Ngã Dục Phong Thiên

Chương 733: Sưu hồn (2)




Tu vi của Nguyên Anh trung kỳ, cũng ở trong thanh âm này hiển lộ ra.
Không có người đáp lời tộc trưởng Ô Binh bộ, trong Thái Hạn bộ kia, trong năm tu sĩ Nguyên Anh nọ có một người tu vi đã đạt đến trung kì, là một lão giả mặc hắc bào. Lão cầm trong tay một chiếc la bàn, lúc này, ánh mắt đảo qua la bàn, sau đó ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Tu vi của Mạnh Hạo lão nhìn không thấu, nhưng lão cảm thấy ở nơi này, có uy hiếp nhất với bản thân, không phải là tộc trưởng Ô Binh bộ, suy nghĩ một chút, mạnh mẽ cắn răng, ánh mắt lộ ra một chút sát khí và tham lam.
- Trên người của hắn. Người ở đây, một tên cũng không để lại.
Lời lão vừa dứt, tộc nhân bộ lạc ở bên cạnh lão lập tức gào rú, đều lấy linh thạch ra, bổ sung cho linh khí tiêu hao, dưới người bọn họ dị yêu rít gào, mấy nghìn người lao thẳng đến phía Mạnh Hạo. Năm tu sĩ Nguyên Anh kia thì lại nhanh chóng bay ra, triển khai tu vi ngày thường không nỡ lãng phí nửa điểm, xông về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh một tiếng, tay phải vung về phía trước, lực lượng sương thổ lập tức biến ảo ra, một mảnh gió lạnh gào thét mà qua, cũng có sương thổ mơ hồ xuất hiện. Mà thân thể hắn cũng cất bước thuấn di, trực tiếp hiện ra ở bên người một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, tay phải vung lên, đồ đằng thuộc tính hỏa bùng nổ. Trong một lạnh một nóng này, thân thể của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia chợt sụp đổ nổ bung.
Cảnh tượng này xuất hiện, lập tức khiến vẻ mặt tộc nhân của Thái Hạn bộ đại biến, hoảng sợ. Hiển nhiên chúng cũng không có dự liệu được, Mạnh Hạo ra tay nhưng lại nháy mắt diệt sát một trong những tế tự của bọn chúng!
Lão giả hắc bào cũng hít sâu vào một hơi, nội tâm lộp bộp một tiếng, nhưng lại không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhảy dựng lên, lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Tu sĩ của Ô Thần ngũ bộ cũng tại thời khắc này đều lao ra, triển khai đại chiến.
Mạnh Hạo ra tay rất mãnh liệt, thuấn di một cái, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt lão giả hắc bào, tay trái nhấc lên, biển lửa thao thiên, tay phải hạ xuống, đồ đằng kim biến ảo, trở thành kim vũ, nhanh chóng lao đi. Lão giả hắc bào bấm tay niệm thần chú, bên ngoài thân thể lập tức xuất hiện một con sư hổ chín đầu, rít gào lao về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên, một quyền hạ xuống, tiếng nổ vang quanh quẩn, con sư hổ chín đầu trực tiếp sụp đổ, một cơn hàn phong khuếch tán, bóng dáng của Mạnh Hạo đã ra hiện ra ở trước mặt lão già mặc áo bào đen. Lão giả hắc bào sắc mặt đại biến, lấy ra linh thạch bổ sung linh khí, thân thể vội vàng lui về phía sau, hai mắt Mạnh Hạo chớp lên, tay phải nâng lên chỉ ra. Sắc mặt lão giả này lập tức trắng bệch, tu vi trong thân thể phút chốc như bị giam cầm, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, cầm lấy la bàn trong tay lão già này, khi nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Trên la bàn này có một quang điểm, đánh dấu chính là hắn.
- Vật này ngươi có được từ chỗ nào?
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
Lúc này lão giả mặc hắc bào đã khôi phục lại khống chế đối với thân thể, lão hít sâu vào, không nói một lời, nhanh chóng lùi lại phía sau.
- Không nói sao, thế thì Mạnh mỗ tự mình lấy đi là được rồi. Ngoại trừ dị yêu, một tên cũng không để lại.
Tay phải Mạnh Hạo vỗ lên trên túi trữ vật một cái, yêu đàn của hắn lập tức mạnh mẽ lao ra, mấy ngàn yêu đàn che trời phủ đất, lao ra bốn phía, tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, lập tức truyền ra.
Trong chuyến di chuyển này, không phải ngươi chết thì chính là ta sống, nhân từ không thể tồn tại chút nào, nếu không, chờ đợi Ô Thần ngũ bộ, chính là diệt vong.
Tâm của Mạnh Hạo tại một khắc quyết định thủ hộ Ô Thần ngũ bộ, đã trở nên lãnh khốc, đối với kẻ thù xâm phạm, nếu ngươi đã dám đến, thì đó chính là sinh tử.
Thân thể của hắn tiến về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, cả người mơ hồ giống như hóa thành một đám khói nhẹ, chính là dùng độn pháp của Nhất Trần Tử, trong phút chốc, liền hiện ra ở trước mặt lão giả hắc bào kia. Khi tay phải nhấc lên, Liên Hoa kiếm trận gào thét mà ra.
Lực lượng tuế nguyệt chợt giáng lâm, tuy nói sau khi trở về từ Khư Kiều giới, uy lực của Liên Hoa kiếm trận này đã khôi phục như cũ, nhưng thiên địa lúc này, vốn là tuyệt diệt sinh cơ, linh khí cũng không còn nhiều lắm, sinh mạng của tu sĩ thời thời khắc khắc đều đang bị xâm nhập. Do đó, khoảnh khắc khi Liên Hoa kiếm trận khuếch tán, thời gian một giáp lập tức trôi qua khỏi người lão giả hắc bào.
- Đây là...
Sắc mặt lão giả hắc bào lại đại biến, tâm thần chấn động, sinh cơ của lão vốn cũng không nhiều, giờ phút này lại mất đi thời gian một giáp, lập tức khiến cả người lão càng thêm già nua. Nhất là lão hoảng sợ phát hiện, linh khí lão tiêu hao do triển khai thần thông đã vượt quá tốc độ bổ sung của linh thạch, nhưng thanh niên áo tơi trước mắt này, từ đầu đến cuối, đều không xuất ra linh thạch, giống như... linh khí quá loãng trong thiên địa này đối với hắn mà nói, không có bất kỳ ảnh hưởng nào vậy.
Khi tiếp cận, tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, chớp mắt tới gần, tay phải khi nhấc lên thoáng chốc đã trở thành u mang, mơ hồ hóa thành một hắc nguyệt. Trong nháy mắt khi sinh cơ của lão già này tiêu tan, tâm thần lơi lỏng, liền điểm lên thiên linh của lão.
- Sưu hồn!
Trong chớp mắt này, lão giả kêu lên thảm thiết, thân thể run bần bật, đang muốn giãy dụa thì Liên Hoa kiếm trận lại xoay tròn, lực lượng tuế nguyệt vô tình trôi qua, lại mất đi một giáp (60 năm), khiến cho lão giả hắc bào trừng to đôi mắt, trí nhớ của lão, tại thời khắc này giống như nước chảy, trực tiếp bị Mạnh Hạo nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Mạnh Hạo cũng theo đó mà ngày càng âm trầm, cho đến khi hóa thành âm sương.
Trong trí nhớ của lão giả hắc bào, Mạnh Hạo thấy được rất nhiều đoạn ngắn, những thời đoạn này là trí nhớ cả đời của lão giả. Cho đến khi lão giả này gào lên thảm thiết, thân thể run rẩy, toàn thân ngập tràn tử khí, thì Mạnh Hạo mới thấy được hình ảnh mà mình muốn.
La bàn là Liên minh Thiên Đình của Mặc Thổ đưa ra, phân bố khắp vùng đất Tây Mạc, bởi vì Ô Thần ngũ bộ từ khi hạo kiếp tới nay chưa từng bước ra khỏi sơn phong, tách rời ngoại giới, do đó không có được tin tức ở phương diện này.
Trên thực tế, giờ phút này trên vùng đất Tây Mạc, có hơn phân nửa bộ lạc, có trong tay la bàn như vậy.
Tác dụng của la bàn này chỉ có một, trong phạm vi nhất định, nếu có yêu linh tồn tại thì sẽ hiện ra trên la bàn.
Sợ là yêu linh ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo cũng vẫn có thể bị phát hiện.
Thái Hạn bộ này cũng bởi vì phát hiện phụ cận có yêu linh tồn tại, mới mang theo cả tộc sát khí cuồn cuộn mà đến, muốn giết chết mọi người, cướp đoạt yêu linh.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, tay phải vung lên, Liên Hoa kiếm trận lập tức chuyển động xoay tròn, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Thân thể lão giả hắc bào kia nháy mắt già cả, muốn né tránh, nhưng sau khi bị sưu hồn, linh trí của lão đã bị phá hủy nghiêm trọng, đến ngay cả Nguyên Anh cũng uể oải, gần muốn sụp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.