Nga Mỵ

Chương 5: Ai Là Người Của Hắn




Liêu Vịnh Lân gần như nhảy dựng lên: “Chúng ta vì sao phải ăn nói khép nép thế? Ta là luyện khí tầng một, tiểu muội ngươi là luyện khí tầng ba, chẳng lẽ còn sợ một hoàng mao tiểu tử?

“Đại ca giữ mồm! Cả tiểu muội ta còn không nhìn thấu tu vi của hắn, ngươi nghĩ chúng ta tùy tiện đắc tội hắn, kết cục sẽ ra sao?” Liêu Vịnh Kỳ vội lên tiếng ngăn ca ca khẩu xuất cuồng ngôn.

“Ngươi là nói, vị tiểu ca kia tu vi trên ngươi? !” Liêu Thiên Hoa tuy sớm đã có dự cảm, nhưng nghe xong cũng không kém giật mình.

Liêu Gia có một vị trưởng bối là môn hạ của Thánh Trí Sơn, là trúc cơ hậu kỳ đệ tử, theo như lời vị trưởng bối kia nói, Liêu Vịnh Kỳ chính là thủy, mộc song linh căn, tuổi chỉ vậy có thể có được tu vi luyện khí tầng thứ ba, đã là thiên tài. Thiếu niên vừa rồi nhìn chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, thế mà tu vi lại hơn nàng, không khỏi hơi ghê gớm.

“Đại ca ngươi nghe tiểu muội một câu, chớ có trêu vào hắn, bằng không hậu quả vị tất ngươi và ta có thể gánh chịu.” Bởi vì Liêu Vịnh Kỳ thiên phú cực cao được toàn gia tộc gởi gắm hy vọng, lại từng đi theo vị trưởng bối trúc cơ kia tu luyện, kiến thức uyên bác không phải những kẻ khác trong Liêu Gia có thể sánh bằng, thành ra, niên kỷ tuy nhỏ, nhưng lời nói ra ngay cả phụ thân của nàng cũng nghe theo, Liêu Vịnh Lân trong lòng dù không phục, cũng không dám thêm nhiều lời.

Liêu Vịnh Kỳ cảnh cáo huynh trưởng xong, nghiêng đầu nhìn về phía đống lửa ở đằng xa, trong lòng tính toàn làm thế nào để kết giao với vị thiếu niên thiên phú nổi trội hơn mình kia.

Chu Chu cầm hai con thỏ đã rửa sạch trở về bên đống lửa, Liêu Gia ba người đã rút đi, thiếu niên đang húp lấy húp để từng ngụm canh, cũng không sợ nóng.

Nàng tiện tay đem thịt thỏ xỏ vào vĩ sắt nướng trên lữa, tiếp đó lại bắt đầu lấy cái chén nhỏ, đem những quả dại mà nàng đặc biệt tìm thấy trên đường nghiền nát ra để làm gia vị, rưới đều nước hoa quả lên thịt thỏ đã nướng hơi vàng.

Hương thơm từng đợt ngào ngạt bay đi, cùng với tiếng dầu mỡ rơi trên lửa tí tách, chỉ khiến cho đám người Liêu Gia từ trên xuống dưới nhỏ nước miếng thèm thuồng.

Liêu Vịnh Lân xé mạnh nữa con gà rừng nướng khét mà gia đinh đưa tới, vừa khô lại vừa cứng, miệng đầy vị khô khét, không khỏi ước ao nói: “Tiểu nha đầu kia nướng cái gì, sao mà thơm thế?”

Thứ Chu Chu nướng không chỉ rất thơm, mùi vị còn rất ngon, hai người ở bên đống lửa ăn no nê, thiếu niên vuốt cái bụng đã hơi căng tròn, nghĩ thầm mình đem Chu Chu theo bên người, quả nhiên là quyết định sáng suốt nhất.

Liêu Vịnh Kỳ vẫn chú ý động tĩnh bên này, thấy Chu Chu một mình dọn dẹp chén bát đem tới bên khe suối để rửa, vội vàng đứng lên đi tới bên bờ suối giả bộ rửa tay, thuận tiện bắt chuyện với nàng.

“Tiểu muội muội, vừa nãy cha ta không làm ngươi sợ chứ? Lão nhân gia hắn chỉ ăn to nói lớn, chứ không có ác ý.” Liêu Vịnh Kỳ cố nặn ra nụ cười thân thiện.

“Nga…” Chu Chu trong bụng còn đương vì mất đi một lượng bạc kia mà buồn bã.

“Vừa nãy vội vội vàng vàng, còn chưa kịp thỉnh giáo, không biết thiếu gia nhà ngươi cao tính đại danh?” Liêu Vịnh Kỳ hỏi.

“Hắn không phải chồng ta.” Chu Chu không có dời đầu qua đáp trả một câu, nâng mắt lên thì thấy Liêu Vịnh Kỳ nét cười đã mất cùng với điệu bộ muốn cười cũng không cười nổi, tức thời hiểu ra.

Nguyên lai nhân gia nghĩ nàng là nha hoàn của ác nhân kia!

Nàng tuy rằng không phải là mỹ nữ, nhưng lớn lên mặt mũi cũng đâu giống nha hoàn nha? ! Chu Chu bị đã kích trầm trọng, cúi đầu xuống suối muốn soi lại mặt mình, đáng tiếc nước suối chảy xiết, cái gì cũng không thấy rõ.

“Vậy ngươi đi chung với hắn, hẳn phải biết tên hắn chứ?” Liêu Vịnh Kỳ vốn không quen giao tiếp với “Kẻ hạ đẳng”, nói đến mấy câu, Chu Chu còn trưng ra cái kiểu đức hạnh chọc người này nữa, tính nhẫn nại của nàng gần như cạn sạch.

Ví mà Chu Chu không cầm cái nồi trên tay, nhất định sẽ vò đầu bức tóc. Bởi vì nàng bỗng dưng phát giác, nàng không nhớ được thiếu niên tên họ là gì!

Lúc mới vừa biết nhau, thiếu niên hình như từng nói qua, bất quá về sau bọn họ ở chung vẫn xưng nhau ta ngươi, bình thường nàng và thiếu niên đều ít giao du với bên ngoài, rất ít tiếp xúc với người lạ, dần dà lâu ngày, nàng đã quên luôn tên của thiếu niên.

“Ách… Ta không biết.” Chu Chu chớp chớp mắt nhìn Liêu Vịnh Kỳ, trong bụng thầm oán đối phương vì sao phải khảo nghiệm trí nhớ của nàng.

Liêu Vịnh Kỳ đâu thể tin lời nàng, cho đây là thuận miệng từ chối, nàng không tiếc hạ thấp thân phận cùng một nha đầu quê mùa nói chuyện, không nghĩ tới cư nhiên bị ngàn lời cự tuyệt, tức thời không khỏi bực mình, giận dữ đứng dậy bỏ đi.

Chờ cho nàng đi xa, thiếu niên bỗng từ sau bụi cây bước tới, gõ đầu Chu Chu một cái, cười nói: “Xem như ngươi thông mình, nếu như ngươi dám ở sau lưng ta kể lung tung chuyện của ta với người lạ, xem ta có đạp ngươi văng xuống nước không.“

Vừa rồi hắn phát hiện Liêu Vịnh Kỳ chạy đến chổ này, sợ nàng gây bất lợi cho Chu Chu, nên đã âm thầm đến xem.

Chu Chu cười gượng hai tiếng, cuối đầu tiếp tục rửa nồi nhằm che giấu, một mặt len lén dịch ra đằng sau một chút, ngồi xổm cách xa con suối một khoảng.

Thiếu niên thấy mắt nàng chớp chớp, tâm niệm khẽ động, trong tức thì đã hiểu ra, liền nổi cơn thịnh nộ, đưa tay véo lỗ tay nàng, từng chữ, từng chữ nguy hiểm nói: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi không nhớ ta tên là gì!“

Chu Chu buông nồi ra cố sức kêu lên: “Ngươi, ngươi trước kia rất lâu chỉ nói qua một lần, ta, ta làm sao mà nhớ…”

“Lợn ngố! Trong đầu ngươi bộ toàn là đá? Tên của ta ngươi còn không nhớ, chết tiệt!” Thiếu niên giận đến cực điểm càng ra sức vặn lỗ tai của nàng.

Chu Chu đau đến nước mắt lưng tròng, oa oa van xin nói: “Ta sau này sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ nhớ kỹ! Ngươi buông ra được không?”

“Ngươi nghe rõ cho ta, dùng đầu heo của ngươi mà nhớ cho kỹ! Ta kêu là Duẫn! Tử! Chương!” Thiếu niên kéo tai nàng lên, ở bên tai gầm nhẹ, gầm xong còn không quên véo thêm một cái nữa, hăm dọa nói: “Ngươi nếu dám quên nữa, ta liền nhéo rớt đầu heo của ngươi!”

“Không dám không dám! Khẳng định tuyệt đối tất nhiên không dám!” Chu Chu rất thành thật chỉ tay lên trời thề.

“Hừ!”

Chu Chu dè dặt xoa xoa lỗ tai bị nhéo đến đỏ bừng của mình, uất ức nói: “Vậy sau này nếu người khác hỏi ta, ngươi là ai, ta phải đáp thế nào?”

Duẫn Tử Chương tức giận nói: “Thì nói ngươi không biết là được.”

Buổi tối Chu Chu và Duẫn Tử Chương cùng ngủ chung một lều, may mà lều đủ lớn, mệt mỏi cả ngày, Chu Chu không còn đủ sức để cự nự, xấu hổ, cuộn mình trong chăn, chui vào một góc, rất nhanh đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Nữa đêm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng la hét thê thương, làm tất cả mọi người trên sườn núi đều giật mình tỉnh giấc.

Chu Chu mơ mơ màng màng mở mắt, đã thấy Duẫn Tử Chương ngồi thẳng dậy, ánh mắt thanh tĩnh, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy.

“Làm sao vậy? Có sói? ! Hay là cọp?” Chu Chu nhớ tới tiếng hét thảm thiết khi nãy, nghĩ ngay đến khả năng có người bị mãnh thú tập kích.

Duẫn Tử Chương không trả lời, vén rèm lên, lôi Chu Chu ra khỏi lều.

Trên sườn núi, trên dưới Liêu Gia toàn bộ đã đứng chụm lại một chổ, một nhà ba người Liêu Thiên Hoa đứng ở giữa, sáu tên gia đinh chỉ còn năm, mỗi người tay cầm binh khí đứng vây thành trận bên ngoài, Liêu Vịnh Kỳ trông thấy Duẫn Tử Chương, tâm tình hơi thoáng buông lỏng một tí, khu vực Thánh Trí Sơn có hàng loạt tu sĩ qua lại, trước giờ chưa từng nghe đến có yêu thú hung mãnh khó lường gì, hiện trường chí ít có ba tu sĩ ở luyện khí kỳ, hẳn đã đủ để ứng phó với đại bộ phận tình huống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.