Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 86: Kỳ phùng địch thủ




Edit: Lam Sắc.
Có một đối thủ ngang mình, kỳ thực là một việc cực kỳ hạnh phúc.
Điều kiện tiên quyết là, hai người trở thành đối thủ đó chưa từng có tình hữu nghị thân thiết.
Từ trên núi Hoành Đoạn đi xuống, Diệp Lạc và Phong Phi Tự, đã chính thức mỗi người một phương, đối mặt chiến đấu.
Phong Phi Tự chiếm hết tiên cơ, binh hùng tướng mạnh, hơn nữa còn thành danh nhiều năm, đa mưu túc trí, kinh nghiệm chiến trường phong phú. Tuy trên phương diện binh lực thì Diệp Lạc kém hơn một chút, nhưng nàng thắng ở việc xuất kỳ bất ý (tấn công bấy ngờ), linh hoạt. Nên trong thời gian ngắn, cũng không chịu thiệt quá đáng.
Vốn dĩ, hai người có thể kéo dài thời gian hơn.
Nhưng, mọi việc đều có thể thay đổi.
Ở kinh thành Sùng Hưng, lương thảo mà Hộ Bộ gom góp được, mới mang ra đến cửa thành đã bị một đám dân chúng không rõ lai lịch ngăn lại. Công bố là triều đình vì chiến tranh mà lạm dụng sức dân, bóc lột dân chúng bốn phương, ngang nhiên cướp đoạt đồ ăn của một nhà già trẻ lớn bé. Quân đội hộ lương một bước cũng không nhường, dân chúng liền xông lên tranh đoạt.
Kết quả có thể nghĩ tới, dân chúng tay không tấc sắt chết vô số, một số ít còn sống sót thì bị tống vào đại lao kinh thành.
Dịch Kinh Hồng chưa kịp khai đường thẩm tra, thì đêm đó đám dân chúng bị giam giữ đã chết bất đắc kỳ tử. Tin tức truyền ra, khiến cho dân chúng phẫn nộ. Lại thêm một đám dân chúng vây ngoài cửa thành, công bố muốn đòi công đạo. Vì thế, lại có quân đội xuất hiện. Mà đến đây thì mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Mấy ngày trôi qua, bên trong Sùng Hưng, mấy nơi đều có loạn dân tập kết. Tất cả đều tiến về phía kinh thành, nói rõ là muốn Hoàng Đế cho họ một lời giải thích. Thậm chí, có nơi còn bắt đầu đồn đãi là việc Tiên Hoàng băng hà có liên quan tới Đương Kim Hoàng Thượng. Nếu không, thì sao Tiên Hoàng anh minh như vậy, lại có thể chọn một Thái Tử coi mạng người như cỏ rác, mà không chọn Thất Vương Gia nổi danh nhân nghĩa chứ?
Lời đồn đãi giống như một quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, sau này, còn bị biến dạng.
Ngay cả trong triều đình cũng có người bắt đầu dao động. Dù sao năm đó lúc Tiên Hoàng băng hà, chỉ gặp mỗi Diệp Tri và Quân Hoằng. Mà hai người này, hiện nay đang đứng chung một chỗ. Nếu bảo là Diệp Tri động tay động chân gì đó, thì cũng không phải không có khả năng.
Lại nói Đương Kim Hoàng Thượng cứ chần chừ không chịu lập phi, còn thân mật với Diệp Tri. Sau khi Phó Thanh Nguyệt chết vì khó sinh, Diệp Tri cũng vẫn lẻ loi một mình. Ngay cả quận chúa tài mạo song toàn theo đuổi tới tận cửa cũng không hề dao động một phân. Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó qua một thời gian, lại có một số người đến từ biẻn cảnh ba nước, nói rằng Diệp Lạc – muội muội Diệp Tri – từng qua lại thân mật với thân vệ của Vương Gia Hoa Gian Quốc. Hơn nữa hành tung của nàng ta không rõ ràng, khiến người khác mơ hồ……
Thất Vương phủ bị người phóng hỏa. Có người nói là, trông thấy cấm vệ quân tới Thất Vương phủ.
May mà có một thương nhân nhỏ thường phụ trách đưa đồ ăn đến Vương Phủ, thường xuyên nhận ân huệ của Thất Vương Gia, hôm đó lại trùng hợp tới đưa đồ ăn. Nên đã giấu Thất Vương Phi và Thất Vương Gia đang hôn mê vì trọng thương vào xe rau xanh, mới may mắn tránh được một kiếp. Sau đó ở trên đường được Thượng Thư Bộ Binh Trương Đài Minh cứu.
Thất Vương Gia chỉ là hít quá nhiều khói, trên người lại có võ công, nên rất nhanh đã hồi phục.
Đáng thương nhất là vị Thất Vương Phi kia. Tuy giữ được mạng, nhưng lại bị bỏng nặng. Tay phải cũng bị phế, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thất Vương Gia vô cùng bi thương, ôm Vương Phi, đòi gặp Hoàng Thượng nói lí lẽ, lại bị các tướng lĩnh của Bộ Binh ngăn lại. Vì thế, nước mắt chảy ra, ngửa mặt lên trời thở dài: “Hoàng gia chúng ta sao lại có hạng người tâm ngoan thủ lạt như vậy, biết lấy mặt mũi đâu để gặp dân chúng thiên hạ!”
Mấy ngày sau, Thượng Thư Bộ Binh Trương Đài Minh dẫn đầu ủng hộ Quân Nặc lên làm vua, nói là thiên hạ Sùng Hưng nên giao cho người nhân nghĩa.
Lúc Diệp Lạc nhận được tin tức, thì sự việc đã xảy ra được mấy ngày.
Có một số việc dù đã sớm đoán được, nhưng đến khi đối mặt, vẫn không thể kiên cường như đã nghĩ. Lúc Diệp Lạc vươn tay ra nhận thư, tay cũng run run.
Một khắc đó, đầu óc nàng gần như trống rỗng, chỉ có sự lo sợ không yên trong lòng.
Thư là do Quân Hoằng viết: “Diệp Thiên Hạ vẫn khỏe, không cần lo!”
Thiên Hạ mạnh khỏe, vậy còn ngươi thì sao?
Diệp Lạc nhắm mắt lại, chỉ thấy mắt nóng nóng, có cái gì đó cứ muốn trào ra. Thiên Hạ vẫn tốt, vậy còn, Quân Hoằng, ngươi thì sao?
“Hoàng Thượng sao rồi?” Hỏi thay nàng, là Diệp Tinh Dương.
“Hoàng Thượng đã có chuẩn bị sẵn. Trong cung có Chiêm Xuân dẫn dắt thân vệ của Thái Tử, còn có cấm vệ quân, trong ngoài kinh thành, chủ yếu là mười vạn người của Quân Vĩ canh gác.”
Diệp Tinh Dương nghĩ một lát, lại nói: “Còn bạo loạn ở Tử Vong Cốc thì sao?”
“Do Nhàn Vân vương gia chỉ huy.”
“Tiểu thiếu gia đi đâu rồi, sao Tang Du không gửi thư đến?”
“Tang thống lĩnh và bọn Thập Nhị dẫn Tiểu thiếu gia đi theo quận chúa về đất phong của Nhàn Vân vương gia. Tạm thời không có nguy hiểm. Tang thống lĩnh nói, nhỡ ta mang thư đến bị bắt sẽ lộ hành tung của Tiểu thiếu gia, cho nên không cần thiết.”
Diệp Tinh Dương phất tay: “Đi xuống đi!”
Người đó không hề động, chỉ do dự nhìn Diệp Lạc. Mà sau đó, Diệp Lạc cũng mở mắt: “Đợi đã!” giọng nói của nàng có chút khàn khàn.
“Tiểu thư?” Diệp Tinh Dương lo lắng đi tới bên cạnh nàng. Diệp Lạc vỗ vỗ tay hắn: “Ta không sao. Chỉ là……“
Nàng cắn răng nói: “Ta muốn về kinh thành, nếu Quân Hoằng xảy ra chuyện, thì chúng ta ở đây dù thắng dù thua cũng đều không còn ý nghĩa nữa.”
“Tiểu thư.“ Người kia lúc này mới nói: “Lúc tiểu nhân đi, Hoàng Thượng nói, nếu ngài xem xong thư mà muốn về kinh thành, thì tiểu nhân lại nói với ngài một câu.”
“Cái gì?”
“Ngài không cần về kinh thành, nhưng có thể viết thư dài một chút.”
“…….”
“Hoàng Thượng còn bảo tiểu nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp, hắn không có việc gì, ngài cứ đánh tốt trận của ngài, đừng để hắn phải lo lắng.”
“……?” Rốt cuộc là ai khiến ai lo lắng hả?
“Sau đó Hoàng Thượng lại bảo tiểu nhân dừng một chút, rồi nói, trong Bộ Binh có người của hắn, hiện giờ mạng của hắn còn rất dài.”
“Hắn rốt cuộc bảo ngươi dừng mấy lần?” Diệp Lạc hỏi.
“Dừng nốt lần này thôi, hắn nói, mặc dù ở nơi khác nhau, nhưng cuối cùng các ngài cũng có thể kề vai chiến đấu rồi. Ngài cho hắn một cơ hội, bằng không, hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp trưởng thành, không thể trở thành Quân chủ anh minh, có văn có võ trong cảm nhận của ngài.”
“Ngươi là thuộc hạ của Tang Du à? Sao ngươi lại nghe lời Hoàng Thượng như vậy?”
Người nọ nhìn nàng: “Thống lĩnh nói, làm theo lời Hoàng Thượng, tiểu thư sẽ cười. Tiểu thư, quả nhiên ngài cười thật.”
Lúc này Diệp Lạc mới phát hiện, môi mình đã hơi cong lên.
Có lẽ, nàng thực sự nên cho Quân Hoằng cơ hội. Đây là thiên hạ của hắn, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ xây dựng nên vùng trời cho tùy tùng của hắn, con dân của hắn.
Quân chủ anh minh có văn có võ! Quân Hoằng, ta chờ mong ngày đó.
“Tinh Dương.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Truyền tin cho Phong Gian, ra tay đi, không thể đợi thêm nữa.”
Có một số việc, quyết định rồi thì chỉ có thể đi làm thôi, Diệp Lạc, ngươi cũng không thể quay đầu lại nữa.
Cùng tháng đó, kinh thành Hoa Gian quốc xuất hiện ôn dịch quy mô lớn. Hàng ngàn hàng vạn người mắc bệnh, tuy không chết ngay lập tức, nhưng đều thượng phun hạ tiết, cả người vô lực, khoang miệng thối rữa, sốt cao không lùi.
Hoa Gian quốc treo bảng, tìm kiếm danh y, sau đó một ngự y chẩn đoán ra tình hình bệnh dịch, là do muỗi đốt lây lan, chỉ có thể dùng Tử Thiên Quỳ chỉ có ở trung bộ Sùng Hưng vương triều mới chữa khỏi.
Nhưng lúc này hai nước đang giao chiến, căn bản không thể mua đồ số lượng lớn được.
Phong Tắc liên tục gửi ba chiếu thư, gọi Phong Phi Tự về kinh nghị sự. Dù sao cảm xúc khủng hoảng đã lan tràn lâu như vậy, lại kéo dài xuống, chỉ sợ sẽ tạo thành tai nạn cho cả nước.
Phong Phi Tự đương nhiên là nhận được chiếu thư, nhưng lúc này, làm sao hắn có thể rời khỏi biên quan chứ?
“Minh Các, đã điều tra xong chưa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trận ôn dịch này tới trùng hợp như thế, tuyệt đối là có người động tay động chân.
“Thoạt nhìn thì rất bình thường, không tra được manh mối. Vương gia, ngài xác định là người của tiểu thư hả?”
Phong Phi Tự cười cười: “Trận ôn dịch này tới thì rào rạt, nhưng cho tới nay lại không ai tử vong. Nếu không phải Lạc Lạc không đành lòng đoạt mạng sống dân chúng, ôn dịch làm sao có thể thủ hạ lưu tình như vậy!”
Lạc Lạc lòng dạ đàn bà, chung quy khó thành đại sự. Phong Phi Tự lắc đầu, nếu không phải hắn nhìn ra điểm không thích hợp đó, thì làm sao có thể mặc kệ an nguy kinh thành, mà yên tâm ở lại biên quan.
“Hồi âm cho Hoàng Thượng, bảo huynh ấy an tâm một chút, đừng lo quá. Trận ôn dịch này cùng lắm cũng chỉ khiến người ta chịu khổ một phen, sẽ không chết người đâu.”
“Cái này. Hoàng Thượng tức giận thù sao?”
“Vậy để thời gian chứng minh đi.” Trên mặt hắn có ý cười chắc chắn.
Phong Phi Tự chắc chắn Diệp Lạc mềm lòng, nàng cũng thật sự mềm lòng.
“Làm sao bây giờ, tiểu thư, Phong Phi Tự vẫn đuổi sát chúng ta không rời, cũng không có dấu hiệu hồi kinh.” Diệp Tinh Dương vỗ bàn: “Tên Phong Phi Tự này laiu dám cả gan làm loạn như vậy, dám mặc kệ bệnh dịch lớn như vậy!”
Diệp Lạc không nói gì, chỉ nhíu mày.
Diệp Tinh Dương tức giận đi tới đi lui vài vòng trong phòng, mới nói: “Tiểu thư, không phải là Phong Phi Tự đã nhìn ra chứ? Nhưng cho dù hắn nhìn ra là ngươi động tay động chân, cũng không thể yên tâm như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn không lo ôn dịch hoành hành, người của Hoa Gian quốc sẽ chết sạch à.”
“Không!” Diệp Lạc nhẹ nhàng phun ra một câu: “Hắn nhìn ra hành động của ta, hắn chắc chắn ta tuyệt đối không hại dân chúng vô tội.”
Diệp Tinh Dương há miệng thở dốc, nửa ngày nói không ra lời.
“Hắn xác thực nhìn thấu ta.“ Diệp Lạc đứng dậy: “Đáng tiếc, hắn không nhìn thấu lòng người.”
Mười ngày sau, Sùng Hưng vương triều phái sứ thần tới Hoa Gian quốc. Lục vương gia Quân Hối mặc y phục trắng, chỉ dẫn theo gần sáu mươi người tới Đô Thành Hoa Gian quốc.
Mang theo mười xe Tử Thiên Quỳ, nói rõ là hai nước giao chiến, nhưng dân chúng vô tội. Mười xe dược thảo này, có thể giải trừ khẩn cấp, chỉ là chưa tới mùa, ở Sùng Hưng cũng có hạn, huống chi, Sùng Hưng còn phải để lại một chút để phòng ngừa chứ.
Dân chúng kinh thành hoan hô như sấm dậy, vô cùng cảm kích đối với vị Vương gia nước láng giềng không hề có chú xa cách của Hoàng Tộc, lại giống với lãng tử giang hồ này.
Quân Hối để dược thảo lại, không để ý tới Phong Tắc giữ ở lại, cố ý về nước: “Bổn vương đến chỉ là vì dân chúng, nhưng các tướng sĩ nước ta còn đang trên tiền tuyến mang mạng sống ra ngăn cản Tịnh Kiên Vương. Nếu bổn vương nâng cốc ngôn hoan với Quốc Quân, chỉ sợ Tịnh Kiên Vương sẽ không để bổn vương còn mạng quay về Sùng Hưng nữa.”
Lúc ấy Phong Tắc lập tức thay đổi sắc mặt: “Trẫm sẽ cam đoan an toàn cho sứ thần về nước.”
Vẻ mặt Quân Hối ngượng nghịu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chạy suốt đêm về nước, ngay cả nước cũng chưa kịp uống một giọt.
Không nghĩ tới ba ngày sau, trên đường về nước, lúc đi tới Phần Thủy Thành, Quân Hối bị Mạch Lĩnh từ kinh thành đuổi theo bắt được. Đồng thời gửi thư uy hiếp Quân Hoằng, muốn dùng Quân Hối đổi lấy hai mươi xe Tử thiên quỳ đang có trong quốc khố Sùng Hưng.
Phong Tắc giận dữ, hạ chỉ bắt Mạch Lĩnh thả Quân Hối ngay lập tức, rồi hộ tống Quân Hối về nước nhận lỗi.
Không nghĩ tới tên mãng phu này lại dám kháng chỉ không tuân, kêu lên: “Vương gia đang chinh chiến vì nước vì dân trên chiến trường, mạt tướng đương nhiên phải giải quyết tốt việc trong nước, để ngài ấy an tâm. Hoàng Thượng ngài không cần lo lắng đâu. Có việc gì, Vương gia đều xử lý được.”
Lúc Phong Tắc hạ chỉ xử tử Mạch Lĩnh, một vị sứ thần khác của Sùng Hưng – Dịch Kinh Hồng cũng đến nơi. Chẳng qua, nơi hắn đến, không phải kinh thành, mà là biên quan Liêu Châu.
Phong Phi Tự nhìn hai mươi xe tử thiên quỳ ngoài trướng, sắc mặt rất không dễ coi: “Không biết quý quốc có ý gì?”
Dịch Kinh Hồng vô cùng cung kính trả lời, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn: “Thưa Tịnh Kiên Vương, chúng ta đã mang tử thiên quỳ đến, phiền Vương gia làm theo ước định, thả Lục vương gia Quân Hối của chúng ta.”
“Việc này liên quan gì tới bổn vương? Sứ thần phải đi Đô Thành nước ta, gặp mặt Thánh Thượng để xử lý việc này chứ.”
Dịch Kinh Hồng cười cười: “Mạch Lĩnh là người của Vương gia, trung thành với Vương gia. Chờ thánh chỉ của Hoàng Thượng sợ là không kịp. Để tránh Lục vương gia có gì sơ xuất, vẫn phải phiền Vương gia tự tay viết cho chúng ta một phong thư, giải cứu Lục vương gia nguy nan rồi.”
Phong Phi Tự đương nhiên sẽ không đồng ý: “Hai nước bang giao, là việc của Thánh Thượng. Ta là thần, không thể bàn bạc thay. Mời sứ thần mang dược thảo đi gặp Thánh Thượng đi.”
Hắn thông minh như thế, tất nhiên sẽ không trúng kế của Sùng Hưng vương triều.
Chờ Dịch Kinh Hồng đi rồi, hắn mới đập bàn: “Tên Mạch Lĩnh bao cỏ kia, tại sao trong lúc mấu chốt này lại nhảy ra chứ? Lúc ấy không phải vì sau lưng hắn có một nhà Võ Tướng, thì ai muốn thu hắn vào dưới trướng chứ. Đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa.”
“Vương gia, làm sao bây giờ? Hoàng Thượng muốn giết Mạch Lĩnh, chỉ sợ Mạch gia sẽ tính việc này lên đầu ngươi, tưởng là ngươi bày mưu tính kế cho Mạch Lĩnh làm vậy.”
“Ai bảo hắn đi tìm chết, hừ! Chỉ là một cái Mạch gia, chẳng lẽ bổn vương còn sợ hắn à. Việc này bổn vương không thể nhúng tay vào, nếu không ai biết sẽ có thêm những lời nào rơi vào tai Thánh Thượng chứ.”
Dịch Kinh Hồng sau khi bị Phong Phi Tự cự tuyệt, chỉ đành bất đắc dĩ mang tử thiên quỳ đến kinh thành.
Mạch Lĩnh nhốt Quân Hối ở Phần Thủy Thành không cho ra, đối với mấy chục cấm vệ quân của Phong Tắc, coi như không nhìn thấy. Dù sao, người hắn mang theo là hơn trăm binh lính Quân Phi Tự, người bình thường nào dám động vào.
Cuối cùng, vẫn là Hữu Vệ nhận được thư của Phong Phi Tự, tự mình tới Phần Thủy, Mạch Lĩnh mới ngoan ngoãn đi ra, cúi đầu bị bắt.
Phong Tắc bắt Mạch Lĩnh về kinh, rồi tự mình nhận lỗi với Quân Hối.
Sắc mặt Quân Hối tái nhợt, bộ dạng chấn kinh quá độ, thể lực không chống đỡ nổi mà hôn mê, chỉ đành phải ở lại hoàng cung tĩnh dưỡng, chờ Dịch Kinh Hồng đến.
Đáng tiếc đoàn người Dịch Kinh Hồng gặp phải trận mưa to trăm năm khó gặp, đất đá lở ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mươi xe tử thiên quỳ bị Phong Phi Tự cự tuyệt, rơi vào giữa sông, mất tăm mất tích.
Mà đám Dịch Kinh Hồng, cũng chỉ còn ba, bốn người may mắn sống sót.
Dịch Kinh Hồng sau khi suýt chết, lúc gặp lại Quân Hối ở Đô Thành Hoa Gian Quốc, không để ý tới việc lúc ấy còn đang đứng trên triều, có đủ văn võ bá quan của Phong Tắc, câu đầu tiên là: “Tâm ta giống như trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương máng*. Lục vương gia, bây giờ ngài đã tin chưa?”
*kiểu là có lòng tốt mà người ta không thèm.
Thân thể Quân Hối lung lay sắp đổ, lộ ra nụ cười sầu thảm, nói với Phong Tắc: “Quốc Quân, vậy ta xin cáo từ. Phiền Quốc Quân chuyển lời giúp ta, tử thiên quỳ tồn kho đã hết rồi, mùa thu hoạch là một tháng sau. Cho dù lại có người bắt ta, có giết ta thì tử thiên quỳ cũng không biến ra được.”
Rồi mặc kệ Phong Tắc có phản ứng gì, xoay người rời khỏi đó.
Phong Tắc ngồi trên cao, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nhưng mặc kệ thế nào, thì mười xe tử thiên quỳ đó, vẫn làm kinh thành tái hiện lại sức sống đã mất nhiều ngày nay. Chỉ là bệnh dịch đã lan tới các châu quận khác, chút dược thảo ấy hiển nhiên là không đủ.
Vì thế, trong triều đình Hoa Gian quốc, lại bắt đầu xuất hiện người phản đối chiến tranh.
Hơn nữa theo tình hình dịch bệnh lan tràn, thì câu nói này lúc càng lớn. Hai nước đã khai chiến lâu như vậy, mà Quân Phi Tự cũng không thể tốc chiến tốc thắng như dự đoán. Nói vậy muốn trong một tháng thời gian chiếm được Sùng Hưng là không có khả năng. Mà một tháng sau, tử thiên quỳ ở Sùng Hưng vương triều, chính là thảo dược cứu mạng.
Sức mạnh gì cũng không lớn bằng khát vọng muốn sống! Trong khoảng thời gian ngắn, từ trong ra ngoài, đều là yêu cầu ngừng chiến.
Phong Tắc rốt cuộc cũng dao động, gửi chín kim bài tới biên quan, gọi Phong Phi Tự về kinh.
Phong Phi Tự đương nhiên không thể trở về, chỉ sai người mang về cho Phong Tắc một tờ hiệp ước và một phong thư.
Hiệp ước kia, vốn là Quân Nặc và Phong Phi Tự ký kết, hứa hẹn nếu Quân Nặc làm Vua, hàng năm Sùng Hưng sẽ tiến cống cho Hoa Gian quốc vô số lương thực và ngân lượng.
Mà lá thư này, là Quân Nặc tự tay viết cho Phong Phi Tự sau khi ôn dịch bùng nổ. Đồng ý đợi tử thiên quỳ đến mùa thu hoạch, sẽ mang toàn bộ tử thiên quỳ trong nước, sang cho Hoa Gian quốc.
Vì trấn an lòng người, Phong Tắc công khai hiệp ước và thư của Quân Nặc.
Vì thế, phong ba của Hoa Gian quốc tạm thời bình ổn, thì Sùng Hưng vương triều lại dậy sóng.
“Tiểu thư, lần này có phải chúng ta thua không?” Mặt Diệp Thập Ngũ nhăn như cái bánh bao, ai oán nhìn chằm chằm Diệp Lạc: “Thực không muốn bại bởi tên Phong Phi Tự kia. Nhưng mà chúng ta mất nhiều công lao như vậy, cuối cùng chỉ biết được Quân Nặc cấu kết với hắn, thì có ích lợi gì chứ. Hiện giờ Quân Nặc cũng làm phản rồi, cũng không sợ bị người khác biết.”
Diệp Lạc cười không nói gì, Phong Gian Ảnh vừa quay về, lại vỗ đầu hắn nói: “Tiểu Thập Ngũ, đầu ngươi đơn thuần như vậy không thích hợp suy nghĩ vấn đề cao thâm như vậy đâu, đi sang bên cạnh chơi đi.”
“Tiểu thư, chúng ta có thua không?” Diệp Thập Ngũ không cam lòng, không nhận được đáp án mong đợi từ miệng Diệp Lạc. Hắn kéo tay áo Diệp Lạc, bộ dáng chờ mong: “Tiểu thư, ngươi sẽ không thua, đúng không?”
Diệp Lạc không lay chuyển được hắn, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Thập Ngũ, ngươi cho rằng dã tâm của Quân Hối, người qua đường đều biết cả. Cho nên việc hắn cấu kết với nước khác cũng không tính là việc lớn, đúng không?”
“Đúng!”
“Đồ ngốc, đó là chúng ta biết, không có nghĩa là người trong thiên hạ đều biết.”
“Vậy không phải chỉ cần có quân đội là đủ rồi sao? Quân đội trong tay Quân Nặc còn nhiều hơn chúng ta.”
“Nếu mất lòng người, thì thua là chắc chắn.” Diệp Lạc nhẹ giọng nói: “Thập Ngũ, chúng ta lại thắng rồi.”
Chờ Diệp Thập Ngũ ra ngoài, Diệp Lạc mới nhìn Phong Gian Ảnh: “Ta còn chưa kịp hỏi ngươi, ngươi làm thế nào khiến Phong Tắc mang việc này công bố thiên hạ đấy?”
Phong Gian Ảnh rung đùi đắc ý: “Ai cũng có nhược điểm, mà nhược điểm của Phong Tắc chính là ngôi vị Hoàng Đế.” Tự hắn rót cho chính mình một ly trà: “Ta chỉ để Hoàng Thái Hậu nói cho hắn là nếu hắn làm mất lòng người, sẽ không thể ngồi vũng ở ngôi vị Hoàng Đế. Về sau, công lao là của Phong Phi Tự, mà người bị bêu danh, là một mình hắn.”
“Hoàng Thái Hậu à?” Diệp Lạc nháy mắt: “Ngươi làm thế nào mà thông đồng được?”
Phong Gian Ảnh cũng nháy mắt: “Ta thông đồng trong chùa chiền á. Công tử, lão nạp pháp lực vô cùng, mị lực khôn cùng, ngươi có muốn tự mình thể nghiệm không?”
Diệp Lạc đẩy ra đầu hắn ghé lại gần ra: “Xú hòa thượng, cút cho ta, chờ ngươi lớn đã rồi lại ra đây nói mị lực với ta.”
Nàng thật sự không rõ, bộ dáng người này như vậy, rốt cuộc là làm cách nào giả dạng thành cao tăng đắc đạo khiến Hoàng Thái Hậu của một nước tin tưởng chằm chặp như vậy?
<!--more-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.