Nga Mỵ

Chương 38: Án Mạng Chốn Thâm Cung




Edit: Nguyệt Nha

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mỹ nhân áo đỏ thoạt nhìn mới chỉ mười tám mười chín tuổi, tóc đen như mun, da trắng như tuyết, đầu đội kim quan, eo mang thắt lưng màu vàng, toàn thân giống như một ngọn hỏa diễm bùng cháy, xinh đẹp diễm lệ câu hồn người, đáng sợ nhất chính là uy phong phát ra từ trên người nàng, tu sĩ hậu kỳ Kết Đan cao cấp!

Nàng chính là thái tử phi trong miệng thiếu nữ áo trắng, kỳ quái là bên cạnh nàng không hề có bất kì người hầu đi theo nào, tới vô cùng đột ngột.

Lạnh nhạt ném một câu “miễn lễ”, mỹ nhân áo đỏ không thèm đếm xỉa tới hai thiếu nữ kia, ung dung đi vào cung điện, giơ hai tay lên chỉ về phía trận pháp, ngón tay ngọc múa lượn, dùng tốc độ cực nhanh kết thành một hình thủ ấn.

Kim quang từ trận pháp trên điện càng sáng chói hơn, vầng sáng liệt diễm của giọt máu bên trong khối thủy tinh nhanh chóng bị chế trụ.

Hai thiếu nữ áo trắng liếc nhau một cái, một người trong đó đi lên khom người nói: “Thái tử phi, thái tử điện hạ từng ra lệnh, nếu hồn tinh có gì khác thường thì phải lập tức bẩm báo, người xem….”

Hai người bọn họ đều là tỳ nữ của thái tử, hai năm trước bị phái đến nơi này trấn thủ, khối hồn tinh trong đại điện chưa từng có động tĩnh gì, hôm nay bỗng nhiên tỏa hào quang tứ phía, theo ý của các nàng, hẳn nên lập tức truyền tin tới Đông Cung, nhưng thái tử phi đích thân tới, theo lý cần phải xin chỉ thị của nàng trước.

“Thái tử điện hạ đang bế quan, ai cũng không gặp. Loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải quấy rầy hắn?” Mỹ nhân áo đỏ chậm rãi thu tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn từng chút từng chút đốm sáng của hồn tinh rơi xuống trong trung tâm trận pháp.

“Nhưng mà. . . . . .” Thiếu nữ áo trắng muốn nói lại thôi.

Thái tử rất coi trọng khối hồn tinh này, trên dưới trong cung đều biết, giọt máu trong hồn tinh nghe nói là của một vị thiếp được thái tử vô cùng sủng ái lưu lại, nó có cùng nhịp thở với an nguy tính mạng của nàng ta, nhưng ý tứ của thái tử phi dường như muốn giấu diếm chuyện này, xem ra khó mà bẩm báo được.

Mỹ nhân áo đỏ khẽ mỉm cười, quay đầu ôn nhu nói với các nàng: “Bỏ đi, Bổn cung biết là làm khó các ngươi, các ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”

Thiếu nữ áo trắng thở phào nhẹ nhõm, không nghi ngờ gì, hành lễ xong liền xoay người đi ra ngoài điện, nhưng vừa bước một bước, đã cảm thấy sau lưng nóng lên, giống như bị bàn ủi nóng nung đỏ áp vào, đau đến thấu tim can, không khỏi há miệng muốn thét lên thảm thiết..

Song đã quá muộn, trước mắt chỉ còn một mảnh hỏa diễm, không phải do hồn tinh phát ra, mà là ngọn lửa thực sự — ngực của các nàng bị một đoàn lửa đỏ ngầu xuyên thấu từ phía sau thành một lỗ thủng lớn, ngọn lửa trong nháy mắt khuếch tán, bao phủ cơ thể các nàng, hai thiếu nữ đáng thương ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, đã bị ngọn lửa mãnh liệt đốt thành tro bụi.

Đến chết các nàng cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .

Ngọn lửa liệt diễm sau khi giết chết hai thiếu nữ, giống như có tính mạng nhanh chóng thu lại, chui vào đầu ngón tay của mỹ nhân áo đỏ, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Mỹ nhân áo đỏ cúi đầu nhìn đầu móng tay đỏ thẫm trên tay mình, lạnh lùng cười một tiếng, xoay người lại ngẩng đầu nhìn hồn tinh, không nói một câu.

Ánh sáng từ giọt máu trong hồn tinh từ từ ảm đạm, rốt cuộc hoàn toàn biến mất, kim quang trận pháp vây quanh cũng dần trở về bộ dáng bình thường, khác biệt duy nhất là, trên hồn tinh có thêm những vết rạn nứt nho nhỏ, những vết này khi nhìn kĩ giống như hình vẽ thu nhỏ của một con tước điểu giang cánh bay lên.

Mỹ nhân áo đỏ khẽ nhíu mày nhìn một chút, trên mặt hiện ra vẻ hâm mộ nồng đậm, còn có mấy phần nghi ngờ không giải thích được, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy mà ngươi đã làm tới bước này…..chẳng qua, con tước điểu kia đại biểu cái gì đây?”

Nàng suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không thể nghĩ thông, muốn hoàn toàn giấu diếm thái tử, thì phải mau chóng giải quyết dị tượng phát sinh ở nơi này, cho nên nàng không chút do dự bấm tay kết thành pháp ấn, phóng ra hồng quang bao lấy hồn tinh.

Chỉ chốc lát sau hồng quang biến mất, tất cả vết rạn trên hồn tinh đều biến mất, trở về bộ dáng vốn có.

“Mặc dù ta có tư tâm, nhưng dù sao cũng là thay ngươi giấu diếm lần này, tình huống hôm nay nếu như để thái tử phát hiện, thì sẽ không còn cơ hội nữa. . . Tiểu muội, một mình ngươi phải cẩn thận! Ta thật không hy vọng gặp lại ngươi.” Mỹ nhân áo đỏ cắn môi, trong lòng mặc niệm, khẽ vung váy dài, trên đại điện nổi lên gió lốc cuồn cuộn thổi bay hai đống tro trên mặt đất ra ngoài, đảo mắt liền không thấy đấu vết.

Hết thảy dường như chưa từng phát sinh, chỉ trừ bên ngoài cung điện thiếu đi hai người.

Trong thâm cung lớn như thế, tự dưng thiếu đi một hai người cũng không phải chuyện lớn gì. . .

Doãn Tử Chương ở chỗ Chu Chu tìm không được người, liền vội vàng đi tới động phủ của Trịnh Quyền, sư phụ Vưu Thiên Nhận đang bế quan, lúc này không trông cậy được rồi, chỉ có thể đi tìm sư phụ của Chu Chu nhờ hỗ trợ, để tôn sư trưởng lão đã hạ lệnh tra rõ tung tích của nàng.

Hắn cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, Chu Chu vô cùng nhát gan sợ chết, không có người tin cậy đi cùng, nàng tuyệt đối sẽ không dám chủ động rời khỏi phạm vi quản chế trong núi Ứng Bàng.

Có thể khiến nàng tín nhiệm, cả phái Thánh Trí chỉ có hắn cùng Bùi Cốc, Bảo Pháp Hổ, miễn cưỡng thì còn Kinh Cát Nhân, những người khác cho dù là sư phụ Trịnh Quyền, Chu Chu cũng mang theo nhiều phòng bị.

Doãn Tử Chương lấy ra ba đạo Truyền Âm Phù, gởi thư báo cho ba người kia, rất nhanh nhận được hồi âm, bọn họ đều chưa từng trông thấy Chu Chu —hy vọng duy nhất chỉ còn lại Trịnh Quyền bên này.

Trịnh Quyền vẫn tiếp kiến hắn trong đại sảnh hình cái vạc, vẻ mặt uể oải ủ dột, nghe hắn vội vã nói ra mục đích đến, liền phân phó Phù Quy đang đứng bên cạnh: “Lấy Kham Dư Tinh của núi Ứng Bàng lại đây cho ta.”

Phù Quy biết chuyện nghiêm trọng nên không dám chậm trễ, rất nhanh mang tới.

Kham Dư Tinh là một phiến đá rộng hai thước vuông, bên trên có một cái mâm tròn đường kính hai thước, trong mâm khắc bản đồ trong dãy Ứng Bàng, phía trên phân bổ hơn một trăm điểm sáng nho nhỏ, mỗi điểm nhỏ đại biểu cho một đệ tử núi Ứng Bàng, chỉ cần nhìn vị trí những điểm nhỏ này là có thể biết đệ tử mình đang ở nơi nào trên núi Ứng Bàng.

Núi Ứng Bàng luyện chế quản lý đan dược cho cả Thánh Trí phái, đối với phương diện an toàn đề phòng cực nghiêm, đệ tử trên núi phải mang theo Yêu Bài tùy thân, có Yêu Bài này, hành tung của bọn họ sẽ được giám thị nghiêm mật. Đồng thời Yêu Bài cũng là chìa khóa mở ra các trận pháp khác nhau, Yêu Bài của mỗi người có thể thông hành đến các địa phương khác nhau.

Sau khi Doãn Tử Chương biết được tác dụng của Kham Dư Tinh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi Trịnh Quyền chỉ ra chỗ Chu Chu ở, hắn mới biết mình đã thở phào quá sớm……….

“Chu Chu ở Sướng Tiên cốc?” Sắc mặt Doãn Tử Chương âm trầm đến cơ hồ có thể nhỏ ra nước, không nói hai lời xoay người rời đi.

Sướng Tiên cốc là sơn cốc được phong bế cô lập ở dưới đỉnh Ứng Bàng, trong cốc sương mù dày đặc quanh năm, yêu thú hoành hành, Chu Chu không có pháp lực tu vi, không thể nào đi vào cốc, khả năng lớn nhất, là trực tiếp ngã từ vách núi trên đỉnh Ứng Bàng rơi xuống cốc!

Nàng yếu ớt như vậy, chỉ cần té từ trên núi xuống cũng đã là thập cửu nhất sinh rồi, huống chi còn ngã vào sơn cốc như vậy? Cho dù may mắn không thành thịt vụn ngay tại chỗ, cũng sẽ bị yêu thú coi như điểm tâm mà ăn sạch.

Doãn Tử Chương không dám tưởng tượng thêm, toàn lực tăng tốc chạy về phía Sướng Tiên cốc.

Trong lòng âm thầm cầu nguyện: Chu Chu, muội ngàn vạn lần phải chịu đựng, đừng xảy ra chuyện gì. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.