Ngã Dục Phong Thiên

Chương 633: Ô Linh




- Chăm man nhân cho tốt, đến lúc cần ta sẽ gọi ngươi.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, quay đầu nhìn man nhân một cái, vỗ lên người nó, rồi mặc man nhân vẻ mặt không nỡ, Mạnh Hạo phất tay quay đi, bước về phía xa.
Đại Mao cùng con dơi đen, còn cả đàn dị yêu đông đúc, đi theo sau lưng Mạnh Hạo. Đám người Ô Trần, lúc này cũng hít thở gấp gáp, vội vã theo sát Mạnh Hạo rời đi.
Cổ Lạp cung kính vái Mạnh Hạo, nói to.
- Mệnh lệnh của thiếu chủ, lão nô thề chết tuân theo!
Cổ Lạp thở phào trong lòng, thân thể không còn run rẩy nữa. Trước đó, suýt chút nữa y bị dọa chết, lúc này thấy Mạnh Hạo đã đi xa, mới đứng dậy, vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng lại xuất hiện. Y chắp tay, quay người nhìn đám quý tộc Ô Binh bộ đang trợn tròn mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
- Công tử nhà ta tuy còn trẻ, nhưng vẫn rất uy nghiêm, lai lịch của lão phu, là hộ đạo giả truyền thừa thần bí ở Tây Mạc, người thủ hộ chính là công tử nhà ta. Nửa năm trước, chúng ta bị tách rời lúc truyền tống tới đây.
Con mắt Cổ Lạp đảo quanh, giải thích một chút, vỗ vỗ man nhân, dẫn man nhân vẫn còn gầm ghè từng tiếng thịt.. thịt, đi về phía Ô Binh bộ. Giữa không trung, cho dù y nhìn như có vẻ đã hồi phục bình thường, nhưng trong lòng, cái cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn rất là mãnh liệt.
- Chết tiệt, nơi này không thể ở lại, ta phải đi suốt đêm, rời xa sát tinh này...
Trong đầu Cổ Lạp hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng nhanh chóng liền chần chừ. Y nghĩ đến câu nói của Mạnh Hạo trước khi đi, trong lòng dần dần xuất hiện ý giãy dụa, sau một lúc lâu, Cổ Lạp thở dài một tiếng.
Y cuối cùng vẫn là không có can đảm, âm thầm chạy trốn.
Trong sơn mạch, Mạnh Hạo đi phía trước, đàn dị yêu theo sau, đám người Ô Trần, vô cùng cẩn thân đi ở sau cùng. Ánh mắt nhìn bóng lưng của Mạnh Hạo, cho dù là Ô Linh cũng có vẻ tôn kính, đặc biệt là Ô Trần, còn có vẻ cuồng nhiệt.
Mọi người yên lặng, Mạnh Hạo không nói, bọn họ cũng không dám nói lời nào, mãi khi đi sâu vào trong núi, đã có thể nhìn thấy ngọn núi của Ô Đạt bộ ở xa xa.
- Mạnh... Mạnh đại sư...
Ô Trần chần chừ một chút, cuối cùng không nhịn được, bước nhanh lên, nhỏ giọng lên tiếng.
- Mạnh đại sư, rốt cuộc ngài có quan hệ thế nào với Cổ đại sư?
Ô Trần vừa hỏi, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Câu hỏi này, cũng là thắc mắc lớn nhất trong lòng bọn họ suốt đoạn đường vừa rồi.
Mạnh Hạo đi phía trước, không dừng lại, nghe vậy cười.
- Năm đó Mạnh mỗ tới nơi đây, dẫn theo một man nhân, tên này ăn thịt, nuôi rất phiền phức, vừa hay bên ta có một tùy tùng, vì vậy liền để y chịu trách nhiệm nuôi dưỡng.
- Y chính là Cổ Lạp.
Mạnh Hạo nói đơn giản, vẫn tiếp tục đi.
Nhưng lời nói đơn giản đó, lọt vào tai đám người Ô Trần, lại như sấm chớp vang rền. Mấy người Ô Trần nghe được, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo, càng thêm cuồng nhiệt.
Trong mắt bọn họ, có thể có được dị yêu như man nhân, vốn đã là cực kỳ kinh người. Nhưng Mạnh Hạo còn hơn thế, tùy tùng nuôi nâng dị yêu, cũng đã là Tư Long cấp bảy.
Tất cả tin tức này, lập tức hóa thành một vòng thần bí bao bọc lấy Mạnh Hạo.
- Chuyện này các ngươi biết là được rồi, không cần phải truyền ra.
Vừa bước vào địa phận Ô Đạt bộ, Mạnh Hạo quay lại nhìn đám người Ô Trần, mỉm cười nói, rồi hóa thành cầu vồng, dẫn theo dị yêu, đi về phía hậu sơn.
Đám người Ô Trần vội chắp tay vái một cái, ai nấy đều quyết định, chuyện ngày hôm nay, cho dù là Mạnh đại sư tùy ý nhắc nhở, nhưng bản thân mình tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Cho đến khi Mạnh Hạo khuất khỏi tầm mắt, đám người Ô Trần nhìn nhau, đều thấy vẻ không thể tưởng tượng trong mắt nhau, dường như những gì trải qua hôm nay, đã vượt qua những gì họ trải nghiệm cả mấy năm trời.
Ai nấy mang theo cảm khái, chia ra đi các hướng khác nhau ở trong bộ lạc. Khác với Ô Trần cuồng nhiệt, lúc này Ô Linh yên lặng bước đi trong bộ lạc, như đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt u ám bất định, còn có phần chần chừ. Nhưng rất nhanh, nàng nhìn về phía Ô Trần, đôi mắt lập tức lộ vẻ kiên định, vẻ mặt nàng lúc này, khiến nàng nhìn có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Đêm khuya, Ô Linh di chuyển nhanh chóng, đi về phía sân viện của Mạnh Hạo ở sau núi.
Không lâu lắm, nàng đã đến trước sân viện, đứng ở đó, ánh trăng rọi lên người, khiến nàng vào khoảnh khắc này, tim bỗng đập nhanh.
Nàng nghiến răng, trong mắt lộ vẻ quyết đoán, bước tới nhẹ nhàng nói.
- Ô Linh, cầu kiến Mạnh đại sư.
Mạnh Hạo ở bên trong từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài sân viện, thấy Ô Linh, hơi cau mày, nhưng không từ chối, chỉ không nói một lời, vung tay lên, cửa viện lập tức mở ra.
Thân hình xinh đẹp của Ô Linh nhanh chóng bước vào.
- Đa tạ Mạnh đại sư cho Ô Linh vào.
Ô Linh đứng trong sân, cảm thấy căng thẳng, nhìn biểu hiện dửng dưng của Mạnh Hạo, Ô Linh vội lên tiếng.
Nói rồi, Mạnh Hạo vẫn không có biểu hiện gì.
- Lần trước Ô Trần đến nhờ Mạnh đại sư, Ô Linh không hiểu chuyện, nói nhiều điều bậy, xin Mạnh đại sư đừng để bụng...
Ô Linh càng căng thẳng, theo bản năng vân vê góc áo, cúi đầu nói.
Mạnh Hạo cau mày.
- … Chuyện ngày hôm nay, Mạnh đại sư yên tâm, ta đảm bảo bọn họ tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Ô Linh thở gấp, đầu óc có chút hỗn loạn, những ngôn từ chuẩn bị trước khi tới đây, giờ hoàn toàn không nói ra được.
- Ngươi có chuyện gì?
Mạnh Hạo dửng dưng nói, cắt đứt lời nói của Ô Linh.
Ô Linh đang căng thẳng, lại bị Mạnh Hạo ngắt lời, trong lòng run lên, nghiến răng ngẩng đầu.
Trong khi nói, tay nàng kéo một cái, xiêm y lập tức rơi xuống, lộ ra đồ lót màu da người, khiến cho đường cong thân thể dưới ánh trăng có vẻ vô cùng dụ hoặc.
Sắc mặt có phần hơi tái, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ chấp nhất, thân thể dưới ánh trăng, run lẩy bẩy, nhưng nàng nghiến răng, đứng ở nơi đó nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngây ra, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Ô Linh, lúc quét qua, Mạnh Hạo cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, lại nghĩ đến Sở Ngọc Yên năm đó.
- Mạnh đại sư, vì đệ đệ mình, Ô Linh có thể bỏ ra tất cả.
Thân thể Ô Linh run rẩy, nhưng lại ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp, động lòng người.
Mạnh Hạo không nói một lời, mục đích của Ô Linh rất rõ ràng, là muốn hắn giúp đỡ Ô Trần, thu được địa vị và thân phận trong bộ lạc. Việc này với Mạnh Hạo không phải quá khó, cho dù là tu vi của bản thân Mạnh Hạo, hay là thân phận Tư Long, nếu quả thực ủng hộ một người trong tam đại huyết mạch, thì hoàn toàn có thể làm được.
- Hứng thú của ta với thân thể ngươi không lớn.
Rất lâu sau, Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, dửng dưng nói. Tu vi tới mức của hắn, có thể bỏ qua biến hóa của năm tháng, vì thế đối với rất nhiều sự việc đều trở nên lãnh đãm. Cho dù hắn chưa từng trải qua giao hoan, nhưng với chuyện gió trăng này, cũng không nhìn vào mắt.
Nếu hắn gật đầu, sẽ có rất nhiều cô gái tu vi thấp, cam tâm tình nguyện hiến dâng thân thể, để thu được một viên Hoàn Mỹ Kim Đan đại viên mãn, còn được cường giả Nguyên Anh sơ kỳ che chở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.