Ngã Dục Phong Thiên

Chương 820: Hô Diên Lão Tổ (2)




Trung niên áo bào trắng đang ngồi khoanh chân chính là phụ thân của Hô Diên Khánh, Trảm Linh duy nhất của Thiên Tòng bộ, Hô Diên Lão Tổ. Còn người mặc áo bào đen kia là phân thần của lão.
Thậm chí, bóng dáng hơi mờ đuổi giết Mạnh Hạo, muốn đoạt yêu linh, ngoài Mặc Môn năm đó, cũng chính là áo đen phân thần của Hô Diên Vân Minh làm ra.
- Ai trảm hậu Hô Diên Vân Minh ta, ta liền chặt đứt toàn tộc tên đó!
Tay phải trung niên áo bào đen vung lên, thân thể khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện thì đã ở giữa không trung Mặc Thổ. Thân thể nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở ngoài Mặc Môn, lại một lần nữa thuấn di, thì đã ở trên không biển tím Tây Mạc.
Thần trí của lão bỗng nhiên tản ra, quét ngang bát phương, tìm kiếm người giết chết Hô Diên Khánh, tìm kiếm nơi Hô Diên Khánh tử vong.
Sau vài canh giờ, lão hiện ra ở nơi Hô Diên Khánh tử vong, ở trong này, lão yên lặng trôi nổi giữa không trung, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Khi tay phải vung lên, mệnh giản vỡ vụn của Hô Diên Khánh mà lão vẫn luôn nắm trong tay tan thành tro bụi, sau khi bay tán ra bốn phía, thì lập tức xuất hiện một màn sáng.
Hào quang dịu dàng, đan vào nhau, sau đó hóa thành một chân dung. Khuôn mặt này, chính là thanh niên mặc áo đen!
Nhìn hình ảnh do bột phấn mệnh giản hình thành trên mặt biển, hai mắt Hô Diên Lão Tổ lập tức lóe lên tinh mang, cảm thấy có chút quen mắt. Sau khi cẩn thận suy tư một lát, thì toàn thân lão tản ra sát khí âm lãnh.
- Là hắn…..
- Đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô tộc năm đó, người có được yêu linh thứ hai. Năm đó ta muốn cướp yêu linh từ tay người này, nhưng lại bị nữ tử lai lịch quỷ dị kia ngăn cản, để cho người này chạy thoát.
Hô Diên Lão Tổ trầm mặc, nhưng rất nhanh, ánh mắt lão liền chớp động, sau khi đè xuống bi thương trong lòng, lão ý thức được chỗ bất thường.
- Trước khi Khánh nhi tử vong, tất cả bảo vật bảo mệnh ta từng cho nó, đều không tự động mở ra. Đây là thứ nhất.
- Thời gian phát sinh tử vong, rõ ràng là một ngày trước, mà không phải là thời điểm ta phát hiện ra. Là có người cố ý khiến cho ta phát hiện việc này muộn một chút.
- Hình tượng này rất rõ ràng, giống như là cố ý để cho Khánh nhi nhớ kĩ khuôn mặt này.
Hô Diên Lão Tổ trầm mặc một lát, tay phải nâng lên bấm niệm thần chú, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu, thân thể nhoáng lên một cái, khoảnh khắc biến mất.
Không bao lâu, lão hiện ra trên mặt biển nơi mà đám người Ngô lão bị Mạnh Hạo giết chết. Ở trong khu vực này, Hô Diên Lão Tổ cẩn thận xem xét một phen, ánh mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt.
- Ngô Hoài chết ở chỗ này, mấy người khác cũng chết ở đây … giết bọn họ, là một tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, vả lại chiến lực không tầm thường.
- Nhưng Khánh nhi lại chết ở một vị trí khác.
Hô Diên Lão Tổ sống sót nhiều năm, đã trở thành cáo già, tâm trí không tầm thường, bằng không cũng không thể trở thành Lão Tổ trong bộ tộc, có được địa vị hiển hách. Đủ loại dấu vết để lại trước mắt này, khiến lão ngay lập tức đoán được một sự thật.
Lão rõ ràng hiểu được, tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn ở nơi này, chỉ giết chết những người khác, mà buông tha cho Hô Diên Khánh.
- Nhìn bộ dạng người giết đám Ngô Hoài ở đây là biết rõ mọi chuyện.
Tay phải Hô Diên Lão Tổ nâng lên, vung tay áo, hư vô bốn phía lập tức vặn vẹo, một lát sau, xuất hiện một hình ảnh hư ảo. Trong tấm hình, là cảnh tượng Mạnh Hạo đánh chết Ngô Hoài.
Cho dù hình ảnh này có chút mơ hồ, nhưng Hô Diên Lão Tổ vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Mạnh Hạo. Đồng thời, y cũng nhìn ra giữa Mạnh Hạo và thanh niên áo đen hiện ra ở chỗ Hô Diên Khánh có chút tương tự, cũng có chỗ bất đồng.
- Đánh chết Khánh nhi, không phải là vị đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô tộc năm đó.
Trong lòng Hô Diên Lão Tổ dĩ nhiên đã hiểu ra, lão xoay người, thần thức mạnh mẽ tản ra, lập tức tìm kiếm khắp bát phương trên biển tím này.
Nhưng lão tìm không thấy Mạnh Hạo dưới đáy biển, cũng tìm không thấy, cách nơi này hơn một năm lộ trình, tại phương bắc Tây Mạc, đang phát sinh một trận chém giết. Sau khi tìm trong phạm vi nhất định, Hô Diên Lão Tổ không hề tìm nữa, mà sắc mặt âm trầm bay về phía Mặc Thổ.
- Cứ cho là việc này không liên quan đến người gọi là Mạnh Hạo kia, hắn là bị người hãm hại. Nhưng người thần bí kia có thể hãm hại hắn, cũng nói ra giữa bọn họ có tồn tại liên hệ.
- Nếu không tìm thấy tên giết người chân chính, thì tìm được Mạnh Hạo, sau đó sưu hồn, thì cũng đương nhiên biết được kẻ giết người là ai, cũng giải quyết xong hết tất cả vấn đề!
- Mạnh Hạo này, không cần tìm nữa, lão phu tự có biện pháp, khiến hắn ngoan ngoãn tự mình hiện thân! Về phần sau khi sưu hồn, hắn sống hay chết, không quan hệ đến lão phu. Muốn trách … thì trách chính hắn xui xẻo!
Trong mắt Hô Diên Lão Tổ chợt lóe sát khí, phương pháp bức Mạnh Hạo hiện thân rất đơn giản, bức ép Kim Ô tộc là được rồi.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Hô Diên Lão Tổ nhoáng một cái, lao thẳng về phía Mặc Thổ.
Khi Hô Diên Lão Tổ rời đi, khu vực phía bắc Tây Mạc, tiếng nổ vang ngập trời. Trên mặt biển, gương mặt do Mạnh Hạo biến ra, không ngừng dâng lên, trong mắt lóe lên tinh mang, nhìn chằm chằm hài cốt giữa không trung.
Trong phút chốc, gương mặt Mạnh Hạo đã hoàn toàn dâng lên khỏi mặt biển, gương mặt mơ hồ. Một cột nước biển thật lớn, toàn là các gương mặt lớn nhỏ lập tức phóng lên cao, mặc cho hài cốt kia né tránh như thế nào, cũng không thể dịch chuyển ra ngoài, bị cột nước này bao phủ bên trong.
Trong tiếng nổ vang, toàn thân hài cốt này vang lên tiếng ken két, ánh sáng âm u trong mắt chớp động. Không biết nó triển khai phương pháp gì, chung quanh nó thế nhưng lại có tám phù văn lóng lánh, còn kết hợp với lực lượng kỳ dị kia, đối kháng với biển tím Mạnh Hạo. Khó khăn lắm mới ngăn cản được.
Cũng chỉ trong thời gian ba đến năm cái hô hấp, nước biển hạ xuống, toàn thân hài cốt kia chấn động, phun ra một ngụm khí tức sinh mạng thật lớn, thân thể suy bại, một chân đã trở thành tro bụi. Trên mặt nó mang theo biểu tình dữ tợn, xoay người, nhoáng một cái, tốc độ nhanh hơn, vội vã mà đi.
Ý thức Mạnh Hạo khóa chặt hài cốt này, giờ phút này, nếu bản tôn hắn ở đó, thì hài cốt này căn bản không có một chút hy vọng chạy trốn. Nhưng lúc này, chỉ là ý thức của hắn dung hợp với biển tím, trừ phi Mạnh Hạo mất đi ý thức, hoàn toàn hóa yêu, nếu không, chiến lực có thể hiện ra, còn chưa đủ để lưu cái hài cốt kia lại.
- Cho dù là chạy trốn, cũng phải khiến ngươi trả giá thật nhiều!
Trên mặt biển, gương mặt Mạnh Hạo lại hiện lên, hai mắt chợt lóe hàn quang, sau đó nhắm mắt, gương mặt nháy mắt biến mất. Cùng lúc đó, lại có từng giọt nước biển tím, đột ngột dâng lên từ trong biển rộng.
- Huyết Thao Thiên!
Thanh âm Mạnh Hạo mang theo một chút sát khí, khoảnh khắc vang lên, trên biển tím, nước biển dài hơn vạn trượng, nhanh chóng dâng lên, che trời phủ đất, lao về phía hài cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.