Ngã Dục Phong Thiên

Chương 834: Trảm tình chi đạo




Khiến cho Hô Diên Lão Tổ trong thời gian ngắn không có thể thoát khỏi, phẫn nộ lập tức như liệt hỏa, đốt cháy Hô Diên Lão Tổ, khiến lão rống giận kinh thiên.
Mà Mạnh Hạo giờ phút này đã va chạm với Thì Luân.
Hắn vung tay áo, thu hồi đuôi thứ nhất của Tam Vĩ phiên, đồng thời cũng thu lấy … thứ bị đuôi cờ này quấn lấy, thứ mất đi sự khống chế của Hô Diên Lão Tổ … Thì Luân!
Hắn … chính là thu chí bảo này của Hô Diên Lão Tổ.
Một khắc khi trong lời của Hô Diên Lão Tổ nói Mạnh Hạo họ Hàn, Mạnh Hạo liền nghĩ đến Hàn Bối năm đó, nghĩ tới cái vị Lão Tổ Hàn gia nắm giữ lực lượng năm tháng kia.
Đủ loại manh mối đan vào với nhau, khiến cho Mạnh Hạo manh nha một loại ý niệm to gan trong đầu, muốn đoạt đi bảo vật này!
Vì cướp bảo vật này, mới có một loạt hành động lúc trước. Cho dù là liều mạng bị thương, nhưng chỉ cần cướp được bảo vật này, thu hoạch của Mạnh Hạo là không cách nào hình dung!
- Mạnh Hạo!!!!
Hai mắt Hô Diên Lão Tổ xuất hiện tơ máu, ánh mắt hiện lên sát cơ mãnh liệt, lão gầm nhẹ, đang muốn đuổi giết Mạnh Hạo, thì Huyết Ngao lại rít gào, vọt tới, kiềm chế, khiến cho Hô Diên Lão Tổ phẫn nộ không sao tả được. Nhưng cố tình con chó ngao này lại hung hãn không sợ chết, bản thân nó còn có lực lượng Trảm Linh, Hô Diên Lão Tổ căn bản là không thể giết chết nó trong thời gian ngắn, thậm chí phong ấn cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chí bảo của mình, thế mà lại bị một tên Nguyên Anh đại viên mãn cướp đi. Cái loại cảm giác tức giận nghẹn khuất này, khiến Hô Diên Lão Tổ phát cuồng.
Lão tu hành nhiều năm qua, trường hợp chật vật như thế này, cực ít khi gặp phải, lúc này đương nhiên là giận dữ.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sát khí hàn quang, đối phó với Hô Diên Lão Tổ này, lúc trước hắn đã chuẩn bị không ít, cho đến hiện tại, đã dùng hơn phân nửa. Nhưng kế tiếp cũng còn không ít, biển tím còn chưa dung hợp, đòn sát thủ của Mạnh Hạo cũng còn chưa hề triển khai.
Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, sau khi thu Thì Luân vào, hắn không có thời gian đi áp chế, mà mặc cho bảo vật này bị Tam Vĩ phiên trấn áp. Lúc xoay người lại, tay phải nâng lên, đầu ngón tay hắn lập tức đỏ thẫm một mảnh, bất ngờ hóa thành một đồ đằng huyết sắc.
Đây chính là Huyết Thân Quý tộc trong đồ đằng thủy của Mạnh Hạo. Huyết Thân này đã bị Mạnh Hạo hấp thu, dùng để cảm ngộ đồ đằng huyết, nhưng lại không biến mất, mà bị Mạnh Hạo trấn áp trong người.
Giờ phút này, hắn không chần chờ, lập tức thả Huyết Thân này ra. Một mảnh huyết quang lập tức từ ngón tay Mạnh Hạo bay ra, ở giữa không trung, hóa thành Huyết Thân Quý tộc. Huyết Thân này vừa mới xuất hiện, toàn thân đã tản ra huyết quang ngập trời, khi nó quay đầu lại, thì như muốn cắn trả Mạnh Hạo. Nhưng tại khoảnh khắc nó quay đầu, thì Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này, lập tức khiến Huyết Thân chấn động, sóng gợn khuếch tán, xém chút nữa là không xong. Ở trong cơ thể nó, lúc trấn áp trong cơ thể, Mạnh Hạo đã sớm khắc lên rất nhiều cấm chế.
Huyết Thân lộ ra biểu tình giãy dụa, sau đó rít gào một tiếng, xoay người lao thẳng về phía Hô Diên Lão Tổ, như muốn đem oán khí đối với Mạnh Hạo, giải phóng trên người Hô Diên Lão Tổ.
Huyết Thân xuất hiện, lập tức lại khiến Hô Diên Lão Tổ chấn động. Giờ phút này, nội tâm lão đã bị những thủ đoạn liên tiếp của Mạnh Hạo làm cho thất kinh. Thất Mệnh Anh Biến, đã làm lão khiếp sợ, kiếm trận Tuế Nguyệt, còn có Tam Vĩ phiên, còn cả Huyết Thân này, đều làm tâm thần Hô Diên Lão Tổ không ngừng bị chấn động.
Giờ phút này Huyết Thân gào rú đánh tới, cùng Huyết Ngao vây công Hô Diên Lão Tổ. Sắc mặt Hô Diên Lão Tổ đột ngột biến đổi, tay phải nâng lên chỉ về phía trước, Huyết Thân lập tức sụp đổ, nhưng ngay sau đó lại ngưng tụ.
- Đáng chết, cũng là bất tử ý!!
Sắc mặt Hô Diên Lão Tổ càng tái hơn, phía sau Huyết Ngao một ngụm táp tới, lão né tránh không tiện, trực tiếp bị răng nanh Huyết Ngao sượt qua người, tạo ra một vết thương. Máu tươi lập tức tràn ra, giống như không thể ngừng.
Lại vào lúc này, Mạnh Hạo ra tay, hắn bỗng nhiên lao đến, mà khi tới gần, biến ảo ra thần thông.
- Vô Diên – Nhất Ngôn – Phong Hỏa Liên!
Nháy mắt khi Mạnh Hạo tiến đến, sáu mươi gương mặt thật lớn biến ảo ra bên ngoài thân thể, lại chồng lên nhau, tạo thành thần thông sáu mươi bốn lần Nguyên Anh đại viên mãn, đủ để chấn động Trảm Linh.
Mà tại khoảnh khắc gương mặt mở hai mắt ra, đôi môi khẽ nhúc nhích, thì từng tiếng nổ vang lên, trực tiếp vang lên từ trong tâm thần Hô Diên Lão Tổ. Thân thể lão, tại thời khắc này, xuất hiện khói đen, tổng cộng sáu mươi bốn cột khói, cuồn cuộn bay lên không.
Một người, một thân, một khuyển, chiến Trảm Linh!
Tiểng nổ vang kinh thiên không ngừng vang lên, toàn thân Hô Diên Lão Tổ khuếch tán khí tức, tạo thành một cái lốc xoáy thật lớn, ầm ầm va chạm với Mạnh Hạo, Huyết Ngao và Huyết Thân.
Nổ mạnh khuếch tán bát phương, nhấc lên sóng biển, như muốn xé rách hư vô. Hô Diên Lão Tổ giận dữ, từ sau khi Trảm Linh, lão đã không còn từng bị chật vật như thế này. Phương Thốn bị phá, Thì Luân bị cướp, mà đối thủ … chỉ là một tên Nguyên Anh đại viên mãn, cho dù là có tiên thú Trảm Linh, cho dù có cái Huyết Thân quỷ dị kia, nhưng vẫn khiến cho Hô Diên Lão Tổ cảm nhận được một cỗ nhục nhã.
- Đạo của ta…
Hô Diên Lão Tổ hít sau, khoảnh khắc mở miệng, tất cả cảm xúc của lão, đều tiêu tan trong nháy mắt, cả người khôi phục lại bình tĩnh.
- Là diệt tình chi đạo…
- Tình cảm nhân loại, lấy thân tình là thứ nhất, chém thân tình, mới có thể trảm ra đạo của một đời này.
Một cỗ vô tình lạnh như băng, mạnh mẽ xuất hiện trên người Hô Diên Lão Tổ. Hàn này, ác nghiệt, hàn này … giống như chôn vùi thất tình lục dục.
- Phụ mẫu ta chết sớm, đã không cách nào trảm, loại tình cảm đạo lữ, đối với ta mà nói có thể có, có thể không, trảm cũng không có tác dụng … chỉ có loại tình cảm với con nối dòng, mới phù hợp với diệt tình chi đạo của lão phu.
- Đao thứ nhất trảm linh, đao chính là đạo. Cả đời này của ta, thế nhân chỉ biết ta có một thằng độc nhất, lại không biết ta từng có chín thằng. Tám đứa trước, đã bị ta tự tay chém chết từng đứa, tạo nên diệt tình đạo của ta!
- Duy chỉ có một đứa con cuối cùng, Hô Diên Khánh, là nơi ta ký thác kỳ vọng, tụ tập toàn bộ thể xác và tinh thần, ngưng tụ tình thương của cha trong cả đời ta lên người nó. Chỉ có yêu tới cực hạn, khi chém chết, ta mới có thể đau lòng tới cực hạn. Chỉ có đau đến xé lòng, ta mới … chân chính hoàn thành đao thứ nhất của Trảm Linh, từ nay về sau … vô tình!
- Giết con ta, như phá hư đạo của ta. Mối thù to lớn này, không gì có thể so được!
- Đạo của ta… trảm tình!
Hô Diên Lão Tổ thì thào, khoảnh khắc lão mở miệng, khí thế toàn thân lão bỗng nhiên đại biến.
Ý cảnh Trảm Linh của Hô Diên Lão Tổ, trảm đao thứ nhất, là tình.
Tình này không phải tình yêu, cũng không phải tình bằng hữu, mà là tình sâu đậm nhất, cốt nhục chí thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.