong Thiên

Chương 572: Diệt linh!




- Năm đời, hắn lại có thể mở được ấn kỳ truyền thừa của năm đời. Chết tiệt! Tổng cộng có sáu đời truyền thừa, chẳng lẽ hắn muốn thu được toàn bộ. Kẻ này tham lam hiếm thấy, kẻ tham lam như thế, nhất định phải chết!
- Tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục đón nhận!
Trong lòng tu sĩ áo đen vang vọng, y không hề còn chút coi thường nào với Mạnh Hạo, thậm chí y còn cho rằng Mạnh Hạo nhất định có thể mở ra được toàn bộ truyền thừa. Cho dù trong lòng không thể tin tưởng, nhưng hiện giờ y không thể nghĩ thêm gì, trong mắt lóe lên sát cơ, thân thể di chuyển, dùng tu vi Trảm Linh, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Dù phải trả giá đắt, cũng phải ngăn cản!
Trong mắt tu sĩ áo đen lộ vẻ quyết đoán, tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã xông vào khu vực bốn mùa, tới gần núi Kỳ Nam.
Một áp lực không thể hình dung lập tức bao bọc lấy y, khiến y chấn động, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tiêu tán.
- Phá cho ta!
Y gầm lên, thân thể tiêu tán lập tức chậm lại, nhân cơ hội này, y nghiến răng xông tới, chỉ còn cách Mạnh Hạo trăm trượng!
Nhưng trăm trượng này với y mà nói cực kỳ gian nan, y biết rõ rằng lúc mở ra truyền thừa, tốt nhất là đợi đối phương không thể tiếp nhận mà tự bạo, đó là cách thuận lợi nhất, cho dù có quấy rối, tốt nhất cũng là tiến hành từ bên ngoài. Mà cách làm ngu ngốc nhất, chính là như bản thân hiện giờ, tự mình tiến tới.
Nhưng y không còn cách nào khác, quấy nhiễu không có tác dụng, muốn đợi đối phương tự bạo, lại càng không thể. Vì kỳ ngộ này, chỉ có thể tự mình tiến tới.
Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo không hề nhìn tới tu sĩ áo đen, trong mắt hắn lộ ra vẻ chấp nhất mãnh liệt, hít thở cũng gấp hơn. Hắn cảm nhận được sự cường đại của năm đời truyền thừa này, nhưng bọn họ càng mạnh mẽ, thì Mạnh Hạo càng thêm mong chờ vào truyền thừa đời thứ nhất.
- Truyền thừa đời thứ nhất gia tộc Kỳ Nam!
Mạnh Hạo gào lên.
Giọng hắn vang vọng, rơi vào tai tu sĩ áo đen, khiến tâm trạng y căng thẳng, thầm nhủ không tốt, mắt nhìn Mạnh Hạo vẫn chấp nhất ở đó, y nghiến răng, đưa tay chỉ về phía Hàn Tuyết Tung đang mắt chữ o mồm chữ a ở sau lưng.
- Dung Huyết Hóa Ý!
Y chỉ tới, lập tức thân thể Hàn Tuyết Tung run rẩy, phát ra những tiếng gào thét thảm thiết, thân thể gã nhanh chóng khô lại, trong nháy mắt, đã thành một cái xác khô, tất cả máu tươi trong cơ thể, đã lao ra khỏi cơ thể, lao về phía tu sĩ áo đen, trong nháy mắt quấn quanh người y, tốc độ của y lập tức tăng mạnh.
Khoảng cách chỉ trăm trượng, lại có tốc độ nhanh chóng lao về phía Mạnh Hạo, nhưng với y mà nói, cho dù là vậy, dưới uy áp của năm đời ấn ký truyền thừa, y vẫn chịu áp lực rất lớn. Huyết dịch của gia tộc Hàn Tuyết bên ngoài cơ thể đang nhanh chóng tiêu tán, một khi hoàn toàn mất đi, vậy y cũng gặp phải nguy hiểm.
- Chết đi cho ta!
Tu sĩ áo đen cách Mạnh Hạo không đến mười trượng, tay phải giơ lên, lôi nhận đầy trời, chém về phía Mạnh Hạo.
- Kỳ Nam nhất mạch, đến từ Tây Mạc, đồ đằng Tây Mạc đến từ chúng yêu, mà ta... Thân là phong yêu đệ cửu, truyền thừa Kỳ Nam nhất tốc, cho ta bất khuất!
Trong đầu Mạnh Hạo, ngay khoảnh khắc này, truyền ra linh thức.
Gần như ngay khoảnh khắc câu nói này truyền ra, trong đầu hắn nổ vang, một thanh âm mơ hồ, như mang theo một loại ý niệm tang thương, không phải con người nổi lên.
- Ta là Kỳ Nam.
- Vốn là một trong chúng linh của biển thứ chín, rơi về trời nam, hạ xuống Tây Mạc... được điểm hóa, mở ra linh trí, được phong làm yêu, lưu lại huyết mạch ta ở trời nam, hóa thành bộ tộc, đời đời truyền thừa, kẻ có được huyết mạch của ta đã không nhiều lắm.
- Kỳ Nam hai đầu, thân là rồng, đuôi lại là phượng, cả đời không rơi lệ, rơi lệ thì hết đời.
- Ta đã đi, rời khỏi trời nam, rời khỏi quê hương... Trừ phong yêu nhất mạch, không phải hậu nhân của ta, không thể thu được truyền thừa của ta!
Giọng nói già cả vang vọng trong đầu Mạnh Hạo, ngoài thân thể hắn nghìn vạn hào quang, một thân thể dị thú to lớn đến cả nghìn trượng, có hai cái đầu, thân là rồng, đuôi lại là phượng, đột nhiên xuất hiện.
Kỳ Nam hai đầu, ngay khi xuất hiện, trời đất biến sắc, vạn vật chấn động, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, một cỗ lực lượng kỳ dị khó nói rõ, từ trên mình Kỳ Nam truyền vào cơ thể của bản thân.
Đồng thời, lôi nhận tu sĩ áo đen chém xuống, từng tấc tan vỡ, sắc mặt y giờ phút này hoàn toàn biến sắc, lui nhanh về sau, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi. Y rõ ràng cảm nhận được sự đáng sợ chưa từng có từ trên người dị thú hai đầu này.
- Chạy!
Y không hề chậm trễ lui về phía sau, lúc này phản ứng đầu tiên trong đầu chính là rời khỏi nơi này. Tuy y có tu vi Trảm Linh, nhưng tính cách cẩn thận, nếu không cũng sẽ không thăm dò nơi này nhiều lần như vậy.
Cũng chính vì tính cách cẩn thận này, lúc này y căn bản không để ý mình là Lão Tổ Trảm Linh, mà đối phương trên thực tế chỉ là một tiểu bối Kết Đan. Mối quan hệ này có liên quan đến vấn đề mặt mũi, y lại không để ý đến, lúc này y chỉ để ý đến, cảm giác nguy cơ mạnh mẽ xuất hiện trong đầu.
- Giết hắn!
Ngay khoảnh khắc tu sĩ áo đen chạy trốn, trong đầu Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một thanh âm, thanh âm này rất quen thuộc, chính là của Hàn Tuyết Bạo đời thứ sáu!
- Giết hắn!
Tiếp đó, lại có một thanh âm xuất hiện, đó là Đại Tư Long đời thứ năm của gia tộc Hàn Tuyết!
- Giết hắn!
- Giết hắn!
Từng giọng nói già cả không ngừng vang vọng, từ đời thứ sáu cho đến Kỳ Nam Thiên đời thứ hai, đều lần lượt lên tiếng. Trong khoảnh khắc này, trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện hàn mang, tay hắn từ từ đưa lên.
Đồng thời, thân ảnh Kỳ Nam hai đầu xung quanh hắn nhanh chóng mờ đi, hóa thành từng luồng ánh sáng, nhanh chóng chui vào các vị trí trên người Mạnh Hạo, như bị hắn hấp thu, biến mất trong cơ thể Mạnh Hạo!
- Phong bạo!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, từ từ mở miệng. Ngay khi hắn nói, một cơn lốc màu đen, đột nhiên xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo, khuếch tán ra cả bầu trời, khiến cho cả thế giới dường như trở thành thế giới của phong bạo.
Trong cơn lốc, thân ảnh cao lớn của Hàn Tuyết Bạo đột nhiên xuất hiện, thân ảnh này có phần mơ hồ, nhưng như đội trời đạp đất, sau khi xuất hiện, ánh mắt liền đặt lên mình tu sĩ áo đen.
Da đầu tu sĩ áo đen tê dại, cảm giác tử vong càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức y có cảm giác suýt muốn cười lớn. Y là Lão Tổ Trảm Linh, nhưng trước mặt Kết Đan, lại có cảm giác tử vong.
Điều này khiến y cảm thấy đáng sợ, đồng thời lại thấy buồn cười.
- Vạn long.
Mạnh Hạo một lần nữa mở miệng, cánh tay vung lên, Vạn Long Đàm một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, lần này trong đầm nước, có vạn con hắc long gầm thét xông ra. Sau những hắc long này, lại có một thân ảnh già nua, mặc một bộ đồ đen, từ từ xuất hiện, lạnh lùng nhìn tu sĩ áo đen.
Chính là Lão Tổ đời thứ năm!
- Hoàng Tuyền!
Mạnh Hạo nói câu thứ ba, tiếng nổ vang trời, Hoàng Tuyền xuất hiện, mười tám tầng địa ngục xuất hiện, trong thế giới màu xám, tử khí nồng đậm, hóa thành một thân ảnh. Thân ảnh này tay phải cầm một cái đầu lâu, khí xám bốn phía vặn vẹo, huyễn hóa thành đủ loại hung thú kỳ dị.
Đó là Lão Tổ đời thứ tư!
- Long Đông!
Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng, lực lượng này đến từ bốn phía, đến từ ấn ký trong đầu Mạnh Hạo, đến từ sau khi lực lượng kỳ dị khi Kỳ Nam xuất hiện kia, tràn vào trong cơ thể!
Lão Tổ đời thứ ba xuất hiện trong gió tuyết, gió tuyết lạnh lẽo, băng phong mặt đất, tiếng răng rắc xuất hiện. Trên bầu trời, ngọn núi Kỳ Nam kia, lúc này xung quanh phủ đầy gió tuyết, gió vô biên, tuyết vô tận, trên đỉnh Kỳ Nam, như tồn tại một bóng hình già nua trong gió tuyết, đang bao quát mặt đất, nhìn chằm chằm vào tu sĩ áo đen.
Vẻ mặt tu sĩ áo đen trắng bệch, y phun ra máu tươi, tốc độ lập tức tăng mạnh. Trong lúc di chuyển đôi tay không ngừng muốn xé rách hư không, nhưng vẫn không thể nào làm được.
- Bốn mùa!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia sát cơ, ngay khoảnh khắc sát cơ xuất hiện, bốn mùa ở khắp nơi, bao phủ thế giới, giáng lâm nhân gian.
- Kỳ Nam!
Mạnh Hạo nói ra câu cuối cùng, cánh tay hạ xuống hoàn toàn, chỉ về phía tu sĩ áo đen lúc này đã chạy đi rất xa.
Một chỉ này, phong bạo màu đen ngưng tụ lại, hóa thành một đôi cánh to lớn!
Vạn long gào rít, long đàm giữa không trung, trực tiếp hóa thành một đầu rồng.
Hoàng Tuyền gấp khúc, níu giữ mười tám tầng địa ngục, hình thành một thân thể cao đến cả nghìn trượng, là thân thể của rồng!
Ngọn Kỳ Nam tan vỡ, đột nhiên trở thành đuôi phượng và lợi trảo của thân rồng!
Cuối cùng... Chính là bốn mùa, dung hợp với nhau, hình thành cái đầu thứ hai, hợp thành Kỳ Nam từng ở thời viễn cổ, quát tháo tang thương!
Cánh gió, đầu rồng, thân hoàng tuyền, đuôi núi, và bốn mùa!
Kỳ Nam xuất hiện, hống lên một tiếng kinh người, phá toang bầu trời, phá nát mặt đất, hình thành một mảnh hư vô hủy diệt toàn bộ, quét về phía trước. Tu sĩ áo đen gầm lên thảm thiết, khoảnh khắc này, y cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, nguy cơ đó liên quan đến sống chết, là sự hủy diệt y không thể gánh chịu, là con Kỳ Nam to lớn kia đang lao tới với thế hủy diệt trời đất.
Tu sĩ áo đen co rút đôi mắt, đôi tay y nhanh chóng bắt quyết, từng pháp bảo được y lấy ra, cuối cùng cả người tràn ra ánh sáng đen, một lần nữa hóa thành một vầng mặt trời màu đen.
- Nếu bản tôn của bất cứ ai trong các ngươi xuất hiện, lão phu chết chắc. Nhưng hiện giờ cho dù có hợp thành hình ảnh Kỳ Nam, nhưng lão phu đã trảm đao thứ hai rồi, ngươi vẫn không thể diệt ta luân hồi, chỉ có thể ngăn cản thân thể thứ nhất của ta!
- Luân hồi còn, lão phu sẽ còn, nhân quả bất diệt, trên phong thần đài của Quý Thiên có tên húy của lão phu, các ngươi không kéo được nhân quả của lão phu ra, lão phu sẽ có thể sống lại!
Tu sĩ áo đen ngẩng đầu gào lên, hóa thành mặt trời màu đen, va chạm thẳng với hình ảnh Kỳ Nam, tiếng nổ vang trời, trong khoảnh khắc phá nát mặt đất, tất cả tu sĩ trên mặt đất, toàn bộ tử vong.
Nhưng La Xung cũng khá may, lúc Mạnh Hạo được truyền thừa của Lão Tổ đời thứ năm gia tộc Hàn Tuyết, thì gã đã cảm thấy không ổn, vội vã chạy đi. Cũng chính vì cẩn thận như vậy, mấy trăm tu sĩ chạy trốn cùng gã, mới may mắn thoát nạn.
Tiếng nổ vang vọng, thân ảnh Kỳ Nam dần dần biến mất, vầng mặt trời màu đen kia, cũng dần dần mất đi ánh sáng, có thể mơ hồ nhìn được, trong mặt trời, bóng dáng tu sĩ áo đen đã tan thành tro bụi. Một tia ánh sáng xuyên suốt trời đất, khi ánh sáng tắt đi, Kỳ Nam không còn, mặt trời cũng không còn.
Tu sĩ áo đen, cũng không còn thấy bóng dáng.
Sống hay chết, Mạnh Hạo cũng không biết, lúc này cả trời đất khôi phục bình thường, hắn lại yếu ớt chưa từng có, mắt tối sầm lại, rơi vào hôn mê.
Nhưng trước khi hôn mê, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mượn một chút lực lượng không thuộc về hắn còn chưa tan hết, truyền một đạo thần niệm mà ngày thường tu vi của hắn không thể truyền đi được, về phía Đông Lạc thành xa xôi.
Đây là điều duy nhất Mạnh Hạo còn có thể làm, sau đó mắt mũi tối xầm, rơi thẳng xuống mặt đất.
Mặt đất lúc này, vẫn còn Thánh Tuyết thành, nhưng gần như đã sụp đổ toàn bộ, tu sĩ trong thành cũng chỉ còn không tới ba trăm người. Những người này sắc mặt trắng bệch, kể cả tứ đại trưởng lão trong đó, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo hiện giờ, cũng mang theo vẻ kính nể sâu sắc.
Mạnh Hạo không nhìn rõ bốn phía, hắn cảm thấy bản thân được người ôm lấy, mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ, thế giới của hắn chuyển thành màu đen, trong thế giới này, cũng có một thanh âm già nua, vào lúc này từ từ vang vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.