Ô Trần cắn răng một cái, kiên quyết mở miệng:
- Có thể!
Ô Trần không để ý tỷ tỷ của gã đang ở bên cạnh, tay phải của gã nâng lên vỗ vào trán một cái, mở miệng phun ra một ngụm máu. Ở giữa không trung, máu của gã hóa thành một cái lá cây màu đỏ có những hoa văn rất rõ nét, tỏa ra sự sắc bén kỳ dị cùng với một luồng hơi thở thuộc tính mộc như đập vào mặt người đối diện. Mạnh Hạo sau khi thấy cảnh này, hai mắt hắn chợt lóe một tia sáng khó thấy.
- Đúng là có liên quan đến huyết mạch… Không đúng! Không phải do huyết mạch, mà chỗ đặc biệt của vật này là cần dung hợp với thân thể?
Mạnh Hạo đang trong dòng suy nghĩ, thì Ô Trần vung thẳng cái lá cây đến chỗ Mạnh Hạo.
Nữ tử kia thấy vậy biến sắc, đang định ngăn cản.
- Tỷ! Đây là lựa chọn của đệ!
Ô Trần ngẩng đầu, nghiêm nghị nói. Nữ tử nghe được mới dừng chân lại, trên mặt đầy vẻ phức tạp. Nàng ta nhìn vẻ cố chấp trên mặt đệ đệ mình, rồi lại nghĩ tới những cay đắng của tỷ đệ bọn họ mấy năm nay, trong lòng thở dài, nhắm hai mắt lại.
Lá cây đã bay tới trước người Mạnh Hạo. Hắn đưa tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá, huyết sắc trên đó lập tức tiêu tán hóa thành một luồng hơi thở màu đỏ, dung nhập vào ngón tay Mạnh Hạo, ở trong đầu hắn hình thành một bức vẽ.
Trong bức vẽ, là một tấm công pháp đặc thù hình lá cây, ẩn trong cơ thể, rất đầy đủ, có thể gọi là bí thuật, không phải người của tam đại huyết mạch, thì không thể có được.
Sau một lúc lâu, trong hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ sáng ngời, hắn gật nhẹ đầu rồi đứng lên:
- Đi thôi!
Ô Trần hít sâu một cái, hướng về phía Mạnh Hạo, gã khom người cúi thấp đầu một lần nữa. Từ khi lấy ra bí pháp của bộ tộc, gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu như lúc này Mạnh Hạo không giúp, thì Ô Trần cũng không dám nghĩ đến bản thân mình sau này sẽ ra sao nữa.
Đối với Ô Trần một lần này là…đánh cược.
Lần đánh cược này, gã đã cho ra mọi thứ của mình!
- Tiền bối! Nàng ấy là tỷ tỷ của ta, Ô Linh.
Sau khi đứng dậy, Ô Trần không dám nhìn tỷ tỷ của gã, nhẹ giọng giới thiệu với Mạnh Hạo.
- Ô Trần đưa bí thuật cho ngươi, đã là trái với tộc quy. Nếu như ta biết ngươi lừa gạt hắn, Ô Linh ta lấy bản tộc ra thề, ta với ngươi không chết không thôi!
Ô Linh nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, mở miệng gằn từng chữ từng chữ. Cho tới bây giờ nàng ta vẫn cho rằng Ô Trần bị lừa, nên trong lòng nàng ta mới nổi lên sát cơ mãnh liệt với Mạnh Hạo.
Theo nàng ta, trước đó Mạnh Hạo yêu cầu lấy bí thuật thì đã bại lộ dã tâm, người như vậy không thể lưu. Giả sử, công pháp của hắn bị tra ra là do lấy được từ chỗ Ô Trần, thì cho dù Ô Trần là hậu duệ của tam đại huyết mạch cũng không tránh khỏi trừng phạt.
Sở dĩ lúc nãy nàng ta không ngăn cản, là sợ tổn thương lòng tự tôn của Ô Trần. Nhưng nàng ta đã thầm tính, chờ việc này qua đi, sẽ nghĩ biện pháp giết Mạnh Hạo diệt khẩu.
- Muốn trách thì nên trách ngươi lòng tham vô đáy!
Ô Linh liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu. Trong lòng nàng ta đã xem đối phương như người chết.
Mạnh Hạo khẽ cười, không nói gì mà chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước. Năm con Thanh Mộc lang ngẩng đầu, mang vẻ biếng nhác đi theo phía sau Mạnh Hạo.
Ô Trần ở phía trước dẫn đường. Ô Linh đưa mắt thấy Mạnh Hạo không thèm để ý đến mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng, sát cơ lập lòe trong mắt, cũng cất bước đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua Thủy Mộc viện của Tư Long cấp ba, Ô Linh gọi Ô Trần dừng lại, còn nàng ta thì đi vào trong viện, một lát sau nàng ta đi ra thì có một lão giả đi cùng.
Lão giả có vẻ mặt đầy ngạo mạn này, thì ra chính là người lúc trước quát mắng Mạnh Hạo, làm như thế nào nuôi dưỡng dị yêu. Viện của lão có tiếng tăm không nhỏ trong khu vực này, mà lão cũng phụ trách trông coi hết thảy việc nuôi dưỡng dị yêu, là khách khanh chính thức của Ô Đạt bộ – Tư Long cấp ba Thủy Mộc đại sư.
Ở trên bả vai của lão có một con rắn đang nằm úp sấp. Nó có màu xanh như một cành cây, nhìn có vẻ óng ánh, sáng long lanh; thỉnh thoảng lưỡi rắn khè ra, hai mắt nó lộ vẻ lạnh nhạt.
- Đa tạ Thủy Mộc đại sư! Ơn này, Ô Linh suốt đời khó quên!
Ô Linh vẻ mặt cung kính. Cho dù nàng là hậu duệ của tam đại huyết mạch cũng không dám đắc tội đối với Tư Long cấp ba này. Lần này vì Ô Trần, nàng phải bỏ ra cái giá cao mới mời được Thủy Mộc giúp đỡ.
- Ngươi đã lấy ra lệnh bài năm đó, lão phu là thiếu nợ nhân tình nên sẽ giúp ngươi việc này một phen. Nhưng chỉ một lần, không có lần sau. Hơn nữa, thành hay bại, lão phu không phụ trách.
Lão giả vừa đi ra, thản nhiên mở lời, rất rõ ràng, trên mặt lại có chút biểu tình ngạo nghễ.
Vừa đi ra khỏi viện, ánh mắt của lão giả Thủy Mộc đã đảo qua người Mạnh Hạo, sau đó lộ ra chút không vui. Tiếp đó lão lại nhìn mấy con Thanh Mộc lang phía sau Mạnh Hạo, hai mắt lóe lên. Lúc trước lão đã từng thấy Thanh Mộc lang của Mạnh Hạo, cũng nhìn ra mấy điểm không tầm thường, nhưng lão cũng không có để ở trong lòng.
- Thế nào lại có người ngoài ở đây?
Sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, lão nhìn sang Ô Linh, nhíu mày mở miệng.
Ô Linh hơi chần chờ nhẹ giọng giải thích:
- Đó là người do đệ đệ tiểu nữ mời tới! Thủy Mộc đại sư…
Thủy Mộc càng thêm tỏ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng.
- Các người đã mời người ngoài tới, vậy thì lão phu không tham dự nữa.
Sắc mặt Thủy Mộc trầm xuống, phất tay áo, xoay người trở vào viện. Lão cho rằng với thân phận của mình, làm sao có thể cùng tham gia vào việc này, với một tên ngay cả nuôi dưỡng cấp thấp dị yêu của Tư Long còn không phải.
Mạnh Hạo nhìn lão già Thủy Mộc làm ra vẻ ta đây, hai mắt hắn hơi hơi lóe lên, cũng không nói gì mà chờ xem Ô Trần sẽ lựa chọn như thế nào.
Trong lòng Ô Linh quýnh lên, vì để mời được vị Thủy Mộc đại sư này giúp đỡ, nàng ta đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Lúc này, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, sau đó vội vàng đuổi theo lão giả Thủy Mộc. Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ khổ sở, nhẹ giọng cầu khẩn, thậm chí cắn răng đồng ý trả giá thêm nữa, mới khiến lão Thủy Mộc miễn cưỡng gật đầu. Lão xoay người lại, ngạo nghễ đứng ở phía trước không thèm nhìn Mạnh Hạo.
Trong lòng Ô Linh thở phào nhẹ nhõm nhưng sự chua sót lại càng đậm thêm. Nàng nhìn Ô Trần một cái thật sâu rồi lắc lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng. Từ đầu nàng ta đã luôn cho rằng, Ô Trần không nghe theo lời mình là đã phạm sai lầm lớn.
Ô Linh khẽ than một tiếng, đi về phía trước cùng Thủy Mộc đại sư kiêu căng kia. Mạnh Hạo cười cười, vẻ mặt luôn lạnh nhạt cùng đi ở phía sau với Ô Trần đang có chút trầm mặc. Bọn họ đi xuyên qua khu nuôi dưỡng dị yêu cấp thấp này, bước lên một ngọn núi.
Trên đường đi, Mạnh Hạo nhìn ngắm chung quanh, còn Ô Trần vẫn luôn trầm mặc. Khi bọn họ đi lên núi được một đoạn, Ô Linh ở phía trước, lấy ra một cành cây rồi vung một luồng ánh sáng màu xanh lá lên bầu trời. Ở giữa không trung luồng ánh sáng này bỗng nổ tung, tạo ta từng trận tiếng nổ vang.