Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 57: Từng đồng ý




Edit: Lam Sắc
Diệp Lạc thấy Vô Nhai đến thì cũng đã đoán được đại khái: “Ngày mai các ngươi đi?”
Vô Nhai cũng không kinh ngạc, hắn ôm kiếm, im lặng gật gật đầu.
Diệp Lạc cười cười, đi lên vỗ vỗ vai hắn: “Đừng như vậy, thật không giống ngươi chút nào. Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên tách ra. Lần sau ngươi tới Sùng Hưng, ta dẫn ngươi đi ăn nhé.”
Vô Nhai nhếch miệng: “Lần sau sẽ không bây giờ.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc, ánh mắt sáng ngời: “Tiểu thư, cho ta ở lại đi.”
Câu trả lời của hắn ngoài dự tính của Diệp Lạc, nàng bình tĩnh nhìn Vô Nhai nói: “Là hắn bảo ngươi đến?”
Vô Nhai gật đầu, lại lắc đầu: “Tự ta muốn ở lại.”
Hắn biết, chủ tử cũng lo lắng cho tiểu thư, nếu hắn có thể ở bên cạnh tiểu thư, chủ tử nhất định sẽ an tâm hơn.
“Vô Nhai.“ Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Nếu có một ngày, sư huynh giơ kiếm về phía ta, ngươi sẽ giúp ta hay là giúp hắn?”
“Vương gia sẽ không như vậy.” Vô Nhai nói vừa nhanh vừa vội.
Diệp Lạc lại nở nụ cười: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn sẽ làm, chúng ta đều biết mà, không phải sao?” Nàng đưa tay khoác lên vai Vô Nhai, đè lại: “Vô Nhai, ngươi không thể ở lại. Ta sẽ không để ngươi gặp tình cảnh khó xử như vậy. Ngươi đi đi, các ngươi đi đi. Sư huynh cũng được, ngươi cũng được, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau, mặc kệ là phải rút đao với đối phương, đều không cần do dự. Đây là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.”
“Tiểu thư……!” Mắt Vô Nhai đỏ lên.
Diệp Lạc lắc đầu: “Vô Nhai, phải làm như vậy. Trên kiếm của ta, sẽ có thể dính máu của huynh đệ ngươi, Quỷ Thủ, Minh Các, Hắc Mị. Tương tự, nếu ta không như vậy, rất có khả năng sẽ ngã dưới đao của ngươi, còn có thể là người bên cạnh ta Phong Gian, Tang Du…… Nếu đến ngày đí, chúng ta yêu hận đan xen, không phải sẽ càng thống khổ sao? Không bằng như vậy, đi đi thôi, thừa dịp chúng ta còn chưa đau khổ rối rắm.”
Ánh mắt Vô Nhai không động, im lặng nhìn nàng.
Diệp Lạc lùi lại từng bước: “Đi đi, Vô Nhai.”
Vô Nhai vẫn không nhúc nhích.
Diệp Lạc hơi thở dài: “Vô Nhai, ngươi đi đi.”
“Tiểu thư!” Giọng Vô Nhai có chút khàn khàn, Diệp Lạc còn không chưa kịp mở miệng trả lời, đã bị cuốn vào một cái ôm ấm áp. Nàng chưa bao giờ biết, Vô Nhai, trầm mặc ít nói lại có cái ôm ấm như vậy.
Vô Nhai ôm nàng, không nói một lời, chỉ có hai tay càng ngày càng chặt, như muốn khảm cả người nàng vào lòng. Diệp Lạc nhắm mắt, để hắn ôm.
Qua một lúc lâu, Vô Nhai buông nàng ra, rồi xoay người nhảy lên tường, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nghe được lời hắn lưu lại: “Vô Nhai sẽ không chĩa đao vào ngươi, cho dù là chết!”
Diệp Lạc đứng trong viện, nhìn theo phương hướng hắn đi.
“Tiểu Diệp Diệp, như vậy là không tốt đâu.” Phong Gian Ảnh từ chỗ tối đi ra, đứng cạnh nàng: “Hy vọng bọn họ có thể không băn khoăn, mềm lòng khi đối phó ngươi à? Vậy ngươi thì sao, có thể vứt bỏ tất cả sao?”
Diệp Lạc cười cười: “Ta đương nhiên cũng sẽ.”
“Lương thiện với người khác, chính là tàn nhẫn với bản thân đấy, Tiểu Diệp Diệp, đừng bảo là ta không nhắc nhở ngươi.”
Diệp Lạc đá mông hắn: “Đi về ngủ.”
Phong Gian Ảnh xoa mông: “Tiểu Diệp Diệp, ngươi là bị ta nói trúng mà thẹn quá hóa giận à?”
Diệp Lạc quay đầu trừng hắn: “Ngươi còn muốn bị đánh?”
Phong Gian Ảnh ho một tiếng: “Bỏ đi, ta đi về ngủ.” Rồi vừa xoa mông vừa đi về. Diệp Lạc lắc đầu cười, rồi cũng về phòng.
Có một số việc, không thèm nghĩ tới, coi như nó không tồn tại đi.
Ngày hôm sau, Quân Hoằng tuyên bố chính lệnh.
Sau này cứ quận huyện nào phát sinh thiên tai, cũng phải báo lên trên, Trưởng quan cấp châu phải tự mình tra xét sau đó phải báo cho Hộ Bộ. Tất cả mọi báo cáo và văn kiện đều phải có chữ ký của Trưởng quan và phải giữ lại ba năm, để Hộ Bộ kiểm tra định kỳ. Nếu phát hiện thông báo sai thì lập tức bắt giữ, con cháu trong tộc, mười năm không được thi cử.
Đồng thời, đối với các quận huyện lúc trước báo thất thu, để các châu huyện phúc tra, nếu không đúng, phải chủ động nộp bù, thì sẽ không bị tra xét nữa. Nếu không, để Hộ Bộ thẩm tra, thì sẽ bị xử lý theo chính lệnh mới.
Việc này khiến tất cả mọi người xôn xao.
Nhưng Hàn Lâm Viện Tô Thành và Lại Bộ lại im lặng. Diệp Lạc là Đại Lý Tự Khanh kiêm Hộ Bộ Thượng Thư, chắc chắn là ở phía Quân Hoằng., Lương Lược tuy là Thừa tướng, nhưng trong sáu Bộ thì chỉ có người không có chức quan trong Binh Bộ và Công Bộ vẫn đi theo hắn, còn lại thì đều không có lập trường.
Cho nên, tuy Lương Lược phản đối kịch liệt, nhưng vẫn không thể ngăn cản Quân Hoằng được.
Cũng chính tại một khắc này, bọn họ mới giật mình phát hiện, trong lúc không để ý, Quân Hoằng đã nắm được triều đình trong tay.
Trở lại phủ Thất Hoàng Tử, Lương Tướng và Quân Nặc đi vào thư phòng.
“Thất Hoàng Tử, không phải ngươi nói Diệp Tri không thể làm gì sao? Nhưng hiện nay hắn chẳng những đã làm được, mà địa vị còn ngang với chúng ta. Ngươi rốt cuộc có đòn sát thủ gì, nếu không mang ra thì sẽ không kịp nữa?” Lương Lược có chút thấp thỏm, vốn là bọn họ nắm giữ triều chính, cho dù Quân Hoằng lên ngôi, triều chính cũng vẫn trong tay bọn họ, nhưng rốt cuộc từ khi nào, Quân Hoằng lại có thể làm theo ý mình trên triều chứ?
Quân Nặc hơi hơi nhếch khóe miệng: “Bọn họ là từng bước đi lên, Tướng gia, ngươi còn không phát hiện ra sao?”
Lương Lược nhớ lại một chút, sắc mặt xanh mét.
Quả thực, từ khi Dịch Kinh Hồng tiếp quản kinh thành, Quân Hoằng liền từng bước một thu hồi quyền lực trong tay bọn họ. Nay hắn đã nắm được Hộ Bộ, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ có đủ tài lực để chống đỡ.
“Lão hồ ly Tô Thành kia có thái độ ngầm đồng ý rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ, còn cả Lý Trí Bình của Lại Bộ nữa, sao cũng không hé răng chứ?”
Quân Nặc thưởng thức bút lông trong tay, tựa tiếu phi tiếu: “Bọn họ tất nhiên là nhìn trúng vị trí bên cạnh Hoàng Đế rồi.”
“Vị trí gì?”
“Ngươi đừng quên Tô Thành và Lý Trí Bình đều có một nữ nhi như hoa như ngọc, nay đang đúng tuổi, tài danh lan xa. Hậu vị của Quân Hoằng chưa có, chẳng phải là lời dụ dỗ tuyệt vời sao.”
Lương Lược vỗ đùi, bừng tỉnh: “Lúc trước ta còn nói Hoàng Đế ngu ngốc, không biết mượn việc kết thân để củng cố thế lực, hiện tại mới biết, hóa ra hắn có tính toán này. Hóa ra là dùng ngôi vị Hoàng Hậu để khiến nhiều người bán mạng vì hắn. Tâm cơ quá sâu!”
“Nếu hắn dùng ngôi vị Hoàng Hậu để mê hoặc người hợp tác với hắn, sao chúng ta lại không giúp, biến ngôi vị Hoàng Hậu trở thành thứ mê người để bọn họ tranh đấu chứ?”
“Đây đúng là chủ ý tốt, nhưng Hoàng Đế đã tuyên bố ba năm không lập Hậu, chúng ta làm sao có thời cơ thích hợp chứ?”
“Hừ! Quân Hoằng cũng là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân thừa tinh lực, ngươi cho rằng hắn thật sự có thể nhịn được ba năm? Đến lúc muốn thì chỉ cần một câu quốc khố dư thừa là có thể danh chính ngôn thuận tuyển tú nữ.”
Lương Lược gật đầu: “Chúng ta chỉ cần chờ thời cơ là được, việc cấp bách hiện nay là Diệp Tri kia. Người này không thể khinh thường, nhất định phải trừ bỏ mới được, rốt cuộc hắn nắm được nhược điểm gì của ngươi?”
Quân Nặc trầm mặc một lát, nói: “Để Bổn Vương nghĩ lại đã.”
“Ngươi nghĩ cái gì, có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể nói sao?” Lương Lược có chút bất mãn.
Quân Nặc lắc lắc đầu: “Bổn Vương còn chưa làm rõ một số việc, chờ tìm hiểu xong, lại nói với ngươi cũng không muộn.”
“Hy vọng Thất Hoàng Tử nghĩ xong, chúng ta vẫn còn đứng vững trên triều.” Lương Lược phẩy tay áo bỏ đi.
Quân Nặc nhìn Lương Lược rời đi, không mở miệng giữ lại, cầm bút lên viết, lại không hạ xuống, khiến mực đen nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, tạo thành những chấm đen.
Giữa trưa, một chút gió cũng không có, Quân Hoằng đưa tiễn Phong Phi Tự ở cửa thành. Hai người cầm một chén rượu, chạm vào nhau rồi một hơi uống cạn.
Quân Hoằng nhìn Phong Phi Tự, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã, nhớ tới ngày đầu tiên hai người gặp mặt ở ngoại ô, cũng bị kinh diễm bởi phong thái nhanh nhẹn của hắn, liền có ý muốn kết giao, chỉ tiếc, hắn lại là Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc, nhịn không được mở miệng nói: “Vương gia thật sự là người tài giỏi, không thể thường xuyên nâng cốc nói chuyện, thật là khiến người ta thấy buồn.”
Phong Phi Tự chắp tay: “Đa tạ Hoàng Đế thưởng thức, còn có nhiều thời gian, tất nhiên sẽ có cơ hội. Phong mỗ xin tạm biệt tại đây.”
“Tạm biệt!” Quân Hoằng cũng chắp tay.
Ánh mắt Phong Phi Tự nhìn ra sau hắn, Diệp Lạc im lặng đứng đó, ánh mắt nhìn xuống đất, như đang nhìn cái gì đó, lại như không nhìn gì cả.
Phong Phi Tự đứng một lát, cuối cùng vẫn đi về phía nàng.
Cảm thấy có người đến gần, Diệp Lạc ngẩng đầu lên, hơi giật mình, một lát mới bình tĩnh nhìn hắn.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau, trong thời gian ngắn, không biết nên nói gì.
“Khụ!” Phong Gian Ảnh ho một tiếng.
Diệp Lạc hơi hơi nghiêng đầu.
“Diệp đại nhân!” Phong Phi Tự mở miệng, giọng nói vẫn dễ nghe như trước.
“Vương gia!” Giọng Diệp Lạc rất nhỏ.
“Phong mỗ và Diệp đại nhân từng duyên gặp mặt vài lần, nay sắp ly biệt, không biết bao giờ mới gặp lại, không biết Diệp đại nhân có thể hát cho Phong mỗ một bài, làm kỷ niệm không?”
Diệp Lạc nhìn hắn, rất lâu mới mở miệng: “Ngươi muốn nghe bài gì?”
Phong Phi Tự hít sâu một hơi, đi tới cạnh nàng, nói nhanh một câu: “Lúc này, muội hát cho ta.”
Giọng nói rất nhỏ, chỉ có Diệp Lạc nghe rõ.
Quân Hoằng biến sắc, rất không cao hứng, nhưng động tác của Phong Phi Tự quá nhanh, hắn cũng không làm gì được, chỉ có thể đi tới bên này, hỏi: “Vương gia, Diệp khanh biết hát sao?”
Ánh mắt Phong Phi Tự vẫn dừng trên người Diệp Lạc, nghe vậy thì cười vang nói: “Đúng vậy, hát rất hay. Diệp đại nhân, không biết Phong mỗ có may mắn được nghe trước khi đi không?”
Lạc Lạc, lần này, mọi việc biến hóa, muội còn có thể hát cho ta một khúc, để an ủi những năm tháng không có ngươi không?
Diệp Lạc không động, Phong Phi Tự cũng im lặng đợi, không hề thúc giục nàng.
“Diệp khanh?” Người hỏi, là Quân Hoằng.
Diệp Lạc nhìn Phong Phi Tự, ánh mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nàng chỉ nói một câu: “Hôm nay ta không mang cầm.”
Phong Phi Tự quay đầu lại: “Vô Nhai!”
Vô Nhai lên tiếng trả lời đi đến, trong tay mang theo cầm, là Trúc Hoa Huyết Lệ nổi tiếng thiên hạ, đó là cầm không bao giờ rời khỏi người Phong Phi Tự. Nghe đồn, cầm này là do một nhạc công thần bí dốc hết tâm huyết để làm, dùng ba mươi năm để tinh điêu tế mài, cuối cùng nhạc công phun ra một ngụm máu, rồi chết.
Phong Phi Tự cầm nó, giơ lên trước mặt Diệp Lạc: “Bây giờ, có cầm rồi.”
Thân cầm lộ ra màu đỏ như ẩn như hiện, khiến mắt Diệp Lạc đau đớn, nàng nhận lấy, đầu ngón tay có chút run: “Được, ta hát.”
Tiếng đàn vang lên, như khóc như than, tiếng hát của Diệp Lạc, ai uyển thê lương bi ai, đó là, bài ca ly biệt!
“Thời gian thấm thoát, năm tháng vội vàng,
Bọn họ còn nhớ rõ hay không
Từng đồng ý cầm tay múa kiếm, cất giọng hát khắp giang hồ?
Cô gái lúc ấy tươi cười như nắng
Thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa vung roi;
Bọn họ đều chưa từng mở miệng,
Lại sớm âm thầm hứa cả đời bên nhau,
Chỉ trong một đêm tuyết rơi,
Trong chớp mắt tóc đen đầu bạc tình sâu không tuổi!
Giờ phút này giang sơn như cũ phong cảnh như xưa
Ngẩng đầu lại chỉ có thể thấy mây trắng;
Ai đã từng tựa vai ngồi hàng đêm;
Ai đã từng nắm tay ngao du non xanh nước biếc?
Ngồi xem quan ải, lắng nghe tiến đao kiếm kỵ binh ngoài núi,
Hồn về quê cũ, cát vàng lấp xương,
Chỉ nguyện kiếp sau, cầm tay xem hoa nở.”
Sư huynh, kiếp này, chúng ta phải hoàn thành trách nhiệm và hứa hẹn của mình, nếu thật sự có kiếp sau, xin nguyện sinh tử không rời, ngồi nhìn vân sinh thủy khởi, thế sự không màng.
Mọi người đều biết, trong tiếng đàn của Diệp Tri Sùng Hưng vương triều, Phong Phi Tự rời đi, để lại Trúc Hoa Huyết Lệ của hắn. Lại không ai biết, Tịnh Kiên Vương danh chấn thiên hạ, ngẩng cao mặt, tràn đầy nước mắt.
Hắn rốt cuộc buông tay, tình yêu duy nhất trong đời này duy nhất yêu say đắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.