Ngã Dục Phong Thiên

Chương 584: Ngũ sắc thiên, tu vi phá!




Nó dường như nghĩ tới một thân ảnh trong trí nhớ, cũng đang ở trong lôi kiếp như vậy, cũng là đang cười to, bất đồng là, Mạnh Hạo ở mặt đất, thân ảnh trong trí nhớ kia, là ở giữa không trung.
Giống như bị tiếng cười của Mạnh Hạo làm cho tức giận, bầu trời mây đen lại quay cuồng, xuất hiện loại màu sắc thứ ba ngoài đỏ cùng đen!
Màu xanh!
Thanh lôi kinh thiên, xen lẫn đỏ cùng đen, ba màu lôi đình đánh thẳng đến Mạnh Hạo, bốn phía cũng có gần hai mươi đạo lôi đình, chia nhau rơi xuống!
Tám lão giả Nguyên Anh kia đã không còn khí lực để mà mắng chửi nữa, giờ phút này đang liều mạng đi chống cự. Ở bên trong tiếng nổ rền vang, Mạnh Hạo còn đang cười to, bên ngoài thân thể hắn có một sợi tơ mỏng màu trắng bay múa, lôi đình cũng không cách nào đánh đứt sợi tơ này dù chỉ một chút.
Nhưng.... tu sĩ trong vòng ba nghìn dặm ở xung quanh, dưới một kích của lôi đình ba màu này, trừ tám lão giả Nguyên Anh ra thì cũng chỉ còn lại có lão giả áo bào trắng của bộ lạc Tinh Túc mà thôi.
Tu sĩ khác, kiên trì tới nay, toàn bộ tử vong.
Lão giả áo bào trắng đáy lòng hoảng sợ, lão đã thật cẩn thận rồi, nhưng cuối cùng vẫn là bị lây dính nhân quả, kéo vào bên trong độ kiếp, trong mắt của lão lộ ra vẻ oán độc, nhưng lại không hề có biện pháp.
- Chết tiệt, thế nào lại là thiên kiếp ba màu, người này rốt cuộc xúc phạm thương thiên như thế nào, lại có thể đánh xuống loại lôi kiếp trong truyền thuyết này!!
Nổ vang lại rền rĩ, lôi kiếp ba màu lại một lần nữa buông xuống, Mạnh Hạo chấn động toàn thân, chung quanh hắn tơ của Vô Mục tằm nhanh chóng quấn quanh. Vô Mục tằm, cả đời chỉ phun một tơ, tơ này không ngừng!
Sợi tơ này có thể dài cũng có thể ngắn, giờ phút này quấn quanh ở bốn phía Mạnh Hạo, một tầng lại một tầng bay múa, trực tiếp va chạm cùng với lôi đình trên thiên không kia. Nổ vang ngập trời, lôi đình ba màu này như bị tơ tằm phân cách, đánh không đứt được tơ tằm, nhưng toàn bộ lực ảnh hưởng vẫn rơi lên người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo há miệng phun ra máu tươi, bên ngoài thân thể hắn vô số tia chớp chạy nhảy, rơi xuống mặt đất thì lại bắn ngược lại Mạnh Hạo, khiến cho hai chân Mạnh Hạo ken két, lộ ra xương cốt.
Trước mắt Mạnh Hạo có chút mờ mờ tối tối, trong miệng tràn đầy máu tươi, nhưng lại lần nữa nở nụ cười, trong tiếng cười, hai mắt chấp nhất của hắn lại hiện lên tử mang. Dùng Tử Đồng thuật, lấy thọ nguyên đổi lấy thân thể khôi phục, trong chớp mắt, liền khôi phục lại.
Trong phạm vi ba nghìn dặm, hắn đã tìm không ra nơi không kết tinh nữa rồi, trên địa hình như thế này, thương tổn mà hắn phải chịu đựng lại càng lớn hơn nữa.
Nếu như thế, đơn giản... Trực tiếp bay lên, ở giữa không trung!
Hành động như vậy, lập tức làm cho chim anh vũ mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn nó dường như có chút nhận không rõ sự khác nhau của người trước mắt, cùng thân ảnh khó quên kia trong trí nhớ nữa.
- Đây là Kim Đan kiếp của ta, ta muốn kiên trì đến cuối cùng. Không tiếp tục tránh né, không tiếp tục kính sợ, bởi vì trong lòng tu sĩ, một khi chứa ý kính sợ, thì ta còn tu đại đạo gì nữa, tu tự tin gì nữa!
- Trúc Cơ. Ta tránh được, Kết Đan thì ta chần chờ, giờ phút này... Ta quyết không lui về sau nữa!
Đáy lòng Mạnh Hạo có thanh âm đang gầm thét. Đây là thanh âm của hắn, đây là quyết tâm, khát vọng trở thành cường giả của hắn.
- Kiếp nạn này qua đi, ta càng mạnh!
Mạnh Hạo ngửa đầu lên trời gào to, thân thể ở giữa không trung, một đầu tóc đen bay múa, thân hình cao ngất, oai hùng vạn trượng, chung quanh hắn, tơ của Vô Mục tằm bay múa vờn quanh, tơ này thiên hạ không thể đứt.
Gần như cùng lúc với tiếng rống của Mạnh Hạo, lại một đạo tia chớp ba màu ầm ầm hạ xuống, lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cười to, ánh mắt lộ ra chấp nhất, tay phải nâng lên, nhưng lại trực tiếp đánh một quyền về phía thiên kiếp đang đến.
Đây là hắn lần đầu tiên phản kháng lại!
Loại phản kháng này, nhìn như đơn giản, nhưng ở trong thiên kiếp này, mọi người phần lớn là tìm cách vượt qua như thế nào, tránh né như thế nào. Người có thể dâng lên ý niệm phản kháng, quyết tâm muốn đi hủy diệt thiên kiếp, hiếm thấy.
Gần như ở khoảnh khắc một quyền này của Mạnh Hạo đánh ra, bên trong thân thể của hắn hình như có một tầng không hiểu rõ bị trực tiếp mở ra. Ý tùy tâm động, một thân tu vi trong giờ khắc này, khoảnh khắc khi Mạnh Hạo dâng lên ý niệm phản kích trong đầu, phó thác cho hành động, tu vi của hắn, trực tiếp bùng nổ!
Không còn là Kim Đan trung kỳ nữa, mà là bỗng nhiên đột phá, bước chân vào Kim Đan hậu kỳ, mặc dù không phải đỉnh phong, chỉ là vừa mới bước vào Kim Đan hậu kỳ. Nhưng loại đột phá bởi vì đột nhiên hình thành ý thức này, cũng là trong một cái chớp mắt, lay động bát phương!
Toàn thân của hắn kim quang vạn trượng, hai mắt của hắn cũng lộ ra kim mang loá mắt, Mạnh Hạo không chút do dự lấy ra một khối cực phẩm linh thạch, lập tức nắm chặt trong tay. Linh khí trong linh thạch này trong chớp mắt đã bị Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ, theo linh thạch tan rã thành tro, Mạnh Hạo lại ngửa mặt lên trời gào thét. Dựa vào tu vi đột phá, dựa vào lực lượng của cực phẩm linh thạch, dựa vào quái lực ở tay phải của chính mình, trong chớp mắt này, nhằm về phía thiên kiếp.
Nổ vang quanh quẩn, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể ở giữa không trung mạnh mẽ trầm xuống, thiên kiếp nổ vang, một đạo, hai đạo, ba đạo... Cho đến khi năm đạo lôi kiếp đồng loạt hạ xuống, đánh thẳng về phía Mạnh Hạo. Tơ tằm nhanh chóng vờn quanh, trong mắt Mạnh Hạo mây tía ngập trời, trong lôi kiếp thương tổn, không ngừng mà đi khôi phục thương thế trên thân thể. Nổ vang chống cự, trong phạm vi ba nghìn dặm, trong tám lão giả Nguyên Anh, lập tức có ba người, toàn thân chấn động, máu tươi cũng không thể phun ra, trực tiếp bị lôi đình đánh chết.
Bọn họ không có pháp bảo có thể chống cự thiên kiếp, không có kinh nghiệm để đối kháng với thiên kiếp, không có loại chấp nhất quyết tâm này, chỉ có một con đường chết!
Ngay cả Nguyên Anh, cũng đều không thể chạy ra, ở trong thiên kiếp này, trực tiếp dập nát.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, gần như mỗi một tấc da thịt đều tuôn ra máu tươi, rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng rất nhanh, Tử Đồng thuật kết hợp với lượng lớn đan dược được nuốt vào, hắn như có được một thân bất tử, ở giữa không trung cách mặt đất khoảng ba trượng, hắn mạnh mẽ dừng lại, tiếng cười khàn khàn lại kinh thiên.
Đúng lúc này, bầu trời tối sầm lại, từng đạo tia chớp gào thét mà đến, tổng cộng mười đạo, đại biểu cho uy nghiêm vô thượng của thiên kiếp, trong khoảnh khắc rơi xuống, lao thẳng đến Mạnh Hạo. Vào lúc mười đạo thiểm điện hạ xuống thì toàn bộ bầu trời giống như đã trở thành mờ mịt, hóa thành một lốc xoáy lôi vân cự đại, rầm rầm chuyển động, một màn này, nếu thành hình ảnh, đủ để cho tất cả người nhìn thấy, ghi khắc cả đời.
- Tính cách Mạnh mỗ trước nay đều không phải là bị động chịu đòn!
Mạnh Hạo trong lúc cười to tay phải bỗng nhiên nâng lên, chỉ một cái lên bầu trời, yêu phong đệ bát cấm, tại đây trong nháy mắt, trực tiếp từ trên người Mạnh Hạo triển khai. Chớp mắt, thiên địa trọng điệp, lực lượng thuộc về đệ bát cấm lao thẳng đến phía trời cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.