Ngã Dục Phong Thiên

Chương 818: Ai làm ngư ông!




Tại khoảnh khắc thanh niên mặc áo đen dựng tóc gáy, xoay người quay đầu nhìn lại, cặp mắt của gã liền co rút, trong con ngươi của gã, phản chiếu một gương mặt âm trầm, còn có một nắm tay không cách nào hình dung.
- Không có khả năng!!!
Sau khi nhìn rõ gương mặt Mạnh Hạo, thanh niên áo đen hoảng sợ, thất thanh hét lên.
Ầm!!
Tay phải Mạnh Hạo, trực tiếp đánh vào bụng thanh niên áo đen. Một quyền đó, là vào lúc Mạnh Hạo mở ra đệ thất mệnh, chiến lực sáu mươi bốn lần Nguyên Anh đại viên mãn bùng nổ toàn diện, đánh vào trong cơ thể thanh niên áo đen.
Tiếng nổ ngập trời, thanh niên áo đen phun ra máu tươi, thân thể chợt sụp đổ, bụng bị Mạnh Hạo đánh lên một quyền lập tức lõm xuống, máu thịt mơ hồ. Gã nhanh chóng bỏ chạy, tiếng nổ vang không ngừng, miệng liên tục tràn ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, mang theo biểu tình không thể tin nổi, không cách nào tin nổi.
Gã lại nhận thấy được, trên người Mạnh Hạo này, có một cỗ khí tức khủng bố không cách nào hình dung, dường như có thể hủy thiên diệt địa, làm cho bản thân run rẩy hoảng sợ tới cực hạn!
- Em gái ngươi chứ không có khả năng! Ngươi dám hãm hại ta!
Khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, bóng dáng chợt lóe, khoảng khắc liền hiện ra trước người thanh niên áo đen, tay phải nâng lên, lại một quyền.
Ầm!
Thanh niên áo đen gào rú thảm thiết, thân thể lại lần nữa không ngừng rút lui. Lúc này đây, bụng của gã đã nổ bung rồi, tiếp theo đó, nửa người dưới cũng nháy mắt nổ tung, máu thịt mơ hồ, hình như đã bị hủy diệt luôn rồi.
Chỉ còn lại có nửa người trên, khi gã nhanh chóng rút lui, thì trên lưng gã, nháy mắt xé rách, mọc ra hai cái cánh dơi màu đen thật lớn, vỗ mạnh, mang theo gã nhanh chóng bỏ chạy.
- Muốn trốn!
Sát khí mãnh liệt hiện lên trong mắt Mạnh Hạo. Hắn đã không tiếc tuổi thọ triển khai đệ thất mệnh, chính là để giết chết thanh niên áo đen trước mắt, do con dơi năm đó biến thành. Giờ phút này, một tiếng hừ lạnh, thanh âm như sấm sét truyền khắp bốn phía, lập tức khiến thân thể thanh niên áo đen chấn động mạnh, lại phun ra máu tươi. Trong sự hoảng sợ, Mạnh Hạo lại biến mất khỏi tầm mắt gã, khoảnh khắc khi gã còn đang chấn động tâm thần, Mạnh Hạo hiện ra phía sau gã, tay phải nâng lên, mạnh mẽ bắt một cái.
Thanh niên áo đen không hề xoay người, mà nhanh chóng gấp cánh lại, trực tiếp ngăn cản tay Mạnh Hạo đang chộp tới. Mạnh Hạo sát khí tràn đầy, một phát liền bắt được cánh đối phương, hung hăng xé xuống.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, hai cánh thanh niên áo đen, trực tiếp bị Mạnh Hạo kéo xuống, thanh niên áo đen lại phun máu tươi, lóe lên một cái. Khi hiện ra ở xa xa, thì gã đã không còn nửa người dưới, không có cánh, toàn thân chật vật, máu thịt mơ hồ. Hai mắt gã mang theo sự chấn động mãnh liệt, chẳng qua, trong mắt phải của gã, đã không còn hình ảnh của cỗ hài cốt kỳ dị kia.
- Ngươi làm sao lại mạnh như vậy, điều đó không có khả năng!!!!!
Sắc mặt thanh niên áo đen trắng bệch, trong lúc nói hai tay nâng lên không ngừng bấm niệm thần chú. Xung quanh gã lập tức xuất hiện một mảng lớn ảo ảnh trùng điệp hư ảo.
Tay phải Mạnh Hạo vung lên, ném đôi cánh trong tay xuống, mắt lạnh nhìn về phía thanh niên áo đen.
- Đồ ăn cây táo, rào cây sung! Năm đó ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, cho ngươi có năng lực khôi phục. Hôm nay ngươi lại âm độc như thế!
Khi Mạnh Hạo mở miệng, thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ. Chỉ có thể nhìn thấy thân thể thanh niên áo đen ầm một tiếng, lại vỡ vụn, bay tản ra.
Ở trước mặt Mạnh Hạo triển khai đệ thất mệnh, thanh niên mặc áo đen này, cho dù là vật thượng cổ, thì cũng không có chút lực phản kích. Nhưng cùng lúc lui ra, thân thể gã lại phịch một tiếng, phân giải ra.
Hóa thành mấy ngàn con dơi màu đen, trong giây lát, tản ra bốn phía, một đám nhanh chóng bỏ chạy.
Ý niệm muốn giết người này của Mạnh Hạo cực kỳ mãnh liệt, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên bắt vào hư vô, Ma thương lập tức xuất hiện. Mạnh Hạo nâng tay vỗ mạnh lên thanh Ma thương này, sau khi lực lượng tu vi ầm ầm dũng mãnh tiến vào, Ma thương này trực tiếp nổ tung.
Hóa thành một màn sương đen rộng lớn, nháy mắt khuếch tán. Vô số gương mặt dữ tợn trong đó lập tức rít gào tản ra, cắn nuốt về phía một đám con dơi màu đen kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, tại giữa không trung, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, mấy ngàn con dơi, chỉ còn lại có mấy trăm.
Mấy trăm con dơi này rất nhanh ngưng tụ lại một chỗ, phịch một tiếng, một lần nữa hóa thành một hình. Nhưng cũng không phải là bộ dạng thanh niên mặc áo đen, mà là trở thành con dơi thật lớn màu đen ban đầu.
Hai mắt con dơi này tràn đầy hoảng sợ, sau khi xuất hiện, thân thể chuẩn bị lui ra phía sau, nhưng Mạnh Hạo đã cất bước, khoảnh khắc liền hiện ra trước mặt con dơi này. Trong tiếng rít mãnh liệt và tuyệt vọng của con dơi này, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, nháy mắt đặt tại mi tâm con dơi. Chỉ ra, tiếng nổ vang lên, diệt tuyệt ý ngập trời kéo đen, giống như tầng tầng sóng gợn hủy diệt tất cả, quét ngang toàn thân con dơi màu đen.
Tiếng nổ vang không ngừng, trong tiếng rít thảm thiết của con dơi màu đen này, thân thể nó sụp đổ, trực tiếp trở thành máu thịt, bắn ra bốn phía. Duy chỉ có đầu là coi như còn đầy đủ, bị Mạnh Hạo thu hồi.
Cho đến khi nó hoàn toàn tử vong, bốn phía mới dần dần an tĩnh. Nhưng đồng thời khi con dơi màu đen ở đây tử vong, tại trong biển tím Tây Mạc, cách nơi này khoảng một năm lộ trình, phía bắc Tây Mạc, chỗ biển tím sâu nhất, ở đáy biển có một cỗ hài cốt.
Hài cốt này khoanh chân ngồi đó, nửa người nửa thú, chính là hài cốt có thanh mộc kiếm thứ ba ở trong thánh địa Ô Thần năm đó, cũng là hài cốt bị mắt phải thanh niên áo đen hấp thu trấn áp.
Nhưng lúc này, hài cốt này rõ ràng có sự khác biệt với năm đó, phần lưng của nó, thế mà lại xuất hiện cánh dơi. Nó ngồi dưới đáy biển vốn vẫn không nhúc nhích, không có sức sống, chỉ có tử khí mênh mông đồng dạng với biển tím.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hai hốc mắt của hài cốt này trong giây lát xuất hiện hai luồng u mang. Theo u mang hiển lộ, trên người nó dường như nhiều thêm một luồng hoạt khí, thân thể vang lên tiếng ken két, hoạt động cái cổ.
Sau đó, khóe miệng héo rũ hiện lên một nụ cười lạnh.
- Tu sĩ hèn mọn, chút tâm cơ đó cũng đòi so với bản linh. Chỉ một kế kim thiền thoát xác, di hoa tiếp mộc, cũng đủ để đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay.
- Bất quá, hắn quả thật rất mạnh, nếu không phải ta có hai tầng chuẩn bị, cỗ thân thể kia tự có ý thức của bản thân, còn giống y như thật, cũng không biết bản tôn ở nơi nào, thì sợ là đã thật sự bị người này giết chết rồi.
- Tuy nhiên, như bây giờ cũng tốt, hắn đã cho ta ngã xuống. Kế tiếp, ta có thể âm thần, nhìn hắn cùng với vị Hô Diên Lão Tổ kia tranh đấu.
- Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ta … chính là ngư ông.
Hài cốt khàn khàn mở miệng, tươi cười càng thêm âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.