Ngã Dục Phong Thiên

Chương 772: Phi hoàng tộc (2)




Chỉ còn một vài địa phương vẫn còn chút mặt đất như đảo nhỏ, sinh cơ diệt sạch, trong thiên địa đậm mùi tử khí, về phần linh khí......
Hiện giờ đã không còn là loãng nữa, mà là gần như không có.
Sinh cơ duy nhất chính là phía nam. Nam bộ địa thế cao nhất, là khu vực khổng lồ duy nhất ở cả vùng đất Tây Mạc không có bị nước biển bao trùm. Chỉ là trong khu vực phía nam, Mạnh Hạo có thể tưởng tượng ra được, bộ lạc Tây Mạc, dù không đến mức khắp nơi đều có, thì cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng lúc này, Ô Thần bộ, sớm không phải như lúc trước, mặc người chém giết. Bọn họ đã dũng mãnh đến trình độ có thể khiến cho những bộ lạc khác coi trọng, thậm chí kiêng kị.
- Đoạn đường này. Còn có hơn một nửa cuối cùng...
Mạnh Hạo thở sâu, phi thuyền gào thét, mắt thấy sẽ tới gần biên giới. Nhưng vào lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe, lộ ra sát khí, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu vàng ở phía xa trong thiên địa, từ phía nam gào thét mà đến, không đợi tới gần, đã có từng trận tiếng động ong ong truyền khắp bát phương. Vừa nhìn lại, mảnh ánh sáng màu vàng kia, rõ ràng là từng con châu chấu một tạo thành. Những con châu chấu này đều mang bộ dáng dữ tợn, mỗi một con đều lớn khoảng lòng bàn tay, số lượng phải có đến hơn mấy vạn. Chúng nó gào thét dường như có thể che đậy bầu trời nơi đây, ong ong mà đến.
Trong đám châu chấu này, có hơn bảy nghìn tu sĩ, một đám trên mặt ẩn chứa vẻ ngạo nghễ và khinh miệt, đạp trên châu chấu, lao thẳng đến Ô Thần bộ.
- Bọn ta là Phi Hoàng tộc thuộc Vân Thiên đại bộ!
- Ô Thần bộ, giao yêu linh ra, ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở đến suy xét, làm thế nào khuyên bảo chúng ta, không diệt tộc của ngươi!
Thanh âm cuồn cuộn truyền ra, trong đám người hơn bảy nghìn này, có mười hai lão già, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng cuồng ngạo, nói chuyện, chính là một trong số đó.
- Một, hai.....
Gần như lời nói vừa dứt, lập tức có người truyền ra thanh âm âm u lạnh lẽo.
Nhưng không đợi tiếng thứ ba kịp đếm ra, tộc nhân Ô Thần bộ, đã sát khí ngập trời, cùng lúc đó, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, tay phải vung mạnh lên.
Dưới cái vung tay này, một vạn, ba vạn.... yêu đàn rít gào, trực tiếp xuất hiện.
- Tiểu bộ lạc chính là tiểu bộ lạc, cũng dám ra tay với Vân Thiên đại bộ ta, chẳng qua là ba vạn yêu đàn...
Một người trong mười hai lão già cười lạnh châm chọc. Nhưng lời của lão, giống như là không thể nói gì tiếp, hai mắt đã lập tức trợn to, lộ ra vẻ không thể tin.
Bởi vì, số lượng yêu đàn, không phải dừng ở ba vạn, mà còn đang gia tăng... bốn vạn, năm vạn, sáu vạn...
Thời điểm đạt đến sáu vạn, trong mười hai người này đã có một nửa mang vẻ mặt ngưng trọng, tộc nhân phía sau bọn họ, cũng có một nửa, hô hấp dồn dập. Dường như tộc nhân cũng có thể đoán được, chiến tranh lúc này đây, muốn đại thắng, cần phải trả chút giá mới có thể.
- Sáu vạn yêu đàn, xem ra chủ bộ đã xem thường Ô Thần bộ này rồi, nói thì nói thế, nhưng......
Trong mười hai lão giả, người đứng chính giữa thản nhiên mở miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng lão còn chưa dứt lời, mười hai người này, toàn bộ sắc mặt hoàn toàn đại biến, bao gồm lão già đang mở miệng nói chuyện, cũng phải mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi mà hít vào.
Bảy vạn, tám vạn, chín vạn, mười vạn!!
Mười vạn yêu đàn trong chớp mắt long trời lở đất, rít gào ngập trời. Chúng nó gào rú, khiến thiên địa biến sắc, khiến phong vân đảo cuốn, khiến bảy tám ngàn người này, một đám sắc mặt tái nhợt, lộ ra sự hoảng sợ, khiến mười hai lão già này, một đám hô hấp dồn dập, trái tim kinh hoàng.
- Mười vạn yêu đàn........ đều là bậc sáu trở lên, này... Này...
- Lại là mười vạn yêu đàn, chết tiệt, này làm sao mà chiến!!
- Điều đó không có khả năng, ngay cả Đại Tư Long cũng không thể khống chế mười vạn yêu đàn, người này sao có thể làm được!!
Nhưng nháy mắt khi tất cả tộc nhân, thậm chí tế tự cùng trưởng lão của Phi Hoàng tộc cùng hít vào, thì tinh thần của bọn họ, bị màn biến hóa tiếp theo, trực tiếp đánh nát. Giống như có một mũi tên nhọn vô hình, xuyên thấu tinh thần của bọn họ, tạo ra tiếng nổ vang và sự hoảng sợ long trời lở đất.
Mười một vạn, mười hai vạn, mười ba vạn... Cho đến mười lăm vạn yêu đàn, lúc này hoàn toàn hiển lộ ra giữa thiên địa, bốn chữ che thiên lấp địa cũng không đủ để hình dung cảnh tượng trước mắt này!
Bọn họ không lên tiếng nữa, mà là ngẩn người, hoàn toàn ngây người, sau đó chỉ còn lại là một mảnh hấp khí.
Mười hai tu sĩ Nguyên Anh của Phi Hoàng tộc, trong nháy mắt da đầu run lên, một cỗ tuyệt vọng nháy mắt bao phủ. Một khắc trước, bọn họ còn cho rằng mình cao cao tại thượng, giết chết đối phương chỉ là việc nhỏ thoải mái. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ mới đột nhiên phát hiện, sự dũng mãnh của đối phương hoàn toàn nghịch chuyển tình thế lúc trước, bây giờ đối phương giết chết mình, mới là thoải mái đến cực điểm. Tương phản mãnh liệt này, lập tức khiến Phi Hoàng tộc, hoàn toàn run rẩy.
Chênh lệch cực lớn, làm cho người ta căn bản không dậy nổi chút ý niệm giãy dụa nào trong đầu. Tất cả tộc nhân Phi Hoàng tộc, sắc mặt một đám đều trắng bệch.
- Phi Hoàng tộc, ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở, để suy xét, làm thế nào khuyên bảo ta, không diệt tộc của ngươi!
Mạnh Hạo lạnh lùng đem lời nói lúc trước của đối phương trả về, mười lăm vạn yêu đàn chung quanh hắn, đồng loạt gào rú rít gào.
Chúng nó rít gào, lập tức hóa thành sóng âm, nhấc lên cuồng phong, quét ngang Phi Hoàng tộc. Khiến cho tất cả châu chấu phát ra âm thanh thê lương, toàn bộ rút lui. Khiến cho tất cả tộc nhân, một đám quần áo tung bay điên cuồng, không ngừng lui ra phía sau, gần như hít thở không thông, tâm thần nổ vang.
Bảy tám ngàn tộc nhân của Phi Hoàng tộc, giờ phút này một đám sắc mặt trắng bệch, hết hồn, không thể tin, nhìn yêu đàn che trời phủ đất trước mắt kia.
Mười lăm vạn yêu đàn, cỗ thế lực cường đại này, đủ để quét ngang tất cả bộ lạc cỡ trung, thậm chí một ít đại bộ lạc không có Lão Tổ Trảm Linh, cũng phải bại lui dưới cỗ thực lực dũng mãnh này.
Không có một bộ lạc nào, nguyện ý gây chiến với yêu đàn mạnh mẽ như vậy. Cho dù bọn họ là một trong mười ba phụ tộc của Vân Thiên đại bộ đi nữa. Cho dù bọn họ giờ phút này có bảy tám ngàn người, cũng có mấy vạn thú châu chấu.
Nhưng bọn họ cùng Ô Thần bộ, không có nhân quả phải tử chiến, nói là vì Ngũ Độc bộ, nhưng đối với một bộ lạc đã sớm bị hủy diệt, mà ngay cả bản thân Phi Hoàng tộc, cũng không hề đồng ý với cái cớ này.
Nói trắng ra, cái này chỉ là do Vân Thiên đại bộ tìm một lý do, nói là giữ gìn thể diện cho đại bộ, do đó thuận lý thành chương, đem yêu linh của Ô Thần bộ cướp đến tay mà thôi.
Vả lại cũng không phải là đặc biệt coi trọng, bằng không mà nói, Lão Tổ Trảm Linh sẽ ra mặt, tất cả sẽ không có bất kỳ trì hoãn nào.
- Một, hai, ba!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, mắt lạnh nhìn về phía đám người Phi Hoàng tộc, khoảnh khắc khi hắn dứt lời, tay phải hắn lập tức nâng lên chỉ về phía trước. Mười lăm vạn yêu đàn rít gào muốn lao ra, tất cả tộc nhân Phi Hoàng tộc da đầu run lên, mười hai lão già Nguyên Anh kia thì hô hấp co quắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.