Ngã Dục Phong Thiên

Chương 812: Đâm đầu vào chỗ chết (3)




Vô duyên vô cớ, chỉ là một ánh mắt, một câu nói không đến mức uy hiếp của đối phương, thậm chí đó chỉ là một câu nói rất bình thường của một kẻ đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, mà đã nổi điên lên như vậy.
Ngô lão đang định nói, đột nhiên, bốn người áo đen xung quanh Hô Diên Khánh đôi mắt lóe lên sát cơ, lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã vây xung quanh Mạnh Hạo. Bọn họ đồng thời đưa tay lên, bốn thanh phi kiếm sắc bén lập tức xuất hiện, mang theo sát cơ, sát khí mạnh mẽ, đánh về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hơi than thở, hắn vốn không muốn giết người, cây muốn lặng, nhưng gió chẳng đừng.
- Nếu như vậy, các ngươi đừng có đi nữa.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, không thèm nhìn bốn thanh phi kiếm bay tới, trong khi Hô Diên Khánh đang nhe răng cười, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt Mạnh Hạo vừa mở, sát khí ngập trời không thể hình dung lập tức mạnh mẽ bộc phát từ trên người Mạnh Hạo. Sát khí này mạnh mẽ, kinh thiên động địa, khiến cho gió mây biến sắc, tầng mây xung quanh cuộn lại, giống như một con hung thú viễn cổ lộ ra nanh vuốt.
Sát khí nồng đậm, tuy vô hình, nhưng khi nó khuếch tán, bốn người áo đen xung quanh hắn liền đứng mũi chịu sào. Bốn người vốn là những kẻ giết người không chớp mắt, người chết trong tay bọn họ tuyệt không ít, bình thường, tính cách họ lạnh lùng, nhưng hiện giờ đối mặt với sát khí khó mà hình dung được của Mạnh Hạo, bốn người lập tức tái mặt.
So với Mạnh Hạo, chút sát khí của họ, giống như đom đóm, mà Mạnh Hạo... lại như trăng rằm!
Nhưng bọn họ cũng không biết được, từng đó, mới chỉ là một thành của Mạnh Hạo mà thôi.
Ầm!
Bốn thanh phi kiếm đồng thời phát ra tiếng động, rồi lập tức vỡ vụn, hóa thành tro bụi. Mà bốn người áo đen, thì chấn động toàn thân, phun ra máu tươi, giống như bị một lực lượng khổng lồ đánh vào, ai nấy bay ngược lại, nhưng còn chưa được mười trượng, thì đầu của bốn người, đã hoàn toàn nổ tung.
Máu thịt mơ hồ, thi thể bốn người rơi vào trong biển tím, chìm xuống đáy biển, bị sóng biển phủ lên, không còn nhìn thấy.
Xung quanh lập tức yên lặng, Hô Diên Khánh trợn tròn mắt, có vẻ không thể tin tưởng, mà bảy tu sĩ Nguyên Anh quanh gã, thì ai nấy vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có. Sáu người di chuyển bao lấy bốn phía quanh Hô Diên Khánh, còn Ngô lão vẻ mặt âm trầm, xuất hiện ở trước nhất, nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Vị đạo hữu này, chúng ta là tu sĩ của Thiên Tòng bộ trong liên minh Thiên Đình - Mặc Thổ, trước có hiểu lầm gì, xin đạo hữu lượng thứ.
Ngô lão chắp tay, từ từ mở miệng.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Ngô lão, lại nhìn đám người sau lưng lão, nghe được đối phương là liên minh Thiên Đình của Mặc Thổ, Mạnh Hạo nghĩ đến Kim Ô tộc, từ từ gật đầu.
- Đã là hiểu lầm, vậy chuyện này bỏ qua, các ngươi mau đi đi.
Ngô lão thở phào một hơi, cho dù lão cũng là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng áp lực Mạnh Hạo gây ra cho lão rất lớn, không đến mức bất đắc dĩ, lão không muốn chiến đấu với đối phương.
Nhưng ngay khi Ngô lão muốn chắp tay rút lui, đột nhiên, đôi mắt Hô Diên Khánh lộ ra hung mang.
- Thì ra hắn cũng là ngoài mạnh trong yếu!
Lúc trước Hô Diên Khánh thấy Mạnh Hạo tiêu diệt bốn hộ vệ áo đen, thì bị uy hiếp mãnh liệt, vô cùng kinh hãi. Nhưng thấy Mạnh Hạo sau khi nghe tới Thiên Tòng bộ, liền lựa chọn thỏa hiệp, lập tức lại nổi lên tà niệm.
- Ta đã nói rồi, giết người này! Các ngươi ra tay hết cho ta, giết chết hắn!
Hô Diên Khánh cười lạnh, mở miệng, cất tiếng âm trầm.
- Ngô lão, ngươi đã hứa với phụ thân ta, trên đường đi, sẽ bảo vệ ta an toàn, cũng sẽ giúp ta tu hành, người này tu vi không tệ, ta thấy rất tốt. Các ngươi giết hắn đi, trước khi hắn chết, ta muốn nuốt tu vi của hắn!
- Ta lệnh cho các ngươi, giết chết hắn!
Hô Diên Khánh mắt lộ hung mang, đưa tay phải lên, trong tay gã xuất hiện một tấm lệnh bài.
Vẻ mặt Mạnh Hạo không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn cảnh này. Hắn thấy sau khi lệnh bài xuất hiện, vẻ mặt Ngô lão và sáu lão già khác đều biến đổi, sau đó có bốn người trong đó thuấn di về phía mình. Bốn người này, có ba Nguyên Anh trung kỳ, một Nguyên Anh hậu kỳ. Trong mắt bọn họ, cho dù có không phải đối thủ của Mạnh Hạo, nhưng mục đích của bọn họ là khống chế mà thôi, tiến hành tiêu diệt, tất nhiên là Ngô lão.
- Bỏ đi, xem như người này xui xẻo!
Ngô lão thầm than, nghiến chặt răng, lúc quay lại, tu vi Nguyên Anh đại viên mãn đã bộc phát.
- Ngươi chết chắc rồi!
Hô Diên Khánh điên cuồng cười lớn.
- Tìm chết.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, ngay khi bốn lão già tới gần, sát cơ trong mắt hắn lóe lên, sát khí trên thân thể lại bộc phát, lần này, bộc phát đến ba thành!
Sát khí bùng nổ, bốn lão già Nguyên Anh vừa tới lập tức biến sắc kinh hãi. Mạnh Hạo giống như quỷ mị, lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã ở sau lưng một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Vẻ mặt Mạnh Hạo hững hờ, mái tóc phất phơ, đưa tay phải lên, đánh nhẹ tới.
Lập tức tử khí tiếp xúc với sinh cơ, hình thành diệt tuyệt đáng sợ. Ầm một tiếng, lão già Nguyên Anh trung kỳ, không hề có chút năng lực chống đỡ và phản kích nào, lập tức nổ tung.
Tu vi của Mạnh Hạo vẫn luôn duy trì ở trạng thái đệ nhất mệnh, đó là trạng thái có đầy đủ chiến lực của một Nguyên Anh đại viên mãn. Vả lại nền tảng của hắn dũng mãnh, khiến cho chiến lực vượt lên, nổi bật trong số các cường nhân cùng cảnh!
Giờ phút này, khi hắn ra tay, diệt tuyệt bạo phát.
Lực lượng diệt tuyệt này, là từ trong đồ đằng biển tím và đồ đằng máu, ngưng tụ thành đồ đằng thủy. Trong lực này bao hàm sinh và tử, ở trong tay Mạnh Hạo, dường như đã trở thành bản chất quyết định, sinh mạng quy khư.
Lão già Nguyên Anh trung kỳ kia tử vong, tốc độ cực nhanh, trong mắt mọi người, đó chỉ là một chớp mắt. Cảnh tượng này, lập tức khiến tâm thần mọi người chấn động mạnh, ngay cả Hô Diên Khánh đang nhe răng cười độc ác cũng cứng lại.
Ngô lão hít sâu một hơi, lão tự hỏi, bản thân cũng có thể dễ dàng giết chết một Nguyên Anh trung kỳ, nhưng nếu làm đến tùy ý như vậy, lại có chút khó khăn.
- Đã ra tay, nhất định phải tiêu diệt người này!
Ngô lão thầm than trong lòng, ngay sau đó sát khí trong mắt chợt lóe, lao ra đầu tiên, thẳng về phía Mạnh Hạo. Khi tiến đến, tay phải lão nâng lên trảo vào hư không, hư vô bốn phía lập tức đã trở thành hoàng hà, vô số cát vàng tràn ngập, nước sông cuồn cuộn. Giống như một con Hoàng long, quét ngang bát phương, nháy mắt liền bao phủ bốn phía, tạo thành một trận pháp.
Ở trong trận pháp này, cát vàng ngập trời, cũng có gió đang gào thét, hai thứ kết hợp tạo thành lốc xoáy, giống như Phong long và Hoàng long xoắn vào với nhau, vây khốn Mạnh Hạo ở trong.
Cùng lúc đó, trong mắt lão sát khí lập lòe, thân thể lập tức lao tới bước vào trận pháp. Khi tay phải nâng lên bấm niệm thần chú, có vô số lá cây màu lục, biến ảo ra xoay tròn xung quanh lão, trong mỗi một mảnh lá cây, đều ẩn chứa một tia hủy diệt. Sau khi ngưng tụ thành, thì giống như cuồng phong gào thét, khiến cho những lá cây đó, nháy mắt đã trở thành những lưỡi dao sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.