Ngã Dục Phong Thiên

Chương 716: Yêu Tiên cổ giới




Có thể tưởng tượng, nếu như có một ngày, ngũ hành của Mạnh Hạo đầy đủ, tu thành ngũ sắc Nguyên Anh, tu luyện con đường không tính là Hoàn Mỹ, nhưng một khi đến cảnh giới Hoàn Mỹ nghịch thiên, hắn sẽ là tồn tại như thế nào ở vùng đât Nam Thiên. Là đệ nhất nhân, dưới Trảm Linh!
Tất cả đại tông, tất cả gia tộc, tất cả thiên kiêu, đều ở dưới chân Mạnh Hạo, bị hắn một đường nghiền ép mà qua.
Bởi vì, con đường ngũ sắc Nguyên Anh, là con đường hoàn mỹ độc đáo Mạnh Hạo vì chính mình, sáng tạo ra!
- Ta cần nhiều tiên thổ hơn nữa!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, hắn giấu lốc xoáy trên cánh tay ở phía dưới quần áo. Nhưng lực hút này, cũng là càng ngày càng mãnh liệt, khiến hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, chợt cất bước đi ra động phủ, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, ở giữa không trung gào thét vội vã mà đi.
Mấy ngày sau, hắn đi tới bên cạnh chỗ thung lũng lúc trước, nhìn lướt qua, Mạnh Hạo nhíu mày. Nơi đây đã không có sương mù, cung điện phía dưới, đã trở thành tro bụi, chỉ có thể nhìn thấy hài cốt.
Mạnh Hạo trầm mặc đi vào bên trong đống hoang tàn đầy mảnh hài cốt này. Theo bước chân hắn đi tới, từng mảnh tiên thổ bay lên, lao thẳng đến cánh tay phải của Mạnh Hạo. Nhưng nơi đây dù sao đã trở thành đống hoang tàn, tiên thổ còn thừa không nhiều lắm, sau khi Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ tiên thổ, lực hút của lốc xoáy trên cánh tay vẫn khủng bố như trước.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
- Tu sĩ tu hành, trong lòng không được sợ hãi, phải trước sau như một! Yêu nữ Chỉ Hương kia mặc dù là tiên... Nhưng hôm nay đã ngã xuống phàm trần, cùng nàng ta hợp tác, cũng không phải là không thể được.
Mấy ngày sau, tại mảnh địa vực phía Đông, có một khu vực rất dễ tìm thấy. Khu vực này có một bình đài nhô ra ngoài không theo quy tắc nào, bình đài này có hình dài mảnh, giống như lan tràn vào bên cạnh không gian của mảnh đất này.
Thậm chí nếu đứng trên nơi này có thể nhìn thấy phía dưới là một mảnh tối đen.
Giờ phút này, tại phía cuối bình đài này, có một nữ tử khoanh chân ngồi ở chỗ đó, hình dáng mỹ lệ, vẻ mặt thản nhiên, chính là Triệu U Lan. Nàng đã ở trong này, ngồi đợi hơn một tháng.
Từ một tháng trước, sau khi không hề truy kích Mạnh Hạo, nàng liền đến nơi này, an tĩnh chờ đợi.
Dù cho một tháng đã trôi qua, nàng vẫn chờ đợi, nàng tin tưởng, Mạnh Hạo nhất định sẽ đến. Tuy nói tiếp xúc không lâu, nhưng Mạnh Hạo để lại ấn tượng với nàng cực kỳ mãnh liệt, rất là khắc sâu.
Giờ phút này, Chỉ Hương mở mắt ra, nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra mỉm cười, nàng nhìn thấy trên bầu trời xa xăm, có một đạo cầu vồng gào thét mà đến.
Tại trong cầu vồng, chính là Mạnh Hạo, một thân áo xanh phất phới, tóc dài phiêu diêu, khiến cho thoạt nhìn, Mạnh Hạo dường như không phải tu sĩ, mà là thư sinh. Chẳng qua gương mặt lạnh lùng kia, còn có hai mắt thỉnh thoảng lóe ra hàn quang, khiến Mạnh Hạo, làm cho người ta cảm giác giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.
Nàng nhìn thấy Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy nàng.
Không thể không nói, Triệu U Lan tuy rằng xinh đẹp, nhưng không xinh đẹp tới mức tuyệt sắc, nhưng lúc này đây, sau khi Chỉ Hương đoạt xá Triệu U Lan thành công, khi tiên thần dần dần dung hợp, lâu ngày khiến cho tướng mạo của Triệu U Lan xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ. Biến hóa này chủ yếu là trên phương diện khí chất, nhưng cũng chính là loại biến hóa này, khiến cho Chỉ Hương lúc này, hiện ra một loại vẻ đẹp tuyệt sắc.
Có thể tưởng tượng được, theo thời gian trôi qua, khi loại vẻ đẹp này càng ngày càng nở rộ, khi Chỉ Hương và thân thể Triệu U Lan hoàn toàn dung hợp, thì sẽ dần dần hiển lộ ra toàn bộ.
Mạnh Hạo liếc nhìn Chỉ Hương một cái. Đối với Triệu U Lan, Mạnh Hạo biết được Tu Chân giới tàn khốc, Triệu U Lan có ý muốn tìm mình giải cứu, nhưng quan hệ của hai người cũng không có đến cái loại khiến Mạnh Hạo phó thác nguy hiểm sinh tử, tới mức nhất định phải cứu nàng ta, càng không nói tới có gì xúc động.
Ở Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé. Mạnh Hạo sẽ không đi quản.
Giờ phút này ánh mắt lướt qua bốn phía, vẻ mặt Mạnh Hạo như thường, cất bước đi ở trên bình đài này. Đến gần bên người Chỉ Hương, người đã đoạt xá Triệu U Lan.
- Ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
Chỉ Hương mỉm cười mở miệng, tươi cười mang theo một cỗ hấp dẫn không nói ra được.
- Vì sao như thế xác định.
Vẻ mặt Mạnh Hạo thản nhiên, sau khi đến gần, hắn bình tĩnh mở miệng.
- Bởi vì ngươi cùng ta, đều là một loại người, sẽ bỏ chạy khi bị đuổi giết, sẽ muốn sống khi sinh mệnh bị uy hiếp. Ở trong giãy dụa đoạt tạo hóa; vì bản thân tu hành, có thể xông vào nơi hiểm ác trong thiên địa; vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Chỉ Hương mỉm cười, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra một chút thưởng thức hiếm thấy.
Mạnh Hạo từ chối cho ý kiến.
- Ta biết ngươi cần lượng lớn tiên thổ, nhưng những tu sĩ ở Nam Thiên Tinh của các ngươi đã tới đây, nhiều nhất chỉ ghi chép lại một ít thế giới phụ cận Tiên Kiều thạch và khoảng mười mấy ngàn thế giới trong Đạp Tiên kiều. So sánh ra thật sự là quá ít, lấy chín trâu mất một sợi lông cũng không đáng để hình dung.
- Mà qua nhiều năm như vậy, những nơi tu sĩ Tây Mạc đến từ Nam Thiên Tinh, có thể thăm dò đến, cũng chỉ có từng đó, trong đó tiên thổ, cũng không còn thừa lại nhiều, cho nên không đạt được số lượng mà người cần.
- Mà phương pháp duy nhất, chính là nhảy ra khỏi nơi này, không bị giới hạn ở khu vực này, mà là đi tìm chỗ xa hơn, đi đến khu vực mà tu sĩ Nam Thiên Tinh của các ngươi, chưa từng bước vào.
- Ở nơi đó, mới có lượng lớn tiên thổ, thậm chí có khả năng nguyên cả cái đại lục, đều có cấu tạo là tiên thổ.
Chỉ Hương nhẹ giọng mở miệng, thanh âm rất là dễ nghe, giống như chim sơn ca, nhất là lúc nói chuyện, răng nàng trắng tinh, vẻ mặt không quyến rũ, nhưng hai mắt sáng ngời có thần, giống như hồ nước mùa thu nhìn không thấu.
- Lúc những tu sĩ Nam Thiên Tinh tới đây, bọn họ không phải là không muốn thăm dò càng nhiều khu vực, nhưng ở khu vực xa lạ, thường tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ngăn cản bước chân của bọn họ. Đồng thời bọn họ cũng không biết con đường chính xác ở nơi nào.
Chỉ Hương khẽ mỉm cười, khi nhìn Mạnh Hạo đang lắng nghe, nàng vén lên tóc đen bỗng chốc bị gió thổi bay, có một đám làm che mất khuôn mặt, như vậy khiến cho nàng tăng thêm càng nhiều quyến rũ.
Mạnh Hạo nhìn lướt qua, không nói gì.
- Con đường chính xác, không phải là chỉ lấy cự thạch trôi nổi vượt qua hư vô, mà là phải ở bên trong hư vô, ở nơi nào đó không cố định thời gian, không cố định địa điểm, sau đó triển khai phương pháp đặc thù, tìm ra biến hóa của cự thạch, thì mới có khả năng đi tới tân thế giới.
- Hơn nữa thường thường cần phải thay đổi mấy lần, loại phương pháp này không phải là phương pháp mà tu sĩ Tây Mạc từ Nam Thiên Tinh có thể nắm giữ được. Mà ta, vừa mới biết được một con đường, tuy rằng không thể đi đến chỗ sâu nhất của Đạp Tiên kiều, nhưng có thể đi vào hơn hai mươi ngàn thế giới.
- Đây chính là thành ý thứ hai của ta, cũng có thể chứng minh ta không để ý ngươi đạt được con yêu linh kia. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, đạt được con thứ hai!
- Mà ta sẽ dẫn ngươi đi đến chỗ sâu của Đạp Tiên kiều, để ngươi bước vào nơi đó, đạt được đầy đủ tiên thổ.
Chỉ Hương ngóng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt của nàng rất chân thành, dường như lần hợp tác này, giống như lời của nàng, không giống với lúc trước.
Mạnh Hạo khẽ mỉm cười, hắn làm sao có thể bởi vậy liền đi tín nhiệm Yêu nữ Chỉ Hương này, trong giới tu sĩ, rất khó tồn tại sự tín nhiệm đối phương, đa số đều là hợp tác cùng có lợi mà thôi.
- Yêu linh đối với ngươi có tác dụng gì?
Mạnh Hạo bỗng nhiên mở miệng.
Chỉ Hương chần chờ một chút, sau khi nhìn qua Mạnh Hạo, giống như làm ra quyết đoán nào đó dưới đáy lòng.
- Lần hợp tác này, là dựa trên biểu hiện thành ý giữa chúng ta, nếu hợp tác chấm dứt vui vẻ, như vậy chúng ta có thể tiến hành hợp tác lần thứ hai... Ta có thể lại biểu lộ thành ý trước.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết tác dụng của yêu linh…
- Yêu linh, chỉ có một tác dụng, đó chính là cái chìa khóa để bước vào Yêu Tiên cổ giới. Chỉ có đầy đủ yêu linh, mới có thể bước vào Yêu Tiên cổ giới mở ra sau hai trăm năm nữa, cũng lần nữa đạt được tư cách tiến vào Khư Kiều giới.
- Do đó ở trong này, bước vào trong Khư Kiều giới, tạo hóa chân chính, chính là Yêu Tiên cổ giới!
- Yêu Tiên cổ giới...
Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, lời nói này có độ tin cậy rất cao, cũng giải thích được vì sao liên minh Thiên Đình ở Mặc Thổ lại cần yêu linh.
- Đạp Tiên kiều, là do Yêu Tiên cổ tông năm xưa sáng tạo ra, làm như vậy là để hướng dẫn một mạch con cháu của bọn họ trong bốn ngôi sao lớn biện pháp tu thành tiên. Nhưng một trận chiến cuối cùng với Quý gia tại đây, đã khiến cầu này đã sụp đổ. Yêu Tiên cổ tông triển khai trận pháp Thông Thiên, hy sinh tất cả cơ hội sống, đổi lấy cơ hội ngàn năm có một lần tái hiện Đạp Tiên kiều, đồng thời làm cho Yêu Tiên cổ giới bảo tồn đầy đủ... Từ trận chiến ấy trở về sau, tu sĩ còn sót lại, trải qua thời gian, đã tổ chức và thành lập Yêu Tiên Tông mới.
- Mà ta, chính là đệ tử của Yêu Tiên Tông.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, vẻ mặt biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.