Ngã Dục Phong Thiên

Chương 623: Tế tự mặt đất thuần phác (2)




Nhưng rất nhanh nó liền hóa thành giống như nhục nhã điên cuồng trước nay chưa từng có, tiếng gào thét kinh thiên động địa, vượt qua tất cả những tiếng nổ vang trước đây, quanh quẩn trong thiên đia, nổi lên một trận gió lốc kinh thiên.
- Gào thét đi, cho dù ngươi gào thét đến vỡ cả yết hầu, cũng không còn có người có thể tới cứu ngươi.
Chim anh vũ hạ xuống, trọng tâm xuất hiện tại giữa không trung, thân thể hưng phấn run lên, hai mắt toát ra hào quang.
Giờ khắc này, cả đám người của Ô Đạt bộ ở bốn phía, đều trợn mắt há hốc mồm. Rất nhiều người lúc trước còn cảm thấy chim anh vũ là hạng dị yêu trung dũng, giờ phút này sắc mặt bọn họ tái nhợt, giống như cả thế giới của bọn họ sụp xuống. Bọn họ ngơ ngác nhìn giữa không trung, chỉ có điều không thể dùng từ đáng khinh để hình dung chim anh vũ.
Tế tự mặt đất lại sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hai mắt của lão lại lộ ra những tia sáng mãnh liệt. Đó là một loại thưởng thức, cũng là một loại lý giải.
- Vì giận cái con Thiên Phương thú kia, mà con dị yêu chim anh vũ này lại không ngại dùng lời nói để khiêu chiến. Điều này cần đến trí tuệ lớn đến cỡ nào, dũng khí của nó đáng tán dương đến nhường nào.
- Mạnh đạo hữu, ngươi có thể có được con dị yêu này, chính là đại khí vận của ngươi.
Tế tự mặt đất thờ dài một tiếng, lời nói vừa mới ra khỏi miệng, tộc công Ô Đạt bộ ở bên cạnh thật sự là nhịn không được, cố tình muốn nhắc nhở một câu. Nhưng sau khi nhìn đến sự chấp nhất cùng với ánh mắt tán thưởng của tế tự mặt đất, tộc công Ô Đạt bộ thở dài một tiếng, không lên tiếng nữa.
Đại trưởng lão ở nơi đó cũng mở to mắt, ngơ ngác nhìn tế tự mặt đất, bên cạnh gã là tế tự bầu trời sắc mặt lại càng trở nên cổ quái. Hai người nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra nụ cười gượng gạo trong ánh mắt đối phương.
Ngay tại lúc lời nói của tế tự mặt đất truyền ra, đồng thời khi đó chim anh vũ cũng rống to lên một tiếng bén nhọn, lao thẳng về phía Thiên Phương thú, Thiên Phương thú rống giận. Lúc này một con thú, một con chim lập tức ở giữa không trung tiến hành một cuộc chiến đấu, tiến công cùng với phòng thủ. Chim anh vũ thì tiến công, Thiên Phương thú thì phòng thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gào hét liên tục phát ra, cho đến khi chim anh vũ quát to lên một tiếng, không biết nó đã xuất ra thủ đoạn gì, không tiếc liều mạng trọng thương, mạnh mẽ đột phá. Sau khi nó nhảy vào đến bên trong cơ thể của Thiên Phương thú, Thiên Phương thú phát ra một tiếng rống thê lương, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay ở giữa không trung, thân mình nhoáng lên một cái, trong phút chốc không để ý đến Mạnh Hạo cùng với yêu khí ở nơi này, nó xoay người cấp tốc đi xa.
Thân thể chim anh vũ lại một lần nữa huyễn hóa đi theo, mang theo một chút run run cùng với sự hưng phấn, mang theo một niềm tự hào chinh phục mãnh thú chưa thử qua, lại thêm một tiếng rống bén nhọn, lao thẳng đến phía Thiên Phương thú.
- Tiểu quai quai đừng chạy! Hãy lại đây, chỗ Ngũ gia đây còn có thật nhiều tư thế chưa thử qua, ngươi đừng chạy.
Chim anh vũ kêu to, kích động hóa thành một đạo cầu vồng, hướng lên trời phóng theo hướng Thiên Phương thú bỏ chạy.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người của Ô Đạt bộ, đồng thời cũng có thần thức của một vài cường giả của các bộ tộc khác phát giác được, tâm thần mọi người đều chấn động, đồng thời khó có thể hình dung được sự cổ quái nổi lên trong lòng.
Loại kỳ thú Thiên Phương thú này, nó lại không đánh mà lại chạy, việc này vốn đã làm cho bọn họ khiếp sợ. Lại càng khiếp sợ hơn, cái con chim anh vũ hung hãn không sợ chết kia, lại có phương thức công kích kỳ lạ đến mức không thể tưởng tượng được như thế.
Nhìn thấy chim anh vũ đã đi xa, Mạnh Hạo nhẹ nhàng thở ra một cái, triệu hồi chim anh vũ xuất hiện, trong lòng hắn vốn là đã có sự chuẩn bị. Hãy nhìn xem nét mặt cổ quái của những người Ô Đạt bộ ở bốn phía đi, lại nhìn ánh mắt tán thưởng của tế tự mặt đất kia, Mạnh Hạo cảm giác về sau, nếu mình không phải là vạn bất đắc dĩ, thì không cần triệu hồi chim anh vũ xuất hiện.
Khi đám người tản đi, tộc công Ô Đạt bộ cười gượng liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, sau khi miễn cưỡng nói mấy câu chúc mừng Mạnh Hạo khắc ấn đồ đằng thành công, thì lắc đầu rời đi.
Ánh mắt đại trưởng lão nhìn về phía Mạnh Hạo, đã đem theo một tia ngưng trọng hiếm thấy, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo, khi xoay người thì cũng là một bộ biểu tình phức tạp giống như tế tự bầu trời, đi về phía sau núi.
Duy chỉ có tế tự mặt đất hình như có tâm sự, muốn cùng Mạnh Hạo đàm luận một số về chim anh vũ. Nhưng nhìn đến Mạnh Hạo vẻ mặt thản nhiên, không hề lo lắng chút nào đến an nguy của chim anh vũ, trong đáy lòng lão lại vì chim anh vũ mà cảm thấy rất khó chịu. Ngay sau đó cũng có chút không vui đối với Mạnh Hạo, xoay người hóa thành một đạo cầu vồng, vậy mà lại đuổi theo chim anh vũ.
Mạnh Hạo tắt đi nụ cười gượng gạo, không còn phải nói điều gì nữa, chỉ có thể nhìn theo tế tự mặt đất đi về phía xa.
- Không biết nếu có một ngày, vị tế tự mặt đất thuần phác này, biết được bản tính của chim anh vũ, lão còn có thể cảm thấy bầu trời không hề xanh thẳm nữa hay không, con người sinh ra vốn không hề tốt đẹp.
Mạnh Hạo huyễn tưởng suy nghĩ về cảnh tượng kia, trong đáy lòng đối với tế tự mặt đất cũng có một chút đồng tình, thân hình nhoáng lên một cái, hắn đã về tới trong sân của mình.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hai ngày, ngày hôm sau, lúc tế tự mặt đất trở về đã là hoàng hôn. Vẻ mặt lão có chút hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt giống như cả người đã bị đả kích nghiêm trọng, sau khi trở về lão trực tiếp lựa chọn bế quan.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo phát hiện ra, hai ngày nay, trong vài lần mình đi ra ngoài, tất cả những người bộ Ô Đạt bộ khi nhìn thấy hắn, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ. Thậm chí còn có người ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi không dám lại gần, giống như không dám đắc tội, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn lập tức vã mồ hôi trán, ngay sau đó vội vàng tránh đi.
Lờ mờ, hình như việc tà ác của chim anh vũ có lan đến trên người Mạnh Hạo. Chuyện liên quan đến vị Mạnh đại sư có con dị yêu tà ác này, đã truyền khắp Ô Đạt bộ, thậm chí cả ở bốn bộ lạc khác, việc này cũng truyền ra rất nhanh.
Chim anh vũ trước sau cũng không hề thấy trở về, nhưng đối với nó, Mạnh Hạo cũng không hề có lo lắng gì. Con chim anh vũ này đã sống không biết bao nhiêu năm, vẫn luôn luôn có một bộ dạng tính cách điếc không sợ súng như thế. Nhưng cho đến nay vẫn không thấy nó chết một lần nào, đối với cái năng lực sinh tồn của con chim anh vũ này Mạnh Hạo rất yên tâm.
Huống chi còn có miếng mỡ đông, đã hóa thành lục lạc đang cùng ở một chỗ với nó. Mạnh Hạo cảm thấy, nếu hắn phải lo lắng thì không phải là chim anh vũ, mà chỉ có thể là con Thiên Phương thú kia mà thôi.
Lại qua mấy ngày nữa, đa số thời gian Mạnh Hạo đều ở trong sân, quan sát đồ đằng mộc của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.