Ngã Dục Phong Thiên

Chương 580: Kim Đan kiếp của ta!




Nơi này là Kháo Sơn Lão Tổ!
Ở trong nháy mắt thế giới khôi phục, đảo nhỏ mạnh mẽ chấn động, bên ngoài đảo nhỏ, một cái đỉnh đầu khổng lồ, đột nhiên từ trong mai rùa vươn ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra vẻ mờ mịt.
Trên Nam Thiên Tinh, giờ khắc này, biến hóa như vậy, trong số ít khu vực, đồng thời xuất hiện.
Vùng đất Mặc Thổ, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn Vô Mục tằm trong tay. Lúc trước, khi hắn nuôi nấng Hàn Tuyết tằm, trông thì bình thường, nhưng trên thực tế nội tâm cũng rất cẩn thận.
Dù sao ngày đó, phương thức hắn đạt được phương pháp này, là ép hỏi mà được, cho dù tin tức này là thực, nhưng nếu chín thật một giả, cũng thực làm cho người ta không thể thừa nhận.
Cho nên đáy lòng Mạnh Hạo, vẫn luôn luôn cẩn thận.
Có thể nói là, tu sĩ Mặc Thổ ngày đó nói cho hắn biết sự tình liên quan đến Vô Mục tằm, cũng không thể nghĩ đến, Vô Mục tằm xuất thế lại kinh người như vậy!
Trên thực tế một giả trong chín thật một giả của gã chính là sự xuất hiện của Vô Mục tằm, cần số lượng Tang Đình Diệp khó có thể tưởng tượng. Cho dù là gom toàn bộ Tang Đình Diệp của Nam Thiên Tinh lại cùng một chỗ, cũng không thể thỏa mãn được số lượng cần có.
Gã tuyệt đối không thể nghĩ tới, Mạnh Hạo lại có thể yêu nghiệt như vậy, cư nhiên thật sự khiến Vô Mục tằm thoát kén mà ra.
Đây vốn là nhiệm vụ bất khả thi!
Hơn nữa trọng điểm là, một khi Hàn Tuyết tằm đã nuốt xuống lá Tang Đình diệp đầu tiên, thì chỉ cần không thể nuôi nó đến một trình độ nhất định, trên người nó sẽ bộc phát ra một lực lượng hủy diệt kinh thiên, đủ để hủy diệt tất cả tồn tại trong chu vi trăm dặm xung quanh.
Đây cũng chính là dự tính của tu sĩ Mặc Thổ kia, gã nhìn trúng không phải là Vô Mục tằm trong truyền thuyết, mà là sự hủy diệt khủng bố đó. Cái này tương đương với một chí bảo kinh sợ lòng người.
Mạnh Hạo hít sâu một cái, hắn dường như đã mơ hồ nhận ra hành động kinh người của Vô Mục tằm lúc trước. Giờ phút này Vô Mục tằm này ở trong lòng bàn tay của hắn, vẫn không nhúc nhích, nhưng lại có sinh cơ lực nồng đậm đến cực điểm, khi Mạnh Hạo cảm nhận được, sinh cơ này mạnh đến mức làm cho Mạnh Hạo nghĩ tới một hơi yên lặng kia.
Cỗ sinh cơ này vượt qua tất cả những sinh mệnh mà hắn đã từng gặp, thậm chí đến cả Huyết Ngao cũng không thể so được với Vô Mục tằm, dù là sinh cơ của cường giả Trảm Linh, dường như cũng không thể bằng được với Vô Mục tằm này.
Cỗ sinh cơ mãnh liệt này, người ngoài không cảm thụ được, chỉ có Mạnh Hạo mới cảm nhận rõ ràng được mà thôi, bởi vì giữa hắn cùng Vô Mục tằm này tồn tại một liên hệ không thể chặt đứt. Liên hệ này tiếp nối từ Hàn Tuyết tằm, theo sự lột xác của Hàn Tuyết tằm, dĩ nhiên đã trở thành thâm căn cố đế, khắc trên sinh mệnh của Vô Mục tằm này.
Chính là do khắc ấn đi kèm với sự lột xác, nên giống như là khắc lên hai lần ấn ký, trình độ chặt chẽ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của người thường. Có thể nói, trong thiên hạ này, đã hiếm có thể có lực lượng gì, đủ khả năng chém đứt mối dây liên hệ giữa Mạnh Hạo cùng Vô Mục tằm rồi. Loại cảm giác tằm này như một phần thân thể của chính mình, khiến Mạnh Hạo trong nháy mắt cảm giác được, từ trên người của tằm này tồn tại luồng sinh cơ nồng đậm đến mức khủng bố, truyền tới.
Cũng chỉ có sinh cơ như vậy, mới có thể sau khi lượng biến, mà lấy được loại thần thông kinh người chỉ thuộc về Vô Mục tằm!
Tằm bất diệt, tơ không ngừng, tơ không ngừng, tằm bất diệt!
Như một vòng tuần hoàn không thể giải … bên trong vòng tuần hoàn này, xuất hiện loại pháp tắc tương đối này, khiến cho Vô Mục tằm gần như bất tử bất diệt, càng khiến cho tơ của nó đạt đến một loại kỳ tích, không thể bị phá hủy.
- Vật này nghịch thiên....
Mạnh Hạo sau khi cảm thụ những gì mà tâm thần quan sát Vô Mục tằm đạt được, thì ánh mắt lóe lên tinh quang, tim đập rộn lên.
Chim anh vũ cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt ghen tị hâm mộ nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng đã phát điên. Nó là một tồn tại đặc thù, một màn lúc trước cũng có chút cảm ứng, giờ phút này ánh mắt đã rơi vào trên Vô Mục tằm, sau một hồi lâu mới thở dài.
- Ngũ gia anh tuấn tiêu sái thế này, thiên địa độc tôn, soái chim độc nhất vô nhị, đời này cũng chưa có được quá loại kỳ vật nghịch thiên này. Vì sao hết lần này tới lần khác đều là cái tên nhà ngươi đạt được cơ chứ... Không công bằng, trời cao a, ngươi chó má, không công bằng a.
Chim anh vũ liên tục thở dài.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bầu trời.
- Chim anh vũ, đem lực lượng trốn tránh kéo dài thiên kiếp trên người ta xóa đi, ta muốn vượt Kim Đan kiếp!
Trong mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc liền lộ ra hào quang trước nay chưa có, ở trong tia sáng này, có tự tin, còn có một tia bễ nghễ ở trên người hắn dần dần hiển lộ ra!
Chim anh vũ liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, cánh phất ra, một mảnh tạp quang trực tiếp từ trên thân thể nó tràn ra, nháy mắt bao trùm toàn thân Mạnh Hạo.
Theo tạp quang đảo qua, khí tức trên thân Mạnh Hạo trong một cái chớp mắt này mãnh liệt khuếch trương, tản ra. Khí tức này khuếch tán, không phải lực lượng tu vi, mà là một loại dao động Mạnh Hạo không biết, bị chim anh vũ che dấu, giấu diếm thiên kiếp.
Giờ phút này dao động này một lần nữa hiển lộ, toàn bộ bầu trời trong khoảnh khắc, lập tức truyền đến tiếng sấm kinh thiên. Tiếng sấm điếc tai nhức óc, quanh quẩn bát phương, bao trùm phạm vi mấy nghìn dặm, lay động mặt đất.
Ở bên trong sấm sét này, dường như mang theo tức giận, mang theo uy nghiêm vô thượng tìm kiếm Mạnh Hạo thật lâu, cho đến giờ phút này rốt cuộc tìm được, muốn hủy diệt hắn hoàn toàn.
Toàn bộ bầu trời, tiếng sấm còn đang quanh quẩn liền nháy mắt bị mây đen nồng đậm khó thể hình dung, khoảnh khắc bao trùm. Tầng mây tạo thành từng mảnh va chạm lẫn nhau, bộc phát ra tiếng sấm càng kinh người. Từng đạo tia chớp vặn vẹo, ở giữa tầng mây chạy loạn, thoạt nhìn khí thế kinh người.
Đến cả một số tu sĩ Tây Mặc bị nhốt trong trận pháp kia, giờ phút này cũng đều kinh hãi. Loại kinh hãi này, là kinh hãi đến từ tâm thần, đến từ linh hồn bọn họ, khiến cho mọi người trong một khắc này, thân thể đều run rẩy.
Cho dù là tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng hiện lên sắc mặt hoảng sợ. Còn có lão nhân áo bào trắng của bộ lạc Tinh Túc ở xa xa, như bị sương mù bao phủ, giờ phút này gương mặt trong áo bào bỗng nhiên đại biến.
- Đây là.... thiên kiếp!
- Tu sĩ của Kim Quang giáo tản đi, rời khỏi phạm vi ba nghìn dặm trở lên!
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn kiếp vân giờ phút này dầy đặc trời cao, nhìn vô số tia chớp như ngân xà đang chạy kia. Bên tai nghe tiếng sét đánh, giống như liên tiếp đánh xuống cùng một chỗ, thản nhiên mở miệng.
- Còn có mấy tên các ngươi, cũng rời ra khỏi phạm vi ba nghìn dặm, kiếp nạn này..... không cần các ngươi tương trợ nữa, đây là Kim Đan kiếp của ta!
Mạnh Hạo vung tay áo lên, chim anh vũ chần chờ một chút rồi lập tức bay lên, miếng mỡ đông ở một bên rất nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.