Nga Mỵ

Chương 31: Lỡ Một Bước Chân Thành Hận Thiên




Edit: Nguyệt Nha Beta: Tiểu Ngọc Nhi Doãn Tử Chương hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta thích thế! Ngươi quản ta? Ầm ĩ nữa ta ném ngươi xuống núi bây giờ!”

Lúc đầu hắn đả thương Tô Lăng là ngoài ý muốn, hắn không ngờ Tô Lăng lại ra tay với một người rõ ràng không có nửa điểm tu vi như Chu Chu, còn nhỏ đã ác độc như vậy, cho nên hắn không chút suy nghĩ liền trực tiếp đem toàn bộ pháp thuật của Tô Lăng bắn trở về. Khi phát hiện Tô Lăng trọng thương hắn cũng không hối hận lắm, tuổi còn nhỏ đã ác vậy, đáng đời. Hơn nữa cũng đã đả thương rồi, còn khách khí làm cái gì?

Về phần năm người hôm nay, thứ nhất hắn là muốn thử xem thực lực mình tới đâu, thứ hai hắn cũng có ý định lập uy, thu thập từng người tất nhiên an toàn, nhưng sau này không thể tránh khỏi sẽ còn có người tiếp tục tìm hắn khiêu chiến, cả ngày bị ruồi nhặng ong ong quấy nhiễu, làm sao hắn tĩnh tâm tu luyện được? Lần này hắn đấu một chọi năm, trong đó có hai đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín, có lẽ trong một thời gian ngắn, sẽ không có kẻ nào dám mang tư tưởng tìm hắn khiêu chiến.

Hắn có thể nâng cao tu vi trong đấu pháp, nhưng lời Bảo Pháp Hổ hắn vẫn nhớ trong lòng, không muốn mình bởi vì nóng nảy mà giống như Bảo Pháp Hổ, bị giam ở bình cảnh suốt hai mươi năm. Ít nhất trong khoảng thời gian sắp tới, điều hắn cần nhất chính là ổn định cảnh giới của mình, từng bước loại bỏ nguy cơ lưu lại từ lần cấp tốc thăng tiến lúc trước. Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, hắn cần tu vi cao hơn, lấy lại công đạo cho hắn và mẹ, muốn vậy, chỉ tăng một cấp thì vô dụng.

Những điều này hắn cảm thấy không cần thiết phải giải thích với Chu Chu, nha đầu này mình mới chỉ hơi tốt với nàng một chút, nàng đã bắt đầu xoi mói chuyện của hắn, nếu hắn giải thích mọi chuyện với nàng, nàng còn không trèo lên trên đầu hắn giương oai sao?

Chu Chu bị hắn làm giật mình, quả nhiên không dám nói thêm, cách một lúc lâu, mới mắng một tiếng rất nhỏ: “Bại hoại!” Vừa mắng liền vội vàng níu chặt y phục của hắn, đề phòng hắn tức giận ném nàng xuống.

Không đến mức bị ném xuống núi, nhưng ném trên đất cũng rất đau!

Tất nhiên Doãn Tử Chương nghe được tiếng nàng mắng hắn, lại phối hợp với hành động của nàng, làm cho hắn bỗng nhiên rất muốn cười, con heo đần này đùa thật vui!

Doãn Tử Chương cõng Chu Chu đi tới trước đình Tiếp Dẫn, vừa lúc thấy bên trong có một gã đệ tử Trúc Cơ kỳ mặc áo lam đi ra, nhìn thấy bọn họ liền mặt mày hớn hở chào đón: “Là Doãn sư đệ sao! Ta họ Phù tên Nhĩ Đãi, là đệ tử núi Ứng Bàng. Vưu sư tổ mới truyền lệnh muốn ta đến trường luyện võ núi Tuệ Lữ để đón đệ đấy! Mau theo ta đi bái kiến sư tổ, người hôm qua vừa xuất quan liền nhắc tới muốn gặp đệ.”

Doãn Tử Chương đặt Chu Chu trên lưng xuống, đáp lễ nói: “Vậy đệ đi theo huynh, nhưng mà sư muội có phải ra mắt Trịnh trưởng lão trước không?”

Lúc này Phù Nhĩ Đãi mới đưa ánh mắt chuyển hướng Chu Chu, thoáng trầm ngâm nói: “Trịnh trưởng lão bây giờ đang kiểm tra phòng đan, không bằng sư muội đi theo chúng ta ra mắt tổ sư gia trước đã, rồi bái kiến Trịnh trưởng lão sau cũng không coi là thất lễ.”

Trong lòng hắn nghĩ thầm, thái độ của Trịnh trưởng lão với đệ tử nhập thất của mình sao lại không mặn không nhạt như vậy đây? Người rõ ràng là do hắn kiên trì muốn nhận, bây giờ nàng xuất hiện, Trịnh trưởng lão thế nhưng không thèm hỏi một câu, chứ đừng nói là cho người xuống núi đón, nếu như không phải đi cùng Doãn Tử Chương, thì nàng chắc không trèo lên nổi đỉnh Ứng Bàng.

Chẳng qua Trịnh Quyền trước nay luôn làm theo ý mình, ngay cả Vưu Thiên Nhận, tổ sư Nguyên Anh cũng chưa chắc nể mặt, cho nên Phù Nhĩ Đãi chỉ dám âm thầm hoài nghi trong lòng.

Ba người đi qua đình Tiếp Dẫn, phía sau đình đã sớm chuẩn bị linh cầm chim Huyền Vũ, ba người ngồi trên lưng chim, đại điêu gào to một tiếng, hai cánh vung lên bay về phía động phủ Vưu Thiên Nhận ở đỉnh núi.

Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai phi hành của Chu Chu, có chút sợ hãi, không dám buông tay Doãn Tử Chương. Phù Nhĩ Đãi nhìn hai người, mặc dù Doãn Tử Chương đối với Chu Chu không có sắc mặt tốt, nhưng rất chiếu cố, cho nên thử thăm dò cười hỏi: “Doãn sư đệ cùng Chu sư muội đã sớm quen biết sao?”

Chu Chu gật đầu nói: “Đúng vậy a. . . . . .” Doãn Tử Chương nhàn nhạt gật đầu không mở miệng.

Phù Nhĩ Đãi phát hiện Doãn Tử Chương tính tình khá lạnh lùng, không thích xã giao nói chuyện phiếm, còn Chu Chu mặc dù bộ dáng rất quê mùa rất ngốc, nhưng dễ tiếp cận hơn, cho nên đành qua sang nói chuyện cùng nàng: “Hai người là người ở đâu? Có phải là . . . . . họ hàng?”

Tướng mạo Chu Chu và Doãn Tử Chương thật sự xê xích quá xa, muốn làm thân thích đúng là bắn đại bác cũng không tới, nhưng trừ cái này, Phù Nhĩ Đãi thật sự nghĩ không ra lý do vì sao Doãn Tử Chương lại đối xử khác biệt với Chu Chu như vậy, không ngại phiền toái mang theo nàng tới núi Thánh Trí bái sư học đạo.

Chu Chu gãi gãi đầu nói: “Muội và bà ngoại chạy nạn đến phụ cận Chu gia thôn, vốn là người ở đâu, muội cũng không nhớ rõ. . . . . . Muội cùng sư huynh không phải thân thích.” Nàng cũng không biết ngoài quan hệ sư huynh muội ra, nàng và Doãn Tử Chương còn có thể coi là quan hệ gì.

Hai năm trước nàng mang theo bà ngoại chạy nạn đến Chu gia thôn, bà ngoại thường xuyên không có ở đây, nghe nói là đến trấn trên làm việc cho người ta kiếm tiền, cách mấy ngày mới trở lại một chuyến. Nàng một mình ở trong thôn không thể tránh khỏi thường xuyên bị những đứa bé du côn bắt nạt trêu chọc, lúc đầu nàng mơ mơ màng màng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhớ, bà ngoại nói rằng dọc đường đi nàng bị bệnh nặng, sốt hỏng đầu, cho nên mới không nhớ được chuyện quá khứ.

Một năm trước, nàng lên núi hái rau dại, kết quả xui xẻo gặp phải một con sói hoang bị thương, nàng kinh hoảng chạy trốn, trên đường may ngã xuống một cái hố rất sâu, được Doãn Tử Chương đi ngang qua cứu lên.

Doãn Tử Chương nghe nói cũng là chạy nạn tới, thuê tạm một căn phòng ở trong thôn, vừa khéo trở thành hàng xóm với Chu Chu. Chu Chu vì cảm tạ ơn cứu mạng của hắn, nên mời hắn đến nhà ăn cơm.

Kết quả chỉ ăn một lần liền hỏng, sau ngày biến thành Doãn Tử Chương mỗi ngày đến nhà nàng ăn cơm, quá đáng hơn còn sai bảo nàng như nha hoàn, nào giật quần áo, quét nhà gì gì đó đều bắt nàng làm, nàng bị hắn đàn áp không ngóc đầu lên được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Bà ngoại từ trấn trên trở về gặp Doãn Tử Chương cũng không nói gì, nhưng Chu Chu cảm giác, cảm thấy bà ngoại và Doãn Tử Chương có một số việc giấu nàng. Cứ như vậy qua mấy tháng, có một đêm bà ngoại bỗng nhiên trở lại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn nàng, thật lâu không nói chuyện.

Mấy ngày sau, bà ngoại tự nhiên mắc bệnh, bảo nàng mời Doãn Tử Chương đến nhà, đóng cửa phòng không biết nói với hắn những gì, Chu Chu lúc ấy đã cảm thấy sợ, quả nhiên không đến hai ngày sau, bà ngoại liền bỏ nàng một mình mà ra đi.

Doãn Tử Chương giúp nàng lo xong tang sự của bà, rồi về sau đường đường chính chính coi mình là đại thiếu gia, tận lực sai bảo nàng.

Chu Chu đoán được bà ngoại trước khi chết gọi Doãn Tử Chương tới hơn phân nửa là muốn uỷ thác, gửi gắm, sợ nàng một mình không ai chiếu cố sẽ bị bắt nạt, nhưng lão nhân gia nhất định không phát hiện, Doãn Tử Chương này tuy bề ngoài tuấn mỹ, song bên trong lại ngang ngược hung ác.

Có Doãn Tử Chương ở đó, quả thật không ai dám bắt nạt nàng, bọn họ đều nhường cho một mình Doãn Tử Chương bắt nạt!

Doãn Tử Chương nhìn bộ dáng vừa ngốc vừa ngu của Chu Chu thì tức giận, hung hăng trợn mắt một cái, nói với Phù Nhĩ Đãi: “Bà ngoại Chu Chu khi còn sống từng có chút chiếu cố tới đệ, trước lúc qua đời nhờ đệ chăm sóc Chu Chu.”

Chu Chu trong lòng tức giận: rõ ràng luôn là ta chăm sóc huynh nha! Giặt quần áo nấu cơm, múc nước quét nhà thu thập mọi thứ cũng đều là ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.