Ngã Dục Phong Thiên

Chương 793: Trảm Linh!




Mạnh Hạo thở sâu, đem chấp nhất theo đuổi trong mắt ẩn giấu ở đáy lòng. Con đường thành tiên này, Mạnh Hạo vẫn đang đi trên đó, và hắn còn tiếp tục đi tới đích, cho đến một … cảnh giới trước nay chưa từng có. Đây là kiên định trong tâm của Mạnh Hạo.
Mà Nguyên Anh ngũ sắc, chỉ là bước đầu tiên!
Mạnh Hạo nhìn hư vô, phía trước chỉ có mưa tím tầm tã, chỉ có mặt đất cô quạnh, trừ những thứ đó ra, không có bất kỳ một bóng dáng khác. Mạnh Hạo yên lặng chờ đợi, cũng chỉ là thời gian hơi mười hơi thở, bỗng nhiên …
Tại trong mưa tím đầy trời này, dần dần có một bóng dáng hơi mờ, từ trống rỗng mà ra, cực kỳ đột ngột, hiện ra ở phía trước Mạnh Hạo, cách hắn mười trượng trong hư không.
Theo thân ảnh này xuất hiện, mưa tím bốn phía dường như bị một cỗ lực vô hình, đẩy ra, khiến cho bốn phía quanh thân ảnh kia, thế nhưng lại không có nửa giọt mưa tím tồn tại.
Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, không có chút bất ngờ nào. Nhưng chim anh vũ trên vai hắn, cũng trong một cái chớp mắt này, tạp mao toàn thân lập tức dựng thẳng lên, mở to mắt. Mà ngay cả miếng đông lạnh hóa thành chuông ở mắt cá chân nó, cũng run rẩy, phát ra tiếng leng keng.
- Em gái nó chứ, Trảm Linh!
Chim anh vũ trừng mắt nhìn, không biết đáy lòng nổi lên tâm tư gì.
- Câm miệng, đừng run lên nữa. Run đến phiền lòng Ngũ gia.
Chim anh vũ cúi đầu, hung hăng nhìn thoáng qua miếng mỡ đông trên mắt cá chân, nhưng miếng mỡ đông lại càng run rẩy kịch liệt hơn.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn như trước. Lúc trước hắn đã sớm dự liệu được, sau khi đưa Ô Thần bộ đến Mặc Thổ, lúc bản thân lấy ra yêu linh để cho Ô Thần bộ có tư cách bước vào Mặc Thổ, sự tình trên người mình có yêu linh thứ hai, cũng trong chớp mắt đó, bị triệt để phát hiện.
Dựa theo yêu cầu của liên minh Thiên Đình đối với yêu linh, hoặc là những Lão Tổ Trảm Linh của các đại bộ khác, khi dâng lên một tia tham lam, đều vô cùng có khả năng … đuổi giết chính mình.
Nếu là bản thân đi Mặc Thổ, việc này càng không có cách nào tránh khỏi, thậm chí còn sẽ liên lụy đến Ô Thần bộ, chỉ có rời khỏi … sau khi rời đi, tuy rằng cũng sẽ dẫn tới người truy đuổi…
Nhưng tất cả chuyện này, đã không liên quan gì đến Ô Thần bộ. Dù sao Mạnh Hạo rời đi, là ở ngoài Mặc Môn, quá nhiều người thấy. Từ giờ khắc đó trở đi, chẳng khác nào là Mạnh Hạo và Ô Thần bộ, chặt đứt nhân quả.
- Ngươi biết ta đến?
Bóng dáng hơi mờ kia, chậm rãi mở mắt ra, khoảnh khắc khi hai mắt người đó chớp mở, thiên địa bốn phía ầm ầm biến đổi, dường như bị một cỗ lực lượng quy tắc không cách nào hình dung, nháy mắt bao phủ. Người đó không mở miệng, nhưng lại có thanh âm, tại thời khắc này, cưỡng ép đánh sâu vào trong đầu Mạnh Hạo, giống như sấm sét nổ vang quanh quẩn trong đó.
Một cỗ khí tức cường đại, khiến Mạnh Hạo gần như hít thở không thông, lại có loại cảm giác, dường như sinh tử chỉ trong một ý niệm của đối phương. Mưa tím bốn phía, hơi ngừng lại một chút, dường như bị đứng lại ở giữa không trung, từng giọt mưa tím kia, giờ phút này thoạt nhìn lại thấy kinh người.
Đây không phải là điều tu sĩ Nguyên Anh có thể làm được, đó đã không còn là thần thông, mà là có đầy đủ quy tắc nào đó, hoặc là nói … có đầy đủ ý cảnh nào đó!!
Chỉ có cường nhân Trảm Linh, mới có thể có ý cảnh!
- Quả nhiên đuổi giết mà đến, không còn là Nguyên Anh, mà là Trảm Linh!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe tinh mang, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng hơi mờ kia.
- Giao yêu linh trên người ngươi ra đây, lão phu có thể cho ngươi rời đi.
Bóng dáng hơi mờ, ngóng nhìn Mạnh Hạo, trên biểu tình giấu diếm hỉ nộ, không có mở miệng, nhưng thanh âm lại đánh vào trong đầu Mạnh Hạo, quanh quẩn vang vọng ở trong đó.
- Chờ một chút!
Chim anh vũ đứng ở trên vai Mạnh Hạo, giờ phút này vội mở miệng, thân thể khẩn trương bay lên, miếng mỡ đông hóa thành chuông, không ngừng run run, tiếng leng keng càng nhiều hơn.
- Ha hả, vị đại huynh đệ này, Ngũ gia và tiểu tử này cũng không phải là một phe. Ai nha!!! Ta nhớ ra rồi, ái phi của ta còn đang ở nhà chờ ta đó, ta đây đi trước nghen!
Chim anh vũ khẩn trương mở miệng, quạt quạt cánh chuẩn bị bay đi.
- Đại huynh đệ, Tam gia và tiểu tử này cũng không phải là một phe….
Miếng mỡ đông cũng khẩn trương lên tiếng.
Sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt, liếc nhìn chim anh vũ và miếng mỡ đông một cái.
- Nó chính là yêu linh!
Mạnh Hạo đơn giản mở miệng.
Cùng lúc đó, ánh mắt của bóng dáng hơi mờ kia, lập tức nhìn về phía chim anh vũ.
- Mạnh Hạo … em gái ngươi a, chúng ta là một phe đấy, ngươi ngươi ngươi …
Chim anh vũ bị tầm mắt này nhìn qua, lập tức run run một chút, sau đó hổn hển.
- Ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy là không đạo đức đâu. Ngươi như vậy là muốn bị thiên kiếp đánh sao, ngươi …
Miếng mỡ đông cũng lập tức rống giận lên.
Ngay tại lúc chim anh vũ và miếng mỡ đông đồng thời rống giận, bóng dáng hơi mờ bỗng nhiên mở miệng, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này đây, không phải chỉ quanh quẩn trong đầu nữa, mà là người đó thực sự mở miệng, truyền ra thanh âm đầu tiên. Thanh âm này vừa ra, nhập vào pháp tắc, long trời lở đất!
Khiến chim anh vũ và miếng mỡ đông khoảnh khắc câm miệng.
Thiên địa bốn phía, giờ khắc này dường như bị yên lặng, ngay cả hô hấp dường như cũng bị khống chế. Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Hạo đối mặt với một Lão Tổ Trảm Linh. Nhưng lại là lần đầu tiên … hắn chân chính, dựa vào bản thân, chịu đựng uy áp của Lão Tổ Trảm Linh.
Năm đó đối mặt với Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo có thân phận của Phong Yêu sư, Kháo Sơn Lão Tổ chỉ có thể nghẹn khuất chạy trốn.
Sau đó, trong thành Hàn Tuyết, trong người hưởng truyền thừa của Hàn Tuyết, mới giúp Mạnh Hạo có thể cùng vị Lão Tổ Trảm Linh kia chiến một trận. Nhưng trận chiến đó, không thuộc về hắn, mà thuộc về truyền thừa Hàn Tuyết, thuộc về Kỳ Nam!
Mà lúc này, mới là hắn chân chân chính chính một mình đối mặt!
Uy áp mạnh mẽ này, trong cảm giác của Mạnh Hạo, nó giống như thiên uy, khiến cho tu vi hắn nhanh chóng vận chuyển, toàn thân ngũ sắc sáng lóng lánh, lực lượng đồ đằng ngũ hành quy nhất hiện lộ, nhưng hai mắt vẫn bị chèn ép đến hiện ra tơ máu.
- Đồ đằng ngũ hành, ý tưởng không tệ, nếu có thể củng cố, có thể nói là kinh diễm tuyệt luân. Nhưng không có cách nào củng cố đâu, loại trình độ quy nhất này, cho dù có thể giúp ngươi tung hoành ở trong Nguyên Anh, nhưng ở trước mặt lão phu, không chịu nổi một kích, vô cùng non nớt.
Bóng dáng hơi mờ thản nhiên mở miệng, không có vẻ cao cao tại thượng, nhưng lại có một cỗ hống hách chân thật đến đáng tin, mơ hồ tản ra, khiến cho hư vô bốn phía lập tức nổ vang. Thiên địa bốn phía này, thế mà lại xuất hiện từng cái khe hư không.
- Hai dị yêu rác rưởi này, làm sao là yêu linh. Ngươi không chịu chủ động giao ra, lão phu chỉ có thể tự mình tới lấy rồi. Vả lại cỗ thân thể này của ngươi, cũng không tệ.
Bóng dáng hơi mờ, ngoài trừ một tiếng hừ lạnh lúc trước, liền không mở miệng nữa, giờ phút này cũng là như thế. Nhưng thanh âm lại luôn có thể quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, tay phải lão nâng lên, nhìn như rất tùy ý, chỉ về phía Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.