Ngã Dục Phong Thiên

Chương 686: Giết Nguyên Anh! (2)




Lúc này, mưa tím lại rơi trước người Mạnh Hạo, rơi trên mặt đất, hòa lẫn với máu, nhưng hiện giờ, rất ít người để ý đến giọt mưa màu tím này. Chỉ có Mạnh Hạo và một vài người, sau khi nhìn thấy mưa tím, mới có chút chần chừ, nhưng chiến trường hiện giờ, không cho phép Mạnh Hạo nghĩ nhiều. Hắn đứng giữa trời, quay người đôi mắt lóe lên hàn mang, xuyên qua đoàn người, nhìn về phía Triệu Xuân Mộc.
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn về phía Triệu Xuân Mộc, đôi mắt Triệu U Lan co rút. Trước đây nàng đã từ từ rời xa Triệu Xuân Mộc, nhưng động tác không quá rõ ràng, lúc này nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo, vẻ mặt Triệu U Lan tái đi, lần này không còn e dè gì nữa, nhanh chóng lui lại, tách ra khỏi Triệu Xuân Mộc.
Triệu Xuân Mộc cũng nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo, tâm thần chấn động, đặc biệt là hành động Triệu U Lan rút lui, khiến y kinh hãi. Giờ phút này, y đột nhiên nghĩ đến người chặt đi cánh tay của Triệu U Lan... Có lẽ, chính là vị Thánh Tổ mới của Ô Thần ngũ bộ này.
- Hắn muốn giết ta!
Triệu Xuân Mộc ngây dại, cảnh tượng trước đó, đã khiến y vô cùng kinh hãi, mười tám tiềm vệ của bản thân không thể tiêu diệt đối phương, chín trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể làm hắn lay động chút nào. Ngay cả tế tự bầu trời, cũng khó mà ngăn cản, tất cả, khiến cho Triệu Xuân Mộc thở gấp, nhanh chóng lui lại.
- Cửu đại trưởng lão, tế tự bầu trời, cứu ta!
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn về phía Triệu Xuân Mộc, hắn liền bước tới, tốc độ rất nhanh, giống như một mũi tên nhọn, lao thẳng về phía trước. Lúc này chín vị trưởng lão và tế tự bầu trời của Độc Hạt nhất mạch, sắc mặt biến đổi, nhưng lại hơi chần chừ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, rồi nghiến răng, xông về phía Mạnh Hạo.
Khóe miệng Mạnh Hạo lộ nụ cười lạnh, hắn sở dĩ không thực hiện thuấn di, chính là dụ những người này tới, về phần Triệu Xuân Mộc, chỉ là một con mồi mà thôi. Y cũng không phải Triệu U Lan, không quan trọng đến mức bản thân phải tự mình giết chết, kẻ Mạnh Hạo thực sự muốn giết... là chín vị Nguyên Anh sơ kỳ kia!
Gần như ngay khi mấy tu sĩ Nguyên Anh lao tới, đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh sát cơ, thực hiện thuấn di, thân thể biến mất không còn tung tích. Hắn biến mất lập tức khiến tất cả mọi người biến sắc, đặc biệt là mười tu sĩ Nguyên Anh, đôi mắt co rút, vì bọn họ phát hiện, đây không phải Huyết Băng Thiểm lúc trước của Mạnh Hạo, mà đây... là thuấn di thực sự.
- Không tốt!
Tế tự bầu trời tái mặt, quay nhìn chín người kia, ngay khoảnh khắc này, Mạnh Hạo xuất hiện sau lưng một vị trưởng lão Nguyên Anh, tay phải đưa lên, đánh ra một chiêu, đủ lực hủy diệt một tu sĩ Nguyên Anh.
Tu sĩ Nguyên Anh này biến sắc, thân thể lập tức mơ hồ, thuấn di chạy trốn, còn mở miệng phun ra, lập tức một luồng ánh sáng năm màu bay ra, hóa thành một lá bùa, bay về phía Mạnh Hạo. Nhưng nắm đấm của Mạnh Hạo, lại đánh tới với sức mạnh hủy diệt.
Tiếng nổ hòa vào tiếng gào thét thảm thiết đột nhiên truyền ra, lá bùa trước mặt tu sĩ tan vỡ, mà gã lại đã thuấn di rời đi. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, bước tới một bước, cũng thi triển thuấn di, bóng dáng hai người mơ hồ, đảo mắt, đã đuổi theo sau, Mạnh Hạo lại một lần nữa ra tay.
Trong tiếng nổ, tu sĩ Nguyên Anh kia phun ra một hơi thở Nguyên Anh, trong đó có bảy tám pháp bảo, đồng loạt nổ tung, ngay cả bản thân gã cũng tự bạo, muốn dùng tất cả lực lượng đó tiêu diệt Mạnh Hạo. Mà Nguyên Anh của gã, thì lại cuốn lấy một cây phi kiếm, trước khi tự bạo nhanh chóng bỏ chạy, nhưng dù sao gã cũng đã suy yếu, tốc độ không nhanh.
Tiếng tự bạo ầm vang, nhưng có Vô Mục tằm của Mạnh Hạo, thì không hề có một chút tác dụng, tất cả đều vô dụng. Mạnh Hạo nhìn Nguyên Anh đang kinh hoàng bỏ chạy, đưa tay phải lên, tơ Vô Mục tằm bắn ra, lập tức vạch một đường trên Nguyên Anh, siết chặt. Nguyên Anh có vẻ tuyệt vọng, hai tay bắt quyết, lập tức thân thể được quang mang bao bọc, ý muốn chống cự, nhưng ngay khi chạm phải tơ của Vô Mục tằm, lập tức bị cắt ra, tơ Vô Mục tằm lập tức quấn lên Nguyên Anh, siết chặt.
Tiếng gào thét thảm thiết truyền ra, vị trưởng lão của Độc Hạt nhất mạch này, sau khi mất đi thân thể, chỉ còn Nguyên Anh lưu lại, không thể trốn khỏi vận mệnh tử vong, hoàn toàn biến mất.
Cái chết của gã, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, đặc biệt là thủ đoạn ra tay của Mạnh Hạo cực kỳ tàn nhẫn, xuất thủ lạnh lùng vô tình, ý định diệt tuyệt cực kỳ rõ ràng, thêm việc Mạnh Hạo thuấn di, đã nói lên hắn hoàn toàn có tư cách chiến đấu với Nguyên Anh. Mà những tu sĩ Nguyên Anh xung quanh hiện giờ, lại đều đã bị thương, tu vi lại bất ổn do bọ cạp bị phong ấn, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài. Lúc này sắc mặt tế tự bầu trời liên tục thay đổi, trong mắt có vẻ oán độc, nhưng vẫn lui nhanh về phía sau, không hề chần chừ.
Tám tu sĩ Nguyên Anh khác, ai nấy kinh hãi run sợ, nếu lúc này tu vi bọn họ còn đỉnh phong, thì còn nắm chắc liên thủ chiến đấu. Nhưng lúc này cả đám bị thương, căn bản không dám tiếp tục tái chiến, ai nấy đều lui lại, kéo giãn khoảng cách với Mạnh Hạo, nhưng cũng cực kỳ cảnh giác.
Mạnh Hạo nhìn thấy vậy, thầm than một tiếng, nếu trước đó hắn tiêu diệt kẻ địch nhanh hơn một chút, có lẽ còn có thể giết thêm mấy người. Nhưng tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người đều quật khởi trong số nghìn vạn người, tâm cơ rất sâu, rất khó giết chết.
Trước đó Mạnh Hạo cũng là có tính toán, mới thành công giết được một người. Lúc này mọi người không dám chiến đấu, muốn tiếp tục giết, quả có khó khăn.
- Đã không dám chiến, cũng được. Trong thâm tâm mấy người này đã có mầm mống rút lui, ngày sau nếu gặp lại bọn họ, ta càng dễ giết hơn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt tự tin, đây là ý nghĩ chân chính của hắn, khi một mình tiêu diệt một tu sĩ Nguyên Anh. Lúc này hắn mới thực sự tạm đứng vững trong Tu Chân giới.
Giết một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, khi thuộc tính hỏa chưa xuất hiện, Mạnh Hạo có thể làm được, nhưng sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng hiện giờ, sau khi đồ đằng thuộc tính hỏa xuất hiện, hắn có được ba đồ đằng, cho dù vẫn là Kim Đan đại viên mãn, nhưng sức chiến đấu trên thực tế, đã vượt qua khoảng cách giữa Kết Đan và Nguyên Anh, thứ mà vốn được nói là không thể vượt qua.
Lúc này Mạnh Hạo lại lần nữa biến mất, lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh Triệu Xuân Mộc. Sắc mặt Triệu Xuân Mộc tái nhợt, rít lên một tiếng bén nhọn, vẻ mặt kinh khủng đến cực điểm.
- Nếu đã không bắt được cá lớn, vậy thì con cá nhỏ ngươi, cũng không còn cần phải giữ lại nữa.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, đưa tay phải lên, mặc kệ Triệu Xuân Mộc giãy dụa thế nào, lập tức điểm lên mi tâm của y.
Chỉ chạm nhẹ, liền có tiếng nổ, đầu lâu Triệu Xuân Mộc vỡ tung, cơ thể run lên, rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, trên chiến trường, cuộc chém giết giữa Ô Thần ngũ bộ và Độc Hạt nhất mạch, sau chiến tích Mạnh Hạo quật khởi, giết chết một tu sĩ Nguyên Anh, những trưởng lão Nguyên Anh khác không dám tới gần, rồi đến Thánh tử Độc Hạt nhất mạch bị giết, đã hoàn toàn đánh tan chiến ý của Độc Hạt nhất mạch, khiến cho bọn họ liên tục rút lui. Mà Ô Thần ngũ bộ, lại liên tục quật khởi, tràn lên chém giết, như quên đi mệt mỏi, cho dù lúc này chỉ còn lại một nghìn người, cũng điên cuồng xông tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.