Ngã Dục Phong Thiên

Chương 581: Kim Đan kiếp của ta! (2)




- Hy vọng đừng bị đánh chết... Nếu không, giữa trời đất này lại ít đi một tên tà ác. Nhưng mà ngươi yên tâm, nếu ngươi thực sự bị sét đánh chết rồi, không cần lo lắng lão phu sẽ thương tâm, lão phu...
Nó trầm giọng mở miệng. Một bộ dáng ông cụ non, mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, đang muốn rời khỏi thì đột nhiên bị Mạnh Hạo túm lấy.
- Làm chi? Ngươi muốn làm gì!!
Miếng mỡ đông nổi giận, rống to.
- Ngươi không thể đi.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng. Chung quanh hắn dây leo dùng tốc độ cực nhanh trực tiếp độn thổ, chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Chim anh vũ chớp chớp mắt, tốc độ cực nhanh, một cái chớp mắt chính là đã ở ngoài ngàn dặm.
Cùng lúc đó, những tu sĩ đang chạy bộ trong sương mù của Kim Quang giáo, giờ phút này theo lệnh truyền ra từ chim anh vũ, cũng đều tản đi, chạy thẳng ra phía ngoài mấy nghìn dặm, khiến cho xung quanh Mạnh Hạo, những tu sĩ đến từ Tây Mạc kia, ai nấy đều là tâm thần chấn động, được thả ra từ trong vụ khí.
Gần như cùng một chớp mắt, khi những tu sĩ Tây Mạc ở xung quanh nhìn thấy Mạnh Hạo, thì một tiếng nổ kinh thiên, bỗng nhiên truyền ra từ trên không trung. Tiếng nổ vang này cực kì cường hãn, chỉ mới là thanh âm thôi, mà đã khiến cho Mặc Thổ suýt nữa thì hỏng mất, làm cho gần ba thành tu sĩ Tây Mạc ở đây phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai lỗ tai trực tiếp bị chấn điếc.
Cùng lúc đó, một tia chớp màu đỏ từ trên thiên không, rầm rầm giáng thẳng xuống chỗ của Mạnh Hạo, như muốn đem hắn sống sờ sờ đánh chết. Hơn nữa trong quá trình nó giáng xuống, còn hấp dẫn thêm tia chớp ngưng tụ, đến khi hạ xuống thì đã to cỡ chừng bắp đùi, đánh về phía Mạnh Hạo.
Ngay khoảnh khắc khi tia chớp hạ xuống, tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, tốc độ cực nhanh, gần như cùng một lúc với tia chớp, giơ miếng mỡ đông lên cao.
Nổ vang, miếng mỡ đông phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể trực tiếp hóa đen, thân hình Mạnh Hạo cũng run run. Lượng lớn tia chớp màu đỏ từ tay phải của hắn lan tràn toàn thân, lại theo hai chân của hắn tản ra mặt đất, khiến cho phạm vi trong vòng trăm trượng chung quanh hắn, trực tiếp đã trở thành lôi trì màu đỏ!
- Đây là thiên kiếp... Lại đến!
Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu, phát ra tiếng cười dài, ở bên trong tiếng cười kia, tóc hắn tung bay, trên mặt đã tràn ngập vẻ bễ nghễ, nhìn trời cười to.
- Chết tiệt, hắn đang độ kiếp, hắn cư nhiên đang độ kiếp!!
Đám tu sĩ Tây Mạc ở gần chỗ Mạnh Hạo nhất, sắc mặt đồng loạt đại biến, giờ phút này không chút do dự cấp tốc lui về phía sau. Da đầu bọn họ run lên, giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu, chính là muốn rời khỏi đây.
Nhưng còn một số người thì trong mắt lại lóe sát cơ, ấy vậy mà lại lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Giết ngươi, sẽ không có thiên kiếp nữa!
Những người này sau khi trong đầu hiện lên ý nghĩ đó thì tốc độ nhanh hơn, triển khai thuật pháp, oanh kích Mạnh Hạo.
- Ngây thơ!
Mạnh Hạo cười lạnh, cũng không thèm nhìn đến những người đang đánh tới, một cái chớp mắt khi những người này tới gần Mạnh Hạo, bỗng nhiên, bầu trời truyền ra tiếng nổ vang kinh người hơn, lại một tia sét nữa mạnh mẽ đánh xuống.
Lúc này, Mạnh Hạo thậm chí còn không giơ miếng mỡ đông lên, bởi vì tia thiên kiếp này ở phía trên Mạnh Hạo tầm trăm trượng, trực tiếp phân tán ra, hóa thành hơn mười đạo, giống như dông tố, buông xuống trên người tất cả những tu sĩ Tây Mạc ở gần Mạnh Hạo.
Nổ vang ngập trời!
- Là đang giúp ta gãi ngứa ngứa sao.
Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, thiên kiếp luôn luôn xuất hiện, Mạnh Hạo sớm đã bị sấm sét đánh đến da dày thịt béo. Một đạo thiên kiếp có thể đánh chết một tên tu sĩ Kết Đan của Tây Mạc, nhưng lại không thể đánh Mạnh Hạo bị thương được.
Đây là thói quen, sau khi đã trải qua thiên kiếp mà thường nhân không tưởng tượng nổi, thân thể Mạnh Hạo đối với lôi điện, đã có thích ứng rất mạnh.
Mà đạo thiên kiếp như hôm nay, sau khi bị phân tán thành đến hơn mười đạo thì đối với Mạnh Hạo mà nói, cũng như gãi ngứa mà thôi, kích lên trên thân thể, thậm chí còn xuất hiện một cỗ cảm giác tê tê nữa.
Cảm giác này, rất thoải mái.
Nhưng hơn mười tên tu sĩ Tây Mạc ở chung quanh muốn giết chết Mạnh Hạo kia, thì thân thể mấy tên đó đều ở trong tiếng nổ vang mà trở thành cháy đen, tất cả thuật pháp, tất cả pháp bảo, đều ở dưới thiên kiếp này, bị bẻ gãy, nghiền nát.
Cùng với vô số cỗ thi thể cháy đen rơi xuống, lời nói của Mạnh Hạo còn quẩn quanh, những tu sĩ Tây Mạc khác ở bốn phía toàn bộ đều bị một màn này khiến cho hoàn toàn rung động, hít thở không thông.
Ngay cả tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đều kịch liệt co rút hai mắt lại.
- Hắn còn là người sao?
- Chết tiệt, cư nhiên hưởng thụ trong thiên kiếp, người này là yêu nghiệt!
Tu sĩ ở bốn phía ồ lên, càng ngày càng nhiều người bắt đầu hướng ra phía ngoài cấp tốc bỏ chạy, muốn rời khỏi phạm vi của mảnh thiên kiếp này. Bọn họ nhìn ra được, chỉ cần rời khỏi được phạm vi mấy nghìn dặm này thì sẽ không hấp dẫn thiên kiếp nữa.
- Giáo chúng Kim Quang giáo, lập trận pháp xung quanh bên ngoài ba nghìn dặm, vây chết nơi này cho ta, không cho bất cứ ai bước ra ngoài nửa bước!
Thanh âm Mạnh Hạo bỗng nhiên quanh quẩn, trong thanh âm này lộ ra sự lạnh lùng, cũng có sát cơ băng hàn. Những người này, nếu đã đến rồi, thì Mạnh Hạo cũng không có ý định để bọn họ rời đi.
Kết Đan cũng tốt, Nguyên Anh cũng thế, còn có lão giả áo bào trắng thần bí của bộ lạc Tinh Túc nữa, bọn họ, là Mạnh Hạo chuẩn bị cho chính mình, đối tượng chia sẻ tốt nhất trong khi độ kiếp!
- Tuân pháp chỉ của Lão Tổ!
Thanh âm của hơn năm nghìn người nhất tề truyền ra, hóa thành sóng âm, như muốn tranh quang cùng lôi điện trên thiên không, quanh quẩn bát phương. Bên ngoài ba nghìn dặm, hơn năm nghìn tu sĩ của Kim Quang giáo bắt đầu chạy bộ, theo bước chạy của bọn họ, sương mù ngập trời, vù vù quay vòng.
- Lúc trước vẫn thường có người hỏi ta, có dám chiến một trận hay không?! Hôm nay Mạnh mỗ cũng hỏi các ngươi, có ai..... dám cùng Mạnh mỗ chiến một trận!
Mạnh Hạo vung tay áo, khi âm thanh truyền ra, thì thân hình đã lao mạnh về phía trước, lao thẳng đến chỗ đông người nhất.
Nháy mắt khi hắn lao ra, thiên không rền vang, nộ lôi như thiên uy đột nhiên truyền ra, một tia lôi điện màu đỏ cực kì thô to ầm vang đánh xuống. Nhưng cũng chính trong thời điểm nó hạ xuống, Mạnh Hạo đã đến gần một đám tu sĩ có khoảng hơn mười người.
Vẻ mặt một đám tu sĩ này đại biến, đáy lòng mắng ầm lên, nếu là có thời gian hô lên, bọn họ nhất định mắng đến ba ngày ba đêm. Tiếng động nổ vang chấn động mặt đất, đạo thiên kiếp này trực tiếp phân tán ra, rơi vào trên thân mỗi người, nổ vang qua đi, bốn phía Mạnh Hạo có nhiều thêm hơn mười cỗ thi thể, thân thể hắn chấn động, tia chớp hình cung theo hai chân lan tràn mặt đất, trong hơn mười trượng một lần nữa xuất hiện lôi hải, tiếng cười của Mạnh Hạo lại truyền ra.
- Các ngươi, ai dám cùng ta chiến một trận!
Mạnh Hạo lại lao ra.
- Chết tiệt, đó là một tai tinh!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.