Ngã Dục Phong Thiên

Chương 603: Một nhánh Phong Yêu




Mạnh Hạo vẫn luôn nhắm mắt, không thèm để ý, mặc kệ Ô Trần đi về phía Tứ Mao, đưa tay định vuốt ve. Nhưng ngay khi tay Ô Trần sắp chạm vào bộ lông, Tứ Mao lại ngẩng đầu, lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt càng lạnh lẽo hơn, còn có một tia hung tàn.
Ánh mắt này, khiến Ô Trần biến sắc, trái tim đập nhanh hơn, thân thể không hề chậm trễ lùi lại, trong mắt lộ vẻ không thể tin tưởng.
- Không thể nào, làm sao lại không thành công...
Gã nghiến răng, lại đổi ấn ký, thời gian dần trôi qua, đến nửa canh giờ sau, Ô Trần đã đổi bảy tám loại ấn ký, nhưng cuối cùng vẫn không thể lạc ấn thành công.
Hung quang trong mắt Tứ Mao càng lúc càng đậm, đến cuối cùng, khi sắc mặt Ô Trần trắng bệch, thân thể yếu đuối, vẻ mặt không thể tin tưởng, Tứ Mao gầm lên một tiếng, tốc độ cực nhanh, lao về phía Ô Trần, còn há to mồm, cắn về phía cổ gã.
Sát cơ cường liệt, khí tức hung tàn lộ ra, tốc độ nhanh chóng, Ô Trần căn bản không kịp tránh né, liền bị ánh sáng xanh bao trùm, trước mắt tối đen, thậm chí cảm giác sinh tử cũng không kịp hiện ra.
- Tứ Mao, trở về!
Ngay giây phút mấu chốt, Mạnh Hạo mở mắt, dửng dưng nói.
Câu nói truyền ra, Tứ Mao kêu lên một tiếng, thân thể dừng lại, mồm đã há ra, hàm răng sắc bén cũng đã sắp chạm vào cổ của Ô Trần.
Tứ Mao ngao ô một tiếng, thân thể lập tức lui về phía sau, lúc xuất hiện, thì đã ở dưới chân Mạnh Hạo, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Nhưng khuôn mặt Ô Trần vẫn không có chút máu nào, thân thể run rẩy, đầu óc mơ hồ. Sau khi đến cái sân đáng sợ này, gã đã hai lần suýt nữa tử vong, trước đó đã trải qua sự thật khó có thể tin, là tất cả ấn ký đều không có hiệu quả. Lúc này gã ngây ngốc nhìn Mạnh Hạo, bóng dáng của Mạnh Hạo, in vào trong mắt gã, đã trở nên cao thâm chưa từng thấy.
Đặc biệt là hình ảnh Mạnh Hạo khoanh chân đả tọa, năm con Thanh Mộc lang vây xung quanh, tất cả những điều này, hóa thành một bức tranh, mà cả đời này Ô Trần cũng không thể quên được, khắc sâu vào trong đầu gã.
- Tiền bối... Tôi...
Ô Trần muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy năm con Thanh Mộc lang bên cạnh Mạnh Hạo, tức thì run rẩy, vội chắp tay vái chào, nhanh chóng rời khỏi. Trước khi đi ra, gã còn đóng cửa lại, dập đầu mấy cái ở bên ngoài, rồi mới nhanh chóng rời đi đầy thấp thỏm và kinh hãi.
- Cao nhân, hắn nhất định là cao nhân, có thể nuôi ra dị yêu biến dị, hắn nhất định là Tư Long chân chính! Hắn ẩn mình ở đây, nhất định có nguyên nhân, có lẽ là để tránh né kẻ thù... Chuyện này ta không thể truyền ra, hơn nữa sau này, khi ta có gì phiền phức, có lẽ... Cõ lé có thể nhờ hắn giúp đỡ!
Ô Trần nghĩ tới đây, càng cảm thấy bản thân suy nghĩ chính xác, hít sâu một hơi, bước đi nhanh hơn.
Nhìn đối phương đi xa, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, Thanh Mộc lang của hắn kỳ dị, là việc không thể ẩn dấu, mà Mạnh Hạo cũng không có ý ẩn dấu. Thân phận Tư Long này, hắn cảm thấy cũng được.
Mà phương pháp Mạnh Hạo khống chế dị yêu, nói cho chính xác, còn mạnh hơn Tư Long nhiều lắm, vì hắn căn bản không phải Tư Long, hắn là... Phong Yêu sư!
Phong Yêu Sư giả mạo Tư Long, giống như Đan Đỉnh đại sư giả mạo đan sư bình thường, chênh lệch giữa hai bên, thực sự quá lớn.
Về độ khó, có thể nói có hay không đều không ảnh hưởng, tất cả những gì Tư Long có được, Phong Yêu Sư càng am hiểu hơn, nhưng việc Phong Yêu Sư am hiểu, cho dù là Tư Long cũng không thể so sánh được.
- Ta luôn có cảm giác, Tư Long và Phong Yêu sư ở một số mặt có phần tương tự, nhưng cấp bậc của Tư Long lại thấp hơn rất nhiều.
Nửa năm nay, theo sự nghiên cứu và minh ngộ của Mạnh Hạo, cảm giác này càng lúc càng mạnh.
- Bí thuật Tư Long, có thể khiến dị yêu nhanh chóng trưởng thành, trải qua ấu thể, bước thẳng vào đại thành, điểm này trong mắt người khác, rất là thần kỳ. Nhưng cho dù thôi hóa thế nào, cũng đều giới hạn trong phạm vi dị thú có thể sinh trưởng, giống như một cái vòng, cho dù thôi hóa thế nào, cũng không thể vượt qua ngoài vòng.
- Chỉ là ở trong phạm vi cho phép, để hoàn thiện mà thôi.
- Mà yêu khí Phong Chính, thì cao hơn bí thuật Tư Long nhiều, nó phá vỡ phạm vi này, đột phá cái vòng này, khiến có dị yêu lột xác khỏi căn bản, nhảy vọt trên sinh mệnh.
Mạnh Hạo nghĩ tới đây, liền cười cười.
Hắn càng nghiên cứu, càng cảm thấy nhất mạch Tư Long, dường như không có đi vào con đường Phong Yêu sư đúng đắn, nhưng lại dùng rất nhiều phương pháp mô phỏng Phong Yêu Sư chân chính.
- Chẳng lẽ trong tám đời Phong Yêu Sư trước ta, có người từng giảng đạo ở đây, hơn nữa còn lưu lại một ít nhánh truyền thừa, cho nên mới có Tư Long?
Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện một suy nghĩ, đáng tiếc tuy hắn là Phong Yêu đời thứ chín, nhưng lại bị đứt đoạn với tám đời trước, khuyết thiếu rất nhiều truyền thừa, so với những Phong Yêu sư trước đây, chỉ có hiểu biết phiến diện.
- Có lẽ ở Tây Mạc này, có thể tìm được một số Phong Yêu sư... Vừa hay nhân cơ hộ này, dẫn tới chú ý của Ô Đạt bộ, như vậy liền có thể dễ dàng thu được danh ngạch tiến vào thánh địa Ô Thần Đại Tộc.
Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, vẻ mặt thản nhiên.
Cả Ô Đạt bộ, cho dù có ba tu sĩ Nguyên Anh, nhưng sau khi Mạnh Hạo đeo mặt nạ màu máu lên, thì chỉ còn thụ nhân thần bí trên đỉnh núi, mới có thể uy hiếp đến sinh tử của hắn.
Cho nên khi hắn hành sự, Mạnh Hạo tuy cẩn thận, nhưng cũng không quá mức giấu đầu hở đuôi.
- Trước kia, khi tiến vào một vài khu vực có liên quan đến Phong Yêu sư, đều dẫn tới phản ứng của Cổ Ngọc Phong Yêu. Bây giờ, ở Tây Mạc này, Cổ Ngọc Phong Yêu lại không hề xuất hiện biến hóa, chẳng lẽ... là tiếp xúc của ta ở Tây Mạc vẫn chưa đủ.
Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lấy Cổ Ngọc Phong Yêu ra, cầm trong tay, cẩn thận nhìn.
Ngọc này ấm áp, lúc ở trong tay như hòa vào cùng thân thể, giúp cho tâm thần bình tĩnh, như đắm chìm tromg một trạng thái kỳ dị.
Rất lâu sau, Mạnh Hạo thu cổ ngọc lại, nhắm mắt đả tọa.
Mấy ngày sau, ở sườn núi Ô Đạt bộ, trên ngọn núi vờn quanh đây, có một loạt ốc xá xa hoa, được xây bằng gỗ. Nhưng loại gỗ này là linh mộc mấy trăm năm trong rừng, có được linh khí nhất định, dùng để xây nhà, có thể so với Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, ngày thường nếu cư trú ở trong đó, thì sẽ có ích không nhỏ cho tu hành.
Có thể cư trú ở nơi này, chỉ có hậu duệ của tam đại huyết mạch của Ô Đạt bộ.
Ô Trần cũng ở nơi này, lúc này gã đang ở trong nhà mình, dốc sức dùng một vành khuyên đánh lên mặt đất, vành khuyên vỡ nát, hóa thành rất nhiều mảnh vỡ, Ô Trần tức giận đến cực điểm, gầm thét vang vọng trong căn nhà.
- Ô A Lý, ngươi bức người quá đáng!
Tóc Ô Trần xõa tung, trong mắt lộ vẻ oán độc và điên cuồng, thân thể run rẩy, đôi mắt lộ ra sát cơ, đấm lên tường gỗ, làm cả căn nhà rung động. Rồi xuất hiện sóng linh lực, hóa giải tu vi của Ô Trần, kèm đó là năng lực phản chấn nhất định, khiến cho tay phải Ô Trần, xuất hiện vết thương, máu tươi chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.