Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 71: Tình sâu thế nào




Edit: Lam Sắc.
Các loại sách mà Quân Bách và ma ma giáo tập trong cung chuẩn bị cho Quân Hoằng, không có tin tức mà Quân Hoằng muốn. Cho nên Quân Hoằng đang sốt ruột học tập, đã bắt Chiêm Xuân tự mình đi sưu tập các loại sách tranh trong dân gian. Vì nguyên nhân không tiện mở miệng, nên hắn không thể nói rõ là hắn muốn cái gì, chỉ dám nói là mua hết tất cả mọi thứ mua được trong chợ cho hắn.
Đương nhiên Chiêm Xuân sẽ không xem kỹ mọi bản, hắn còn đang vui mừng vì Quân Hoằng đã trưởng thành trong việc nam nữ, nên tự mình đi vơ vét, nội dung cũng còn rất phong phú.
Tuy lúc ở Phong Mãn Lâu Quân Hoằng đá cửa phòng bừa bãi, để lại ấn tượng cho Dịch Kinh Hồng, nhưng chung quy hắn cũng chưa nhìn thấy gì cả.
Bây giờ, sau khi nghiên cứu cẩn thận, đương nhiên là nghiên cứu về nam nhân và nam nhân làm việc đó, hắn nghĩ tới bộ dáng mình ở dưới người Diệp Tri thì rùng mình một cái, lắc đầu.
Hắn không thích ở dưới, Diệp Tri cũng không thích, vậy làm sao bây giờ đây? Hoàng Đế đáng thương đã mất ngủ.
Hết kì hạn ba ngày, Quân Hoằng mang đôi mắt đen sì, rối rắm đi tới Diệp phủ. Diệp Lạc đang ngồi trong viện ôm hát ru dỗ Thiên Hạ ngủ.
Diệp Lạc giơ một ngón tay lên, tỏ ý đừng nói gì, Quân Hoằng gật đầu, bước nhẹ nhàng hơn.
Diệp Lạc lại cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ Thiên Hạ, thằng nhóc đó híp mắt hưởng thụ. Chẳng bao lâu, nó đã ngủ say, Diệp Lạc đặt nó vào phòng, rồi mới đi ra ngoài.
“Sao Thiên Hạ cứ ngủ suốt thế?” Quân Hoằng thấy, lần nào hắn đến Diệp Thiên Hạ cũng ngủ.
Diệp Lạc liếc hắn: “Trẻ con mà, cứ ăn ngủ, ngủ ăn, không ngủ thì nó làm gì, thức cũng chỉ ép buộc người khác thôi.”
“Ta nghĩ xong rồi.” Quân Hoằng nói.
“Nghĩ cái gì cơ?” Vừa nói xong, Diệp Lạc đã phản ứng lại, nàng nháy mắt mấy cái: “Ngươi nghĩ xong rồi?”
Quân Hoằng gật đầu, nhìn bốn phía: “Bọn Vi Kỳ ở bên ngoài, ngươi có thể bảo người của ngươi đi ra ngoài trước không?”
Hóa ra người này còn biết cái gì gọi là ngượng ngùng à? Diệp Lạc ho một tiếng, nghiêng đầu, phất tay: “Đi xuống đi.”
Có tiếng y phục bay trong gió rất nhẹ, Diệp Lạc nghe một lát, rồi mới nói: “Được rồi, có gì thì ngươi nói đi.”
Quân Hoằng hít sâu một hơi: “Mấy ngày nay ta đều xem.”
Xem cái gì? Diệp Lạc nháy mắt mấy cái.
Quân Hoằng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Ta xem mấy thứ đó, ta không có phản ứng với nam nhân.”
Diệp Lạc nhịn cười: “Ừ.” Một nam nhân bình thường, đương nhiên sẽ không có phản ứng với nam nhân rồi.
“Ta xem bản của nữ nhân, ta… ta…“ Dừng một chút, hắn thành thật nói: “Thân thể không khống chế được.”
Diệp Lạc gật gật đầu, đặt tay lên vai hắn, vỗ mạnh rồi cười: “Ừm, ta đã hiểu, ta sẽ coi như lúc trước ngươi không nói gì cả.”
“Không phải thế.“ Quân Hoằng túm lấy tay nàng, nắm thật chặt: “Thân thể có biến hóa, là do phản ứng tự nhiên. Nhưng mà Diệp Tri, ta thích ngươi, trừ ngươi ra, ta không muốn ai hết.”
Diệp Lạc giương mi: “Ngươi đừng quên, ta là nam nhân.”
Quân Hoằng cong cong mặt mày: “Ta biết, nhưng người ta thích là ngươi. Cho dù ngươi là nam ta cũng thích.”
“Vậy ngươi đối với ta……?” Dù Diệp Lạc có lớn mật, thì câu hỏi trắng trợn như vậy cũng vẫn không hỏi ra được. Hiển nhiên là Quân Hoằng hiểu ý của nàng. Tay hắn rất ấm, còn có chút nóng lên, hắn giơ tay ra, ôm cả người Diệp Lạc vào trong lòng: “Ta không quan tâm được nhiều như vậy. Diệp Tri, có lẽ, ngươi chính là kiếp nạn của ta. Ta muốn gần gũi ngươi, xem ngươi cười nhìn ngươi khóc, có thể ôm ngươi vào lòng, như vậy thì hỉ nộ ái ố của ngươi, ta đều có thể cảm nhận được. Diệp Tri, chúng ta cứ ở chung như vậy trước đi.“ Hắn khó khăn nói: “Ta, ta còn chưa thích ứng được, ngươi cho ta chút thời gian, có lẽ ta sẽ thích ứng được.”
Diệp Lạc không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
“Diệp Tri, nhưng ngươi không thể gần gũi nữ nhân khác.” Quân Hoằng bắt đầu nêu điều kiện.
“…….”
Quân Hoằng ôm nàng chặt hơn một chút: “Ta cũng sẽ không. Nam nhân hay nữ nhân khác ta đều không cần.”
Im lặng một lát, Diệp Lạc mới mở miệng: “Quân Hoằng, ngươi là Vương, ta là Tướng. Ngươi có từng nghĩ tới, cho dù ta đồng ý thì dân chúng trong thiên hạ sẽ thế nào không?”
Quân Hoằng cúi đầu: “Ta đã nghĩ tới rồi, ta sẽ cố gắng xây dựng giang sơn này. Chỉ cần có thể quốc thái dân an, thì dù tình cảm cá nhân của ta có chút tỳ vết, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc ta làm một Đế Vương có trách nhiệm. Cho dù có người chê, ta cũng có thể dùng chiến tích này để khiến bọn họ phục. Xét cho đến cùng, chỉ cần ta làm cho dân chúng thật sự yên ổn và giàu có, thì thế lực phản đối sẽ không có không gian phát triển nữa. Về phần con cháu, hai năm sau, ta định đợi hết kì hạn không tuyển tú, ta sẽ hạ chiếu, triệu con cháu đến tuổi trong dòng họ tiến cung, giao cho Thái Sư dạy dỗ. Năm năm sau, để Hàn Lâm Viện và Lễ Bộ kiểm tra, ta sẽ chọn ra người ưu tú, tài đức vẹn toàn nhất, phong làm Thái Tử, truyền lại giang sơn của Sùng Hưng vương triều. Ta không thẹn với xã tắc thiên hạ, cũng không thẹn với bản thân. Diệp Tri, ta đã nghĩ xong rồi, ngươi đừng lo.”
Diệp Lạc ở trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập theo quy luật của hắn, sau đó, nhắm hai mắt lại.
Quân Hoằng, người có thể nhận được tình yêu của ngươi, thật sự là đã tu luyện mấy đời.
Trong lòng Quân Hoằng vốn đang tràn ngập lo lắng, giờ phút này chỉ thấy mỗi một tấc da thịt trên người, đều đang cười vui sướng và ngọt ngào.
Hắn dựa vào đỉnh đầu Diệp Lạc, khóe mắt hơi ướt: “Diệp Tri, ngươi sẽ đồng ý với ta, đúng không?”
Diệp Lạc không trả lời, hắn liền tự đồng ý rồi tiếp tục nói: “Ngươi để ta ôm, là đồng ý rồi, đúng không?”
“Diệp Tri, ta rất vui.”
Thật lâu sau, Diệp Lạc mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Quân Hoằng, bây giờ ta không có tình cảm gì với ngươi.”
Trên mặt Quân Hoằng buồn bã.
Diệp Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nhưng ta cũng không ghét ngươi.”
Quân Hoằng khẩn trương nhìn nàng, trong mắt đều là vội vàng: “Vậy ý ngươi là?”
Diệp Lạc nở nụ cười, chủ động cầm tay hắn, trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi: “Ta không thể đoán trước được tương lai. Quân Hoằng, có lẽ có một ngày ta sẽ yêu ngươi. Bây giờ chúng ta cứ như vậy đi, được không?”
“Được!” Lời vừa dứt, Quân Hoằng đã dùng sức bế nàng lên, xoay tròn tại chỗ: “Ngươi nói gì cũng được.”
“Này, ta chỉ nói là ta không ghét ngươi, không có đồng ý ngươi, ngươi thả ta xuống!” Diệp Lạc bị hắn xoay mà choáng váng đầu óc.
Quân Hoằng cười lớn, không thèm nghe lời nàng.
“A!” Diệp Lạc sợ hãi kêu lên, hai tay ôm cổ Quân Hoằng: “Ta chóng mặt!”
Thật vất vả chờ Quân Hoằng dừng lại, Diệp Lạc thở phì phò. Vốn định mắng hắn, nhưng nhìn thấy hắn cười vui vẻ, thì nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quân Hoằng lại giơ tay ra kéo nàng, Diệp Lạc đập vào tay hắn: “Cách xa ta ra.”
Quân Hoằng mở miệng: “Ta muốn nói chính sự cho ngươi mà.”
“Hóa ra những lời vừa rồi ngươi nói đều là vô nghĩa hả?”
Quân Hoằng ho một tiếng, lấy từ trong lòng ra một phong thư: “Đây là tin tức của Lương Lược sau khi trốn đi mà Chiêm Xuân tìm được. Sau khi ông ta trốn thoát thì được đám tử sĩ hộ tống đi về phía đông. Trong cả quãng đường không hề tiếp xúc với thế lực nào. Hiện nay đang ẩn cư trong một thôn nhỏ giao giữa Sùng Hưng và Dực quốc.”
Diệp Lạc nhận lấy, sau khi xem kĩ, hỏi: “Người của ngươi?”
“Ừ, vốn là ám vệ của Thái Tử, sau khi đăng cơ ta hợp lại với ám vệ của Phụ Hoàng để lại.”
Diệp Lạc trả lại cho hắn: “Để bọn họ tiếp tục theo dõi. Ẩn cư thật thì sao có thể chạy tới biên giới hai nước được.”
Quân Hoằng gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, bên phía Lương Lược tạm thời không có động tinh gì, chúng ta có thể không cần lo lắng. Mặt khác việc quốc khố mất tích do Dịch Kinh Hồng tra, cũng có tiến triển mới. Hắn điều tra mọi tiêu cục, mã đội, ngân hàng tư nhân, thuyền vận, lục vận, phát hiện ra từ hai năm trước, có người ở Giang Nam thu mua lương thực và bông số lượng lớn. Loại tài lực này, không phải người thường có thể có được, hơn nữa, tra tiếp thì lại không tra được là người nào làm.”
“Lương thực và bông?” Diệp Lạc trong lòng cả kinh: “Quân Hoằng, ngươi lập tức đi thăm dò xưởng vũ khí của Bộ Binh, đồng thời, tra cả tiệm rèn ở dân gian xem, nhất là nơi có thể luyện chế nhiều binh khí.”
Quân Hoằng thần sắc ngưng trọng: “Ý ngươi là, một quân đội?”
Diệp Lạc xoa trán: “Chỉ sợ không phải một, mà là vài cái.” Suy nghĩ một lát, nàng cười lạnh: “Nếu thực sự có quân đội khổng lồ như vậy tồn tại, thì bọn họ cần lương tiền và sân huấn luyện. Nhưng có thể làm trong hai năm mà không ai nghi ngờ thì nhất định bọn họ có một thân phận quang minh chính đại. Mà điều này, Trương Đài Minh có thể làm được. Hắn chưởng quản Bộ Binh, hắn nói tạo dựng một quân đội ở đâu thì chính là ở đó. Người ngoài không biết được, mà Hoàng Đế cũng không biết, như vậy bọn người này, trở thành thế lực tư nhân của bọn họ. Sở dĩ bọn họ cần quốc khố, chỉ sợ là vì che giấu quân phí tăng cao khiến Hoàng Thượng nghi ngờ.”
Quân Hoằng đấm một quyền vào thân cây bên cạnh, lá cây sớm khô héo rụng xuống: “Thật đáng giận.”
Diệp Lạc nhảy ra xa vài bước: “Cẩn thận một chút, đó là cây của ca ca ta.”
“A!” Quân Hoằng vội vàng bỏ tay ra. Một lát sau, như là nhớ tới cái gì: “Ngươi chỉ có một muội muội mà, ở đâu ra ca ca?”
Diệp Lạc liếc hắn một cái: “Ca ca mà ta quen.”
“Ai thế?”
“Ngươi không biết.”
“…….”
Trước khi đi, Quân Hoằng nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái.
“A, ngươi!” Diệp Lạc khó thở, trừng mắt hắn.
Quân Hoằng nhảy ra xa mấy bước: “Ta để ngươi thích ứng từ từ, được rồi, ta đi đây.”
Diệp Lạc sờ sờ mặt, bỏ đi, coi như nàng bị Thiên Hạ hôn một cái là được, vẫy vẫy tay với hắn: “Đi đi.”
Chờ Quân Hoằng đi rồi, Diệp Lạc mới gọi Phong Gian Ảnh tới: “Phong Gian, ngươi đến Hoa Gian quốc, nếu có việc thì ngươi hiệp trợ với Tinh Dương.”
“Tiểu thư, chỗ Tinh Dương ngươi cũng đã gọi Thập Nhất về rồi. Có cần ta an bài thêm mấy người nữa không?” Tang Du nói chen vào.
Diệp Lạc suy nghĩ một lát: “Ừ, phải cam đoan Tinh Dương an toàn.”
“Công tử, ngươi muốn ta hiệp trợ Một Cây Cân thế nào?”
Diệp Lạc cúi đầu: “Nếu chúng ta xung đột với Hoa Gian quốc, Tinh Dương sẽ phải đấu với quân Phi Tự. Quỷ Thủ chuyên dụng độc, mà Tinh Dương thì không thông cái này, ta sợ hắn chịu thiệt, có ngươi ở đó, ít nhất chúng ta sẽ không ở thế hạ phong.”
“Công tử, chúng ta thực sự sẽ đánh nhau với Hoa Gian quốc sao?”
Diệp Lạc thở dài một tiếng: “Sớm muộn gì cũng sẽ đánh, nay chúng ta đã tham gia vào cuộc nội loạn của Dực quốc, không thể sống chết mặc bay nữa.” Nàng cũng không biết, nếu nàng và sư huynh gặp nhau trên chiến trường thì sẽ thế nào.
Với tình thế hiện nay, không phải nàng muốn trốn là có thể trốn tránh được: “Tang Du, Trương Đài Minh chấp chưởng Bộ Binh. Một mình Lục Uy Viễn xâm nhập, chỉ sợ đến lúc chiến sự căng thẳng, Trương Đài Minh giở trò gì thì Lục Uy Viễn sẽ gặp phiền toái. Ngươi bảo người của ta ở Dực quốc chuẩn bị một ít thuốc trị thương, lương thực, quần áo và vũ khí. Tùy thời liên hệ với bọn Diệp Nhất, chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào. Đồng thời, giám sát Trương Đài Munh cả ngày lẫn đêm, nếu hắn có hành động gì, chúng ta nhân cơ hội đó kéo hắn xuống ngựa. Chỉ cần hắn xuống ngựa, thì chính là chém tay của Quân Nặc.”
“Dạ, nhưng mà tiểu thư, tiền bên Dực quốc cần thì lấy ở đâu?”
“Trong phủ, lấy một nửa.”
Tang Du nhìn nàng, không nói gì, Phong Gian Ảnh đã lên tiếng: “Công tử, ngươi hào phóng thế?”
“Yên tâm, nếu phải dùng tới, ta sẽ để Ninh Triển Thư trả lại ta gấp đôi, nếu không dùng tới, thì sau khi Dực quốc đánh xong sẽ phải tu bổ lại, những thứ này đều là đồ khan hiếm, chắc chắn chúng ta sẽ có lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.