Ngã Dục Phong Thiên

Chương 93: Nơi đây không phải thế giới của nó




Hai tháng trôi qua
Một ngày, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong động phủ, đột nhiên vang lên tiếng nổ vang bốn phía
Dã thú trong núi bỏ chạy tán loạn, một khối đá lớn bị sụp đổ xuống, đá vụn văng khắp nơi
Mạnh Hạo theo đó bước ra ngoài động phủ
Hắn mặc trên người một bộ trường sam như văn sĩ, mái tóc dài tung bay, ánh mắt như có điện
Từ thân thể hắn tản ra một khí thế khó tả, ẩn hiện như có hương khí
Khuôn mặt hắn mừng rỡ, đứng ở cửa động cười lớn một lúc lâu, tiếng cười quanh quẩn bốn phía làm đám dã thú lại càng tránh xa
Hơn hai tháng qua hắn bế quan ở chỗ này, không để ý tới thời gian, lượng linh thạch hắn dùng đã lên tới cả vạn, đan dược cũng rất nhiều
Hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ, làm cho những người có thể uy hiếp tới hắn ngày một ít đi
- Ta chỉ muốn trở thành cường giả, chỉ vậy thôi!
Mạnh Hạo hít vào một ngụm khí lớn, ánh mắt kiên định thầm nhủ
Hắn xuất thân thư sinh, theo học nho giáo nhưng thời gian trôi qua, tâm cảnh của hắn đã biến đổi không hoàn toàn giống như trước kia nữa
Trải qua bao khó khăn từ lúc thi rớt, gia nhập Kháo Sơn tông, đối mặt với Vương Đằng Phi,
hắn vẫn đứng vững
Bây giờ hắn đã có sự chờ mong đối với tương lai của mình
- Mọi chuyện tất phải dựa vào chính mình, tự bản thân không ngừng cố gắng, không cam lòng cúi đầu
-
Mạnh Hạo ngẩng đầu
Hắn nhớ tới Kháo Sơn tông, nhớ tới những cường giả của nước Triệu, những người chỉ tùy ý vung tay là có thể diệt sát mình, lại nhớ tới Vương Đằng Phi, tới ánh mắt người trung niên đứng bên cạnh hắn
- Cha mẹ ta đã mất tích từ nhỏ, nếu không kiên trì cố gắng đã không thể sống tới bây giờ
Ở Kháo Sơn tông, nếu không cố gắng, ta cũng không thể trở thành đệ tử nội tông
Kiên trì cố gắng chính là con đường hướng tới tương lai của ta
Mạnh Hạo thở dài, tay phải nâng ống tay áo, từ đó có một đạo hắc quang bay ra, hóa thành một cái đinh
Cái đinh vừa xuất hiện đã tỏa sáng, hướng thẳng tới dãy núi ở xa xa
Uỳnh! Đất đá từ trên dãy núi đổ xuống ầm ầm, kéo theo cả hàn băng làm mặt đất ngàn ngập hàn khí
Mạnh Hạo thấy thỏa mãn, tay phải khẽ vung, cây đinh màu đen lại bay về trong lòng bàn tay hắn
Xung quanh cây đinh có ngũ quang lượn lờ
Sau đó hắn phất tay, cây quạt tạo thành từ mười sáu cái lông chim bay ra, sau đó phân tán
Mười sáu đạo ánh sáng bay qua bay lại như những thanh phi kiếm, mang theo kiếm ý lăng lệ
Theo hành động của tay Mạnh Hạo, mười sáu chiếc lông này bay về xung quanh thân thể hắn, tốc độ cực nhanh, không tạo ra một khe hở nào
Một lát sau, mười sáu cái lông chim này lại hóa thành cây quạt rơi vào trong tay Mạnh Hạo
- Tiếc là ta không có đủ linh thạch! Mảnh gương đồng kia tiêu tốn quá nhiều, để phục chế một viên Địa Linh đan đã tốn mất một trăm khối linh thạch, muốn phục chế một viên Thiên Linh đan lại cần tới năm trăm khối linh thạch
số lượng như vậy thật quá lớn!
Mạnh Hạo nghĩ tới đã thấy hoảng sợ, nhíu mày, linh thạch trên người hắn không còn nhiều
Trong hai tháng vừa rồi, để đột phá từ Ngưng Khí tầng thứ bảy lên tầng thứ tám, hắn đã tiêu tốn mất hơn tám mươi viên Địa Linh đan, gần như ngày nào cũng nuốt vào từ một đến hai viên
- Sau này, việc tu hành sẽ cần nhiều linh lực hơn
-, Mạnh Hạo thì thầm, nhìn thoáng qua túi trữ vật bên người
Hiện giờ trong đó còn lại năm viên Thiên Linh đan
Lúc trước hắn đã thử nuốt vào một viên, hắn dự tính để tiến vào Ngưng Khí tầng thứ chín, ít nhất cũng cần phải có một trăm năm mươi viên mới được
- Ngoài trừ cần nhiều linh lực hơn, dường như thân thể ta đang dần bài xích đối với đan dược rồi sao?
Mạnh Hào chần chừ nghĩ, nhưng không có cách nào khẳng định
Dựa theo tính toán của hắn, nếu không có Thiên Linh đan, những đan dược khác dù có nhiều hơn cũng vô dụng
- Một trăm năm mươi viên Thiên Linh đan, tương đương với hơn bảy vạn linh thạch! Nếu không dùng đan dược, với tư chất tầm thường của ta, chỉ sợ sẽ tiêu tốn mất không biết bao nhiêu thời gian
-
Mạnh Hạo than thở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.