Mà trong phường thị này, nhân số đã đạt đến khoảng hai vạn năm ngàn người.
Nhân số càng nhiều, Tôn Đại Hải càng thấy ở đây an toàn, nhưng Mạnh Hạo lại hoàn toàn tương phản. Bảy tám ngày này, hắn không có tham dự vào việc thu mua vật phẩm, mà đi lại ở trong phường thị, không ngừng quan sát. Giờ phút này hắn đã xác định chắc chắn, dưới mặt đất nơi này, tồn tại một trận pháp!
Trận pháp này rất là phức tạp, cho dù là nhân số đông, bắt đầu sắp xếp cũng cần thời gian mấy tháng. Tính toán một chút thời gian bát mạch liên minh ở chỗ này, Mạnh Hạo đã biết rõ. Trận pháp này… chính là do bát mạch liên minh bố trí.
Khiến Mạnh Hạo rất là ngạc nhiên, đấy là trận này vậy mà lại có thể dẫn động yêu khí ngưng tụ!!
Trận này cực kỳ bí ẩn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể phát hiện chút nào, Mạnh Hạo sở dĩ có thể cảm thụ được, cũng chính là bởi vì trận này dẫn động yêu khí ngưng tụ. Cỗ thân thể này của Mạnh Hạo, bản thân chính là hư ảo do một đám yêu khí biến thành, chính vì vậy mà đối với yêu khí, đương nhiên có phần mẫn cảm hơn.
Mà yêu khí vô hình này, Mạnh Hạo đã chứng kiến, người ngoài nhìn không ra, cũng không cảm giác được, chỉ có dị yêu hoặc là đồ đằng Thánh Tổ, mới có thể phát hiện ra. Nhưng hiển nhiên, trận pháp này có yêu khí rất nhạt, nhạt đến mức cho dù là đồ đằng Thánh Tổ, cũng sẽ không cảm nhận được.
Nhưng lại không dấu được Mạnh Hạo thân là Phong Yêu sư.
– Trận pháp có thể dẫn động yêu khí, loại trận pháp này tuyệt không phải là người tầm thường có thể bố trí ra. Trình độ trận pháp ngược lại là thứ yếu, quan trọng là ….. cần có hiểu biết nhất định đối với bản chất yêu khí.
Mạnh Hạo như thoáng chút suy nghĩ, thời gian tám ngày, nhìn hắn giống như đi ở trong phường thị, không ngừng nhìn vài vật phẩm buôn bán. Nhưng trên thực tế, đối với cái trận pháp ở dưới mặt đất này, Mạnh Hạo đã tiến hành quan sát đến tầng thứ rất sâu.
Càng quan sát, hắn lại càng có hứng thú nồng đậm.
Lúc này, khi còn cách phiên đấu giá một ngày, Mạnh Hạo đến trung tâm phường thị này. Nơi đây không phải là cửa hàng, mà là một chỗ tế đàn. Tế đàn này nhìn như bình thường, trên đó đặt một pho tượng thật lớn, pho tượng kia là một tu sĩ mọc cánh, giống như muốn giương cánh phá hư mà đi.
Đây là đồ đằng điêu của một bộ lạc trong bát mạch liên minh, những pho tượng cùng loại, trong phường thị này có tổng cộng tám cái, lần lượt đại biểu tám bộ lạc trong liên minh.
Vừa mới đến gần, Mạnh Hạo lập tức nhận thấy được có ít nhất mười đạo thần thức, nháy mắt chiếu lên người mình. Những thần thức này không biết tu hành công pháp gì, ẩn núp vô cùng sâu, tu sĩ cùng giai cũng không thể phát hiện. Thậm chí trong thần thức này, còn có một tia yêu khí tồn tại, cũng chính nhờ yêu khí này, mới giúp Mạnh Hạo nhận ra rõ ràng. Mạnh Hạo cười lạnh đáy lòng, hắn hiểu được nếu là mình có hành động gì, trong phút chốc nơi đây sẽ xuất hiện ít nhất là mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đứng dưới pho tượng này, khi Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt chớp chớp, giống như tùy ý tiêu sái đi qua, không có tạm dừng. Nhưng linh thức của hắn cũng đã đang âm thầm dung nhập vào trong yêu khí, không người phát hiện, lan tràn tiến vào vùng đất. Vị trí này, dựa theo hắn nghiên cứu bảy tám ngày nay, hẳn là điểm trung tâm của trận pháp.
Theo lan tràn, trong phút chốc, Mạnh Hạo thấy được trận pháp vô biên dưới mặt đất kia. Mà ở trung tâm trận pháp này, Mạnh Hạo thấy được một đoàn hắc vụ, hắc vụ kia chốc chốc co rút lại, khiến cho Mạnh Hạo thấy không rõ trong đó rốt cuộc có thứ gì.
Nhưng vào lúc này, một cỗ chấn động đến từ trong tâm thần cùng với cổ ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của bản tôn. Trên vùng đất Tây Mạc này, một tiếng động tang thương đã lâu không thấy, bỗng nhiên đồng thời nổ vang quanh quẩn trong thức hải của Mạnh Hạo và bản tôn hắn.
– Ba đời Phong Yêu huyết luyện, yêu binh hoang trủng!
– Phong Yêu nhất mạch, đời thứ nhất là tổ, đời thứ hai truyền thừa, đời thứ ba cường đại nhất, sau đời thứ tư, đời đời suy yếu …… chín đời là cực hạn, nếu bất diệt, ắt đỉnh phong!
Vang vọng, không chỉ trong yêu thân của Mạnh Hạo đang ở Bát Mạch Liên Minh, mà cả bản tôn Mạnh Hạo đang lao tới còn cách Bát Mạch Liên Minh không xa.
Đồng thời vang vọng.
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, quay người đi về phía xa. Trước đây hắn đã dò xét trận pháp này, biến hóa tâm thần, không hề dẫn tới chú ý của những người xung quanh đang quan sát hắn. Mạnh Hạo rời xa, những thần thức ngưng tụ trên người hắn, mới dần dần mất đi.
Màn đêm, Mạnh Hạo ngồi trong lều trướng, đôi mắt lóe lên, suy tư không nói.
Tôn Đại Hải đã nhập định, đối với nơi này, tuy lão không phải hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng cơ bản tin tưởng đến tám phần, cho rằng Bát Mạch Liên Minh này, quả thực là chỉ để buôn bán.
Đồng thời, trong vành đai sát với khu trung tâm của phía bắc Tây Mạc, mặt đất rộng lớn, theo bước đi thời gian gần đây của Ô Thần ngũ bộ, yêu linh không thể lẩn trốn, đã lục tục bị bảy bộ lạc xung quanh nhận rõ toàn bộ.
– Đây là…
– Yêu linh! Đây là yêu linh!
– Lại có yêu linh xuất thế, nhất định phải thu được!
Bảy bộ lạc xung quanh, ngoài hai bộ lạc phát hiện yêu linh cực sớm ra, thì năm bộ lạc khác hoàn toàn kinh hãi. Tiếp đó, trong bảy bộ lạc, có năm bộ lạc lập tức phái tộc nhân, tiến tới vị trí đánh dấu có yêu linh trên bản đồ.
Nhất thời, cả khu vực này trời đất biến sắc, gió mây nổi lên.
Trên la bàn mà đại tế tự các bộ lạc nắm giữ, phát tán ra quang mang yêu dị, khiến cho bảy bộ lạc đều kinh hãi, cùng lúc phái ra tộc nhân. Trong Bát Mạch Liên Minh, hội nghị tập hợp các tộc công và đại tế tự tám bộ lạc, cũng nổ ra tranh luận mạnh mẽ.
– Chết tiệt, lúc này làm sao lại xuất hiện yêu linh chứ!
– Đã điều tra được, các bộ lạc xung quanh đều xuất động, mà theo phương hướng yêu linh di chuyển, chính là vị trí Bát Mạch Liên Minh chúng ta đây! Nếu không có gì bất ngờ, hai ngày nữa, yêu linh này sẽ xuất hiện trên Bát Mạch Liên Minh chúng ta. Khi đó, cũng là lúc tộc nhân các bộ lạc phái ra tranh đoạt lẫn nhau!
– Có cần kéo dài thời gian thu lưới không… Dù sao kế hoạch của chúng ta tuy quan trọng, nhưng yêu linh này… cũng rất quan trọng!
– Nếu có thể trong khi đạt được mục đích thu lưới, vẫn có thể thu được yêu linh này, vậy thì tất cả hoàn mỹ rồi…
Trong khi các cường giả Bát Mạch Liên Minh thì thầm bàn luận, lão giả mặc trường bào màu đỏ ngồi ở vị trí chủ tọa, vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở to mắt.
– Đủ rồi!
Lão dửng dưng mở miệng, giọng nói truyền ra, giống như sấm sét truyền khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người ở đây, lập tức yên tĩnh.
– Yêu linh tuy tốt, nhưng với Bát Mạch Liên Minh ta mà nói, khôi phục lực lượng đồ đằng mới là trọng điểm. Thực lực của Bát Mạch Liên Minh chúng ta ở phía đông Tây Mạc bị tổn thương nghiêm trọng, chư vị đạo hữu cũng đều bị thương. Quan trọng hơn là, tu vi của chúng ta không thể vọng động, nếu không vì đồ đằng bị tổn hại, sẽ có nguy cơ tu vi tuột dốc.
– Đây cũng là nguyên nhân chúng ta ở nơi này tu dưỡng, khó mà quét sạch các bộ lạc xung quanh nơi này được.