Ngã Dục Phong Thiên

Chương 934: Các ngươi làm tổn thương ta (2)




Quý Tiếu Tiếu mở to mắt, hô hấp dồn dập, mang theo chấn động, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Giờ phút này, nàng ta thậm chí có loại cảm giác, Mạnh Hạo trước mặt này là người điên.
Nhưng xuất hiện cùng với cảm giác này, cũng là sợ hãi, dường như ảnh hưởng của Mạnh Hạo đối với nàng ở cảnh giới thứ hai, đã được bảo trì hoàn mỹ tới tận cảnh giới thứ ba này.
Trong số mọi người, Liễu Tử Xuyên là hưng phấn nhất, trong lòng giờ phút này còn đang hò hét.
- Chơi gã, chơi chết gã!
Mạnh Hạo mang vẻ bi phẫn trên mặt, thu thập ba người này. Quý gia ngoại trừ Quý Tiếu Tiếu, hai người khác chần chờ một chút, có một tộc nhân Quý gia có chút lớn tuổi, cắn răng mở miệng.
- Mạnh huynh … việc này là bọn họ không đúng … nhưng … bọn họ dù sao cũng là lần đầu vi phạm …
- Đúng vậy, Mạnh huynh, tiếp tục đánh nữa, bọn họ sẽ chết đó …
Tu sĩ Bắc Địa bên kia cũng vội vàng mở miệng theo.
Đúng như lời bọn họ nói, giờ phút này, ba người bên cạnh Mạnh Hạo đã sớm máu tươi đầy người, ai nấy đều thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít, nếu không phải là tu sĩ, thì đã sớm bị đánh chết rồi.
- Ngươi cũng muốn lấy oán trả ơn?
Mạnh Hạo ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tộc nhân Quý gia nói chuyện đầu tiên.
Cái liếc mắt này vừa tới, vị tộc nhân lớn tuổi kia của Quý gia lập tức run run một chút, khẩn trương lui ra sau vài bước, vẻ mặt tức giận, lập tức lên tiếng.
- Bọn họ rất quá đáng, bình sinh, ta hận nhất chính là lấy oán trả ơn. Mạnh huynh cứ việc ra tay, không cần để ý đến ta.
Về phần vị tu sĩ Bắc Địa mở miệng sau đó, giờ phút này cũng khẩn trương lên, mang theo vẻ hoảng sợ. Khi thấy Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn về phía mình, gã lập tức lớn tiếng nói:
- Mạnh huynh trừ bạo an dân, việc này thật sự vui thay! Tại hạ hận không thể giống như huynh, có thể hào tình vạn trượng như thế!
Liễu Tử Xuyên đứng một bên, trong lòng tràn đầy khinh bỉ. Y cảm thấy thân thể mình lúc trước còn cường tráng hơn, so với những người này còn mạnh hơn nhiều lắm.
Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ ngại ngùng, nâng chân phải lên, đang muốn tiếp tục đạp xuống, thì cái vị tộc nhân Quý gia đang bưng đầu té trên mặt đất, không biết làm sao, bỗng nhiên phúc linh tâm tới.
- Mạnh đạo hữu nghe ta một lời, ta … thu hoạch của ta, có thể đưa Mạnh đạo hữu sáu phần!
Lời gã vừa nói ra, Mạnh Hạo trong nháy mắt thu hồi chân phải, trực tiếp xoay người nâng vị tộc nhân Quý gia đã thực lòng tin phục dậy, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, vỗ bả vai đối phương.
- Huynh đệ, hảo huynh đệ, thật ngượng ngùng, kỳ thật ta vẫn là người, rất nguyên tắc đấy. Ngươi nói là tám phần đúng không? Thôi thôi…
- Hả?
Vị tộc nhân Quý gia khuôn mặt thị huyết kia hơi sửng sốt, đang muốn mở miệng.
Tu sĩ Bắc Địa bên cạnh, sớm hô lên.
- Tám phần, thu hoạch của ta, tám phần đều là của Mạnh huynh đấy!
Lời gã vừa nói ra, Mạnh Hạo lập tức một lần nữa ấn ngã vị tộc nhân Quý gia kia, đi nâng vị tu sĩ Bắc Địa kia dậy, vẻ ngại ngùng trên mặt càng nhiều, một bộ xin lỗi.
- Huynh đệ ưu ái như thế, Mạnh mỗ hổ thẹn a. Được, nếu ngươi tin tưởng ta như thế, như vậy, ta chúc phúc ngươi, ở trong này thu hoạch nhiều hơn…
Vị tu sĩ Bắc Địa này khóc không ra nước mắt, nhìn Mạnh Hạo, vội vàng gật đầu liên tục.
Vị tộc nhân Quý gia bị đẩy ngã lần nữa, lúc này không chút do dự lập tức hô to.
- Tám phần, của ta cũng tám phần!
Một người khác, giờ phút này cũng cắn răng, hô lên theo.
Mạnh Hạo một bộ dạng cảm động, nâng cả ba người dậy.
- Được ba vị đạo hữu ưu ái như thế, Mạnh mỗ chịu hổ thẹn a. Tuy nhiên các ngươi đã cố ý như thế, thôi thôi, Mạnh chỉ có thể nhận.
Mạnh Hạo rất là cảm thán, rất có cảm giác, đưa mắt khắp thiên hạ đều là người tốt.
Ba người run rẩy nhìn Mạnh Hạo, mặc kệ trong lòng có phải là đang nguyền rủa tới cực hạn hay không, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra một chút. Đối với Mạnh Hạo, bọn họ xem như hoàn toàn sợ hãi.
Một màn mới vừa rồi kia, người ngoài chỉ là xem thôi, còn bọn họ là tự mình cảm nhận, mỗi một quyền của Mạnh Hạo, đều không có chút dao động thuật pháp nào, đó hoàn toàn là lực lượng thân thể.
Có thể lấy lực thân thể khiến cho bọn họ gần như không có cơ hội trả đòn, thậm chí quỷ dị hơn là, quyền cước của Mạnh Hạo, cư nhiên còn có thể đánh tan thuật pháp của bọn họ.
Loại thân thể khủng bố này đủ để cho mọi người tuyệt vọng, giờ phút này nhìn về phía Mạnh Hạo, nét tươi cười ngại ngùng kia, đã trở thành ác mộng sâu nhất trong trí nhớ bọn họ ngày sau.
Khi ba người này không thể không ôm quyền, được đồng bạn giúp đỡ trở về, thì Mạnh Hạo liếc nhìn Quý Tiếu Tiếu, trong mắt thâm ý sâu sắc. Thân thể Quý Tiếu Tiếu run lên, trong lòng khẩn trương, người ngoài có thể không hiểu, nhưng Quý Tiếu Tiếu hiểu được, Mạnh Hạo đây là đang nhắc nhở nàng, việc nàng đáp ứng lúc trước, mang theo Mạnh Hạo tới chỗ thi thể của Quý Minh Phong.
Giờ phút này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người xung quanh đều trầm mặc, dường như đối với cấm chế bên cạnh cũng đã mất đi hứng thú. Một đám trong lòng khẩn trương, thi thoảng lại nhìn về phía Mạnh Hạo.
Lúc này, Mạnh Hạo mới chuyển mắt nhìn về phía cấm chế một chút. Khi hắn nhìn thi hài được bảo tồn gần như hoàn hảo bên cạnh ngôi nhà hoang trong cấm chế, thì Mạnh Hạo đột nhiên cảm giác được, người này, có chút quen thuộc.
Hắn trầm mặc một lát, lại đi lên nhìn. Hắn nhận ra người này là ai, vẻ mặt không khỏi có chút phiền muộn. Lão già này, ở trong trí nhớ của Mạnh Hạo vốn là một thanh niên, là một trong những người ban đầu ở bên cạnh hắn, trong số phần đông con ông cháu cha kia, vị đệ tử Yêu Tiên Tông sau lưng mọc ra cánh.
Mạnh Hạo còn nhớ rõ họ tên của y, y gọi là Nhất Hiên Tử.
- Nhất Hiên Tử đạo hữu, ngươi có lẽ cũng không nhận ra ta, nhưng ở trong trí nhớ của ta, chúng ta là bằng hữu… Nếu như ngươi ở trong u minh có linh, thỉnh mở cấm chế ra, ta mai táng cho ngươi, để ngươi nhập thổ vi an.
Mạnh Hạo trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu với thi hài trong cấm chế.
Giờ khắc này, hắn không có suy tính gì tới pháp bảo, đúng như theo lời hắn, hắn chỉ muốn giúp một bằng hữu trong cảnh giới thứ hai mai táng.
Hồi lâu, Mạnh Hạo đứng dậy, nhìn cấm chế không có chút biến hóa nào, hắn trầm mặc xoay người. Khi đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên, cấm chế ba tầng ở phía sau hắn trong giây lát lóng lánh, khúc xạ ra ánh sáng năm màu rực rỡ. Trong hào quang này, một khe hở, vô thanh vô tức mở ra!
Chỉ vì, Mạnh Hạo mở ra!
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, mạnh mẽ quay đầu lại.
Mọi người bốn phía một đám mở to mắt, tâm thần chấn động và nổ vang trước nay chưa từng có, cũng có cả hoảng sợ không cách nào hình dung và không thể tin nổi.
- Cấm chế này … cư nhiên tự mình mở ra!
- Hay đúng như lời Mạnh Hạo nói, trong u minh có linh?
- Nếu quả thật có phương pháp này, vậy có phải nói chúng ta cũng có thể dùng quan hệ nhân mạch ở cảnh giới thứ hai, đi mở một ít cấm chế đặc biệt ở nơi này hay không!
Mọi người xung quanh chấn động tâm thần, mang theo vẻ không thể tin nổi, cũng có rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.