Ngã Dục Phong Thiên

Chương 607: Yêu đấu (3)




Lần này, lão phải để cho danh tiếng của mình lớn hơn một chút, sau này mới càng thuận tiện đạt được thêm nhiều chỗ tốt hơn.
Lúc này, lão vung tay phải lên, con Thanh Mộc Xà trên lưng lão rít lên, bay ra giữa không trung hóa thành một luồng tia chớp màu xanh lá. Nó dừng lại, lơ lửng ở phía trước con Thanh Mộc Bức, khè khè lưỡi rắn, ánh mắt lộ vẻ rét lạnh.
Vẻ mặt Thanh Mộc Bức vẫn như trước, chỉ là trong mắt nó có thêm chút tia sáng lạnh như băng lóe lên.
- Lão phu là Thủy Mộc! Chắc các vị đều nhận ra, con Thanh Mộc Xà này là lão phu nuôi dưỡng suốt một năm. Sở dĩ tốn thời gian nhiều như thế, là do trước đó lão phu có một ý tưởng cải biến nó, rốt cục cũng thành công, làm cho con dị yêu này sinh ra một ít biến dị.
Lão già Thủy Mộc nói xong, rồi đưa một ngón tay chỉ vào con Thanh Mộc Xà. Thân mình con dị yêu này mãnh liệt run lên, trong chớp mắt, trên cái trán trơn nhẵn của nó xuất hiện một cái sừng nhỏ.
Cảnh này làm cho tu sĩ đang chú ý ở bốn phía xôn xao cả lên, ngay cả Đại tế tự của Ô Đạt bộ cũng chăm chú nhìn mấy lần.
Mạnh Hạo sau khi đưa mắt qua nhìn kỹ, hắn cười mỉa mai. Biến dị cái gì chứ! Rõ ràng là dùng một loại cấy ghép, không biết lấy sừng của một loài hung thú nào đó rồi cấy lên trên con rắn này cho sinh sôi tiếp mà thôi. Ở bốn phía, có vài người đã nhìn ra thủ đoạn của lão nên không thèm nhìn nữa, nhưng cũng nhiều người cảm thấy hứng thú chú ý.
Thủy Mộc nhìn những ánh mắt này, thì tinh thần lão càng thêm phấn chấn. Lúc này, vị Đại tế tự kia ho khan một tiếng:
- Được rồi, bắt đầu đi!
Theo đó, Thủy Mộc đưa ngón tay phải ra, con Thanh Mộc Xà nhoáng một cái, bay thẳng đến chỗ Thanh Mộc Bức. Trong lòng Ô A Lý cũng có chút khẩn trương. Vốn y không có để vị Thủy Mộc đại sư này vào mắt, nhưng lão ta lại có thể tạo ra sừng cho con Thanh Mộc Xà, làm cho lòng y có chút bất an. Trong lòng y vừa động, hai mắt Thanh Mộc Bức lập tức lộ ra tia lạnh, nghe lệnh lao vào Thanh Mộc Xà.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai luồng ánh sáng ở giữa không trung lập lòe, đan xen vào nhau. Từng tiếng nổ vang lên, cùng với tiếng rít gào bén nhọn, tạo ra từng trận sóng gợn màu xanh dao động.
Ô Trần nhìn trận đấu giữa không trung, trên mặt gã không dấu được vẻ khẩn trương, bàn tay gắt gao nắm lại thành đấm. Mặc dù gã rất bất mãn vì tỷ tỷ cướp lời mình, nhưng hiện giờ gã cũng không cân nhắc được nhiều, đưa mắt chăm chú nhìn hai luồng ánh sáng màu xanh, đang ầm vang trên không trung.
Ô Linh ở một bên cũng cực kỳ khẩn trương. Tuy nàng ta khuyên nhủ đệ đệ nên nhẫn nhịn, vì an toàn của tỷ đệ hai người không thể không như thế, nhưng thực ra trong lòng nàng cũng có oán hận thật lớn. Để có lần Yêu đấu này nàng ta đã phải cố gắng tranh thủ rất nhiều. Nàng tập trung toàn bộ hy vọng vào trên người Thủy Mộc đại sư, khát vọng chiến thắng, giữ lại được Đồ đằng lệnh của nhất mạch bọn họ.
- Cũng có chút đáng xem!
Mạnh Hạo nhìn trận đấu giữa không trung, khẽ gật đầu. Cái sừng nhỏ của Thanh Mộc Xà phát ra tia sáng màu đỏ yếu ớt, cũng đủ đạt hiệu quả tăng tốc.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ luồng ánh sáng màu xanh truyền ra. Ngay sau đó, luồng ánh sáng màu xanh kia vang lên một tiếng, bịch, đứt làm hai khúc, máu tuôn ra một mảng.
Luồng ánh sáng màu xanh này chính là con Thanh Mộc Xà. Khúc thân nó rơi xuống đất bị con Thanh Mộc Bức chộp lấy, dùng hàm răng sắc bén xé toạc ra, rồi con dơi mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn về phía con Thanh Mộc Xà đang lơ lửng trên không trung. Giờ phút này con rắn chỉ còn lại một nửa thân thể, trông rất suy yếu.
Đồng thời, Thanh Mộc Bức phát ra tiếng gào rú, thân nó thể nhoáng một cái, lao lên chỗ Thanh Mộc Xà. Con rắn đang muốn né tránh, cái sừng trên đầu nó phát ra ánh sáng đỏ giúp tăng tốc, nhưng cũng không thể tránh đi được. Chỉ một lát, Thanh Mộc Bức đã xuất hiện bên cạnh Thanh Mộc Xà. Con dơi cắn vào chỗ cách đầu rắn bảy tấc, trong thân thể Thanh Mộc Xà phát ra tiếng xì xì, thân nó nhanh chóng khô quắt lại, chỉ vài hơi thở đã trở thành xác khô. Tinh hoa toàn thân của con rắn đã bị Thanh Mộc Bức hút sạch.
Ô Trần tái mặt, cả người gã như bị một ngọn núi đè trúng, lui ra sau mấy bước, trên mặt lộ ra nụ cười thảm.
Ánh mắt Ô Linh lộ vẻ bi thương, yên lặng nhìn mọi thứ, vẻ mặt mang đầy sự đắng chát.
- Với khả năng Ô Trần mà đấu với Ô A Lý là đã định trước thất bại mà! Thực ra không nên có trận Yêu đấu này!
- Một bên là tên phế vật, còn một bên là con cưng của trời thì làm sao mà so sánh được!
- Hơn nữa, Ô A Lý tự mình điều khiển dị yêu càng thuận tiện hơn, chiếm yêu thế hơn bên kia nhờ vả Tư Long, cũng cho thấy Ô Trần kia không có tự tin điều khiển dị yêu.
Mọi người xung quanh nhẹ giọng bàn tán, từng câu nói của họ rơi đều vào trong tai Ô Trần và Ô Linh.
Trái lại, vẻ mặt của Thủy Mộc vẫn rất bình tĩnh, lão lắc đầu.
- Xem ra phần còn lại của con Thanh Mộc Xà này, cần lão phu xử lý này một chút. Nhưng mà các vị cũng đều thấy được là lão phu đã cải tiến Thanh Mộc Xà, làm cho tốc độ của nó nhanh hơn. Cho dù nó thua bởi Thanh Mộc Bức thì cũng là chuyện bình thường. Thanh Mộc Bức này được Mặc Phương đại nhân – Tư Long cấp năm nuôi dưỡng, thì làm sao Thanh Mộc Xà của ta có thể thắng được.
Lão giả Thủy Mộc nhàn nhạt mở miệng, trên mặt mỉm cười. Lúc trước lão đã thấy được ánh mắt hứng thú của người ở bốn phía, như vậy là lão đã đạt được mục đích. Lão có thể chắc chắn là không lâu nữa, sẽ có không ít người đi tìm gặp mình.
Ô Linh nhìn vẻ mặt đệ đệ mình đang xám như tro tàn, trong lòng nàng ta như bị cào xé, nhìn Thủy Mộc lạnh lùng mở miệng:
- Thủy Mộc đại sư! Không phải ông nói là có nắm chắc tám phần thắng sao? Nếu không phải thế ta cũng sẽ không cần khẩn cầu Tộc công cho tiến hành lần Yêu đấu này!
- Ngây thơ! Yêu đấu vốn có nhiều biến hóa. Cho dù lão phu nói có chín phần thắng thì cũng chỉ là phán đoán mà thôi! Ngươi tu hành nhiều năm chẳng lẽ còn không rõ?
Thủy Mộc phất tay áo, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Ông!
Ô Linh phẫn nộ nhìn chằm chằm Thủy Mộc, nhưng sau đó cũng chỉ có thể cười thảm. Đối phương là Tư Long cấp ba, là khách khanh chính thức. Với thân phận đó của lão, thì cho dù nàng ta là hậu duệ của tam đại huyết mạch, nhưng nhất mạch của nàng quá sa sút, cũng không có cách nào làm khó dễ đối phương. Cho dù giờ phút này biết mình bị người lợi dụng, nàng cũng chỉ có thể cười thảm.
- Đúng là có chút ngây thơ!
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, chậm rãi mở miệng.
Hắn vừa nói ra, lão giả Thủy Mộc hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt tái nhợt của Ô Trần đã có chút huyết sắc. Gã mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mặt lộ vẻ hy vọng, giống như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ nổi.
- Nhờ đại sư giúp đỡ!
Ô Trần thở gấp, tiến lên vài bước, hướng về phía Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.