Ngã Dục Phong Thiên

Chương 816: Hô Diên Khánh chết! (2)




Mặt khác, cho dù là không giết người này, Mạnh Hạo cũng chắc chắn, người này sẽ không có oán khí đối với hắn. Bởi vì, gã đã bị hành vi lúc trước của mình, kinh sợ triệt để.
Hơn nữa, Mạnh Hạo cũng lưu lại trên người Hô Diên Khánh một tia thần thức, khi đối phương gặp mặt Hô Diên Lão Tổ, sẽ giúp Hô Diên Lão Tổ hiểu hết mọi việc.
Có thể trở thành Lão Tổ Trảm Linh, tâm trí tuyệt không thể tầm thường. Mạnh Hạo có thể kết luận, vị Lão Tổ Trảm Linh kia chỉ biết trầm mặc, chứ không nổi giận.
- Ngươi không giết ta?
Hô Diên Khánh nghe vậy lại hơi sửng sốt, gã mơ hồ cảm thấy, đối phương dường như không phải là e ngại cha gã. Giờ phút này, gã nghĩ mãi mà không rõ, nhưng thân thể lại không chút do dự, lui về phía sau, cắn răng bay nhanh bỏ chạy, còn lấy ngọc giản ra, khẩn trương triệu tập người của Thiên Tòng bộ ở phụ cận.
Mạnh Hạo không quan tâm Hô Diên Khánh rời đi, khoanh chân ngồi xuống, lại nhập định, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua, chờ tới thời gian ước định đi Yêu Tiên cổ giới với Chỉ Hương.
Cùng lúc đó, hắn cũng đang quan sát bảy tên Nguyên Anh trong cơ thể mình. Thời gian dần qua, một cái ý niệm to gan xuất hiện trong đầu hắn.
- Hiện giờ ta đã có bảy cái Nguyên Anh, thần thức đạt tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng. Mười ngàn trượng là Trảm Linh … như vậy, nếu ta có thể ngưng tụ ra Nguyên Anh thứ tám, thậm chí Nguyên Anh thứ chín … lúc đó, thần thức của ta có thể đột phá, có thể so với Trảm Linh hay không …. Có thể trợ giúp ta cảm ngộ Trảm Linh hay không?
Mạnh Hạo nghĩ đến đó, liền hô hấp dồn dập, hai mắt hiện lên tinh mang, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không thực tế.
- Việc này còn cần cẩn thận cân nhắc, sau khi thử nghiệm, mới có thể biết được khả thi hay không. Tuy nhiên Nhất Sắc Nạp Anh Đan có chút ý tứ, dựa theo hiểu biết của ta về viên thuốc này, trong truyền thuyết rõ ràng là chỉ hữu hiệu một lần, nhưng đối với ta, hai lần cũng thành công.
Việc này lúc trước hắn đã âm thầm suy tư, hiện giờ cũng có một chút đáp án.
Dù sao nền tảng của hắn, cho dù thả ở thời kỳ thượng cổ, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Ngưng Khí mười ba tầng, Hoàn Mỹ Trúc Cơ mười tòa đạo đài, Hoàn Mỹ Kim Đan đại viên mãn, từ nay về sau lại là ngũ hành quy nhất, nói là trước đó chưa từng có, cũng không sai biệt nhiều lắm.
- Mặt khác, nguyên nhân tam đại kỳ dược hiếm thấy, là vì thời cổ, người được nuốt nhiều thuốc không nhiều lắm. Vả lại một viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan quả thật là nuốt ba viên, thì viên tiếp theo cũng không có hiệu quả gì nhiều nữa, chỉ có thể nuốt vào càng nhiều, mới có thể hậu tích bạc phát. Cổ tu không có cách nào tiêu xài như vậy, cho rằng chỉ có một lần hữu hiệu cũng có thể hiểu được.
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết.
Mạnh Hạo như thoáng suy nghĩ.
Liên tiếp mấy ngày, Hô Diên Khánh bỏ chạy không ngừng lại chút nào. Giờ phút này gã đã nhận được hồi đáp của tộc nhân Thiên Tòng bộ, bọn họ cũng đang bay nhanh về phía gã, ước chừng một nén nhang sau sẽ đến.
Đến lúc này, Hô Diên Khánh mới thả ra được tảng đá lớn trong lòng, xác định là Mạnh Hạo thật sự muốn thả mình đi. Nghĩ đến sự khủng bố của Mạnh Hạo, gã cười khổ, trận sinh tử kinh tâm này, khiến gã bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều. Nội tâm cũng có oán khí, nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Hạo khủng bố, gã thở dài.
- Thôi, nói đi nói lại, quả thật cũng là do ta trêu chọc hắn trước. Hắn có thể thả ta đi, nhưng nếu ta còn như vậy, luôn luôn giết người bừa bãi, thì cho dù là phụ thân có thể báo thù cho ta, cũng có lợi ích gì nữa …. Việc này coi như là kịch biến gặp một lần trong đời Hô Diên Khánh ta! Về sau, ta không muốn như vậy nữa, ta muốn quật khởi!
Trong mắt Hô Diên Khánh hiện lên vẻ chấp nhất, gã đã quyết định, sau khi trở lại bộ lạc, lập tức bế quan, thay đổi tích cách kiêu căng càn quấy, phải liều lĩnh đề cao tu vi. Cuối cùng không để cho bản thân gặp lại sợ hãi của mấy ngày trước nữa.
Nhưng tại khoảnh khắc Hô Diên Khánh thì thào quyết định, bỗng nhiên, phía sau gã truyền đến một tiếng cười lạnh.
Hô Diên Khánh biến sắc, chợt xoay người, liếc mắt nhìn phía sau thì thấy được, một thanh niên mặc áo đen. Sau khi nhìn thấy gương mặt thanh niên này và sát khí trong đôi mắt kia, Hô Diên Khánh thất thanh hô lớn.
- Ngươi …. Ngươi không phải nói buông tha cho ta rồi sao!
Lời gã vừa mới nói xong, tay phải thanh niên áo đen lập tức bắt được cổ Hô Diên Khánh, hung hăng bóp một cái.
Răng rắc một tiếng, Hô Diên Khánh mở to mắt, trong mắt hiện lên sự không cam lòng mãnh liệt, cũng có khó hiểu. Gã không hiểu, vì sao đối phương rõ ràng đã nói là không giết mình, nhưng hôm nay lại ra tay.
Gã không hiểu, trên người mình có pháp bảo bảo mệnh của phụ thân cho, mà vì sao không có một cái nào tự động mở ra ….
Cho đến khi cặp mắt của gã ảm đạm, cho đến nháy mắt khi gã sắp chết, bỗng nhiên như hồi quang phản chiếu, trong giây lát, gã đã nhận ra, người trước mắt cùng tu sĩ khủng bố đã buông tha cho mình có sự khác nhau.
Nhìn như tương tự, nhưng trên thực tế, còn có chút khác nhau.
Nhưng gã không nói ra được. Ầm một tiếng, thân thể gã trực tiếp sụp đổ, máu thịt văng khắp nơi.
Thanh niên mặc áo đen khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra một chút hồng quang, đang muốn ly khai, thì bỗng nhiên, biển tím phía dưới, bất chợt nhấc lên một cơn sóng ngập trời, một tiếng rống giận mơ hồ bỗng nhiên từ trong biển tím này, tiếng rít gào truyền khắp bát phương.
- Đáng chết, khoảng cách xa như vậy, hắn còn có thể phát hiện. Lúc trước hắn quả nhiên là đang hóa yêu!
Thanh niên biến sắc, hết hồn, thân thể khoảnh khắc biến mất. Nhưng tại nháy mắt gã biến mất, cách nơi đó ba ngày lộ trình, trên mặt biển, Mạnh Hạo mang theo tức giận mãnh liệt, đang khoanh chân lập tức bay nhanh, lực lượng Côn Bằng trên người hắn gào thét, tốc độ cực nhanh, nhấc lên âm bạo liên tiếp, lao thẳng đến thanh niên mặc áo đen mà hắn đã khóa chặt.
- Ngươi dám hãm hại ta!!!
Thanh âm của Mạnh Hạo, như thể là từ trong biển tím truyền ra, như tiếng sấm sét cuồn cuộn nổ vang ngập trời, kinh thiên động địa, khiến cho sắc mặt thanh niên mặc áo đen kia liên tục biến đổi. Khi xoay người, thân thể gã hóa thành một luồng xám xịt, cứ một lúc lại biến mất, một lúc lại xuất hiện, gần như là liều mạng toàn lực, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
- Sớm biết rằng có thể bị hắn phát hiện, ta sẽ nhịn thêm một chút. Đáng chết … lãng phí cơ hội này rồi, lại còn bị hắn nhận ra sự hiện hữu của ta!
Sắc mặt thanh niên đổi màu liên tục, cắn răng tăng thêm tốc độ.
Gã chính là con dơi biến thành hình người kia!
Mấy năm trước, gã bị Mạnh Hạo hóa yêu nhìn tới làm cho khiếp sợ, lập tức bỏ chạy trốn tránh. Nhưng sau đó lại phát hiện Mạnh Hạo dường như không có ý định nhìn tới, cũng không có ý muốn động tới gã, lúc này lại nổi lên tâm tư.
Gã biết, dựa vào thực lực của mình, đối phó với Mạnh Hạo, cướp đoạt Chân Linh kiếm có chút khó khăn, cho nên đành mượn đao giết người. Vì vậy, mới có một màn giết chết Hô Diên Khánh lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.