Ngã Dục Phong Thiên

Chương 629: Thịt… (3)




Ngược lại nó còn không ngừng bị đánh phải lui lại, cho đến một lát sau, Đại Mao lộ ra vẻ không kiên nhẫn, sau một tiếng gầm nhẹ, thân thể nó lại chấn động mạnh một cái, dùng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy bành trướng lên, trong phút chốc liền lớn hơn mười trượng, nhìn qua giống như một tòa núi trắng nhỏ, khí thế cũng theo đó mà không ngừng quật khởi, trong phút chốc trực tiếp ép về phía con giao long kia.
Trong nháy mắt, khí thế ở trên người Đại Mao kinh động tám phương, vừa xông ra giống như gây nên một trận gió lốc màu trắng trong thiên địa. Trong một tiếng rít gào chấn động thiên địa, từ trên trời cao nó trực tiếp xông về phía giao long, dưới lực va chạm mạnh mẽ, tiếng gào thét thê lương từ trong miệng giao long truyền ra. Thân thể nó vốn đã bị tàn phá giờ phút này ầm ầm tan rã, chia năm xẻ bảy, cái đầu giao long trực tiếp bị Đại Mao cắn một miếng. Thân hình Đại Mao nhoáng lên một cái, sau khi xuất hiện giữa không trung, cắn cái đầu giao long một miếng, rồi ngẩng cổ lên trời tru lên một tiếng.
Tiếng huýt gió kinh thiên động địa, tất cả Thanh Mộc lang ở bốn phía đều cất tiếng gầm nhẹ, không ngừng tiếp tục đánh tới. Cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, tất cả những con sói thi ở nơi đây, toàn bộ đều dập nát.
Đám người tộc nhân Ô Đạt bộ đều phấn chấn, Ô Trần thì nắm chặt tay, vẻ mặt rất kích động.
Trái lại, gã thanh niên tộc Ô Binh bộ cùng với hai người ở bên cạnh, giờ phút này sắc mặt đều trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau, hơi thở dồn dập. Nhất là gã thanh niên - tam đệ tử của Cổ Lạp đại sư, ánh mắt lại càng lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Này… Đây là Lang Vương cấp tám.
Hơn nữa ở phía sau, từ bên trong một ngọn núi, một luồng ánh sáng đen trong nháy mắt lao đến. Phía sau luồng ánh sáng này cũng có một mảnh cầu vồng gào thét, trong khoảnh khắc tới gần thì hóa thành một con dơi màu đen, cũng kinh người giống như Đại Mao. Phía sau con dơi này lại còn theo đến không ít Thanh Mộc bức.
Thậm chí bầy Thanh Mộc xà, trong những tiếng xào xạc, cũng xuất hiện trong núi rừng xung quanh.
- Này... Đây là Bức Vương.
Sắc mặt gã thanh niên lại biến hóa, thân mình không ngừng lui về phía sau. Giờ phút này trong ánh mắt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, gã không hề nghĩ tới, hôm nay lại trêu chọc vào một đàn yêu đáng sợ như thế.
- Cho dù là có hai Yêu Vương, hôm nay gặp phải ta, các ngươi cũng phải để mạng lại.
Gã thanh niên cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay phải gã bỗng nhiên nâng lên, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối thịt màu đen.
Trong khoảnh khắc khi khối thịt này được lấy ra, phía xa xa, trong núi rừng có một tiếng rít gào kinh thiên động địa, tiếng vang ầm ầm như muốn xé toang trời cao, mạnh mẽ truyền ra.
- Thịt…..
Một tiếng gầm thét này truyền ra, lay động cả trời cao, khiến cho mặt đất khắp nơi đều run lên, núi rừng xung quanh cuồng loạn, như đang có một trận cuồng phong gào thét mà đến, như muốn đem tất cả sinh mệnh cuốn cho tan thành tro bụi.
Hơn nữa ở trong tiếng gào thét này còn tồn tại một cỗ uy áp, cho dù là tu sĩ cũng có thể cảm nhận được nó. Uy áp này trực tiếp làm cho sắc mặt đám người tộc nhân Ô Đạt bộ đại biến, còn có mấy người phun ra máu tươi, hai lỗ tai ù ù.
Ở nơi đó trên thân Đại Mao, một thân lông trắng cũng dựng đứng lên, trên người lộ ra một cảm giác cảnh giác trước nay chưa từng có, hai mắt nó một mảnh băng hàn. Giờ phút này nó dường như đã không còn có một cảm xúc xao động nào nữa, thứ còn lại chỉ có một cỗ sát cơ.
Nó hơi hơi cúi đầu, phát ra từng trận thanh âm uy hiếp, thanh âm này cũng không lớn, đó là bản năng của nó.
Ở bên cạnh còn có con dơi màu đen, vẻ mặt con dơi này cũng ngưng trọng giống như thế, gắt gao nhìn chằm chằm về phía truyền đến tiếng rít gào xa xa. Trong hai mắt u quanh lóng lánh, cái mổm nó từ từ há ra, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén.
Dị yêu ở nơi đây chỉ có bọn chúng là có được bộ dáng như thế. Về phần những con dị yêu khác, đều lạnh run ở bên trong tiếng rít gào, cả một đám nằm sấp tren mặt đất, giống như bị trấn áp, không dám hoạt động một chút nào.
Cho dù là bọn Nhị Mao, giờ phút này chúng nó cũng chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng giãy dụa, phát ra từng tiếng rít gào, gầm gừ nhè nhẹ.
Còn gã thanh niên kia cùng với hai người tộc Ô Binh bộ ở bên cạnh, sắc mặt cũng đều biến hóa, thân thể bị chấn động run lên. Tay gã thanh niên cầm khối thịt màu đen run rẩy, suýt nữa thì đem vật cầm trong tay trực tiếp ném đi.
- Các người chết chắc rồi, hiện tại ai cũng không thể cứu được nhóm các ngươi.
Tại trong tiếng rít gào của núi rừng phía xa, thì Mạnh Hạo đi ra khỏi khu rừng, thân ảnh của hắn hiển lộ ra trước mặt mọi người.
- Mạnh đại sư.
- Là Mạnh đại sư.
- Bái kiến Mạnh đại sư.
Đám người tộc nhân Ô Đạt bộ, trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, giống như là thấy được người thân của mình, lập tức kích động, đồng loạt bái kiến.
Nhất là Ô Trần, gã là người đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạo, giờ phút này vẻ mặt gã cực kỳ kích động. Đối với Mạnh Hạo, gã đã không còn là cung kính đơn thuần, mà là gần như cuồng nhiệt.
Trong lòng Ô Hải cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, còn lại Ô Linh ở bên cạnh sắc mặt có chút phức tạp, nhưng cũng theo bản năng cúi đầu.
Mạnh Hạo mỉm cười hướng về phía mọi người gật gật đầu, ánh mắt đảo qua nhìn về phía núi rừng xa xa, cảm thụ được mặt đất chấn động, trên mặt hắn dần dần lộ ra một nụ cười. Không cần cho linh thức xem xét, hắn cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này ở trong núi rừng phía xa, đang có một man cự nhân nện bước đi nhanh, có lẽ trong miệng còn đang chảy nước miếng, chạy nhanh về chỗ này.
Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, tất cả dị yêu ở nơi đây, chỉ sau một cái chớp mắt, dường như đã không còn có bất kỳ một uy áp gì, tất cả đều đứng lên trên mặt đất, khôi phục dáng vẻ thần võ. Vẻ mặt Nhị Mao lại càng lộ ra sự thân thiết, nó chạy nhanh về hướng Mạnh Hạo, trong nháy mắt toàn bộ đàn yêu đều xúm lại, vờn xung quanh Mạnh Hạo.
Thân hình Đại Mao cũng nhoáng lên một cái, phóng nhanh về tới bên người Mạnh Hạo. Giờ phút này bộ dạng của nó không còn vẻ hung tàn như lúc trước, mà trở nên thành thật khéo léo biết điều.
Con dơi màu đen chần chờ một chút, sau một cái lóe lên, cũng bay lại bên người Mạnh Hạo. Đôi mắt âm lãnh của nó nhìn về phía núi rừng xa xa.
- Mạnh đại sư? Ô Đạt bộ các người có thêm một Mạnh đại sư từ khi nào?
Tam đệ tử của Cổ Lạp, người thanh niên đang cầm khối thịt màu đen trong tay, giờ phút này kiêu căng, ngạo mạn, khinh miệt cất tiếng hỏi.
- Nói như vậy đàn yêu này là của ngươi, sư tôn ta là Tư Long cấp bảy - Cổ Lạp đại sư của Ô Binh bộ. Nếu ngươi thông minh, lập tức đem đàn yêu này chắp tay đưa lên. Nếu không nghe lời, không cần phải nói tới sư tôn của ta đang trên đường, mà chỉ cần man cự nhân sắp đến kia, cũng có thể trong nháy mắt dẫm nát toàn bộ bọn các ngươi.
Gã thanh niên ngạo nghễ cất tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.