- Vân...Vân...tỉnh dậy đi con....Vân....ơi.
Từ từ mở mắt Vân thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh là mẹ Vân, dượng Toàn, cả bà Lanh nữa. Mẹ Vân đang ngồi nắm tay, cô khẽ vuốt nhẹ mái tóc mái của con sang một bên:
- May quá con tỉnh rồi, mẹ lo lắm đấy...Sao đi đứng không cẩn thận thế con. Vấp ngã rồi ngất cả xỉu..may mà bà Lanh nghe tiếng động chạy lên kịp thời.
Vân ú ớ muốn nói là Vân không hề vấp ngã, Vân bị ma trêu cơ mà..Bà Lanh lên tiếng:
- Tầm 11h tôi ngồi ngoài phòng khách ngóng ông chủ, bà chủ về. Bỗng nhiên nghe trên tầng có tiếng va đập mạnh. Lúc đó cũng hết mưa rồi, vội chạy lên thì thấy cô chủ nhỏ đang nằm dưới đất. Chân cô ấy vướng vào thành ghế. Cũng may cô ấy chỉ ngất đi.....
Vân từ từ ngồi dậy hỏi bà Lanh:
- Lúc đó mất điện sao bà lại chạy lên được....Với lại con có vấp phải ghế đâu, lúc đó rõ ràng có gì đó kéo chân con lại....Thế con mới ngã...
Bà Lanh nhìn dượng Toàn với mẹ Vân ngơ ngác nói:
- Đâu có mất điện đâu...già chạy lên lúc đó điện còn sáng mà...vừa lúc ông bà chủ cũng về...Thấy già đứng trên tầng ba gọi là hai ông bà chạy lên luôn...
Mẹ Vân cũng nói thêm:
- Mẹ về đến nhà cũng đúng 11h, cho xe vào gara lúc đó nhà mình với hàng xóm vẫn có điện mà...?? Chắc tại con vấp ngã xong ngất đi nên nghĩ là mất điện đấy thôi. Thôi để mẹ đi pha cho con cốc sữa nóng nhé...
Vân níu tay mẹ không muốn để mẹ đi, Vân vẫn cố giải thích cho mẹ nghe những điều mình thấy lúc đứng trước cửa căn phòng nhỏ dưới tầng 2. Rồi tiếng gõ cửa khi Vân đã chạy vào trong phòng. Những điều Vân kể cả nhà không ai tin, dượng Toàn hỏi bà Lanh:
- Thế tối bà có lên phòng thờ cô Loan không...??
Bà Lanh khẳng định từ lúc Vân lên tầng 3, bà ở dưới đóng cửa sổ rồi khoá trái cửa phòng lại luôn, sau đó bà xuống phòng của mình. Từ lúc đấy đến lúc nghe tiếng động trên tầng 3 thì bà Lanh mới chạy lên trên tầng. Dượng Toàn cũng nói:
- Vừa nãy khi đi ngang qua căn phòng dượng cũng mở thử nhưng cửa phòng vẫn khoá mà....
Mẹ Vân hơi ái ngại, khuôn mặt cô nhìn con với vẻ mặt đầy lo lắng. Cô biết con mình, Vân luôn là đứa năng động, mạnh mẽ. Căn phòng đó hồi nhỏ là nơi ẩn nấp, là nơi vui chơi nghịch ngợm của Vân. Cũng chưa bao giờ Vân tỏ ra sợ sệt như thế này, mẹ Vân xoa đầu Vân rồi nói:
- Khổ thân con chắc ở nhà một mình trên này mưa to gió lớn đâm ra thần hồn nát thần tính đây mà....
Vân chảy nước mắt vì Vân biết những thứ mình vừa trải qua là sự thật. Nhưng giờ không ai tin Vân, họ nhìn Vân với ánh mắt đầy thương hại. Họ nghĩ Vân bị điên, nhưng Vân chắc chắn một điều có cái gì đó trong căn phòng nhỏ để tro cốt dì Loan không hề bình thường. Vân nhìn sang dượng Toàn, từ hôm dượng chuyển về đây Vân luôn gặp những chuyện quái dị. Vân nhớ lại từ lúc chuyển đồ hôm trời mưa Vân nghe thấy tiếng trẻ con cười, rồi ngủ Vân cũng gặp hình bóng một đứa trẻ, rồi tối nay vẫn là điệu cười man dại đó, chính nó làm Vân sợ đến bất tỉnh. Nhưng không ai tin cả....??
Vân biết giờ Vân có nói gì thì cũng vô nghĩa, tất cả đều đang chống lại Vân. Dượng Toàn nói:
- Thôi muộn rồi, cả nhà đi ngủ thôi...Con hôm nay nó vẫn sợ em ngủ lại với con nhé...
Mẹ Vân gật đầu, cô cũng muốn ở đây an ủi con. Vì thật sự thần sắc của Vân rất là tệ, đồng hồ đã điểm 12h đêm. Bà Lanh với dượng Toàn đi về phòng của mình. Căn phòng chỉ còn hai mẹ con, Vân ôm chặt lấy mẹ thủ thỉ:
- Mẹ có tin con không mẹ, nhà mình có ma thật đấy mẹ ạ..??
Mẹ Vân xoa đầu Vân rồi nói:
- Mẹ tin con chứ, mẹ không tin vào chuyện ma quỷ nhưng cũng không phủ nhận. Hồi bố con mới mất mẹ cũng mơ thấy gặp bố con trong nhà mà....Nhưng bố chỉ đứng nhìn mẹ con mình lúc ngủ rồi lại đi thôi..
Vân gặng hỏi mẹ:
- Thế bố lúc đó nhìn như nào hả mẹ..? Có giống với lúc bố còn sống không...??
Mẹ ôm chặt Vân rồi nhẹ nhàng kể:
- Bố buồn vì không được ở cạnh mẹ con mình nữa...Cũng như mẹ con mình nhớ bố vậy...Nhưng dù thế nào thì bố vẫn là bố của con..Bố sẽ luôn phù hộ bảo vệ cho con như ngày xưa con còn bé ấy..Vậy nên con gái mẹ không phải sợ gì nữa nhé.
Nghe mẹ nói Vân thấy ấm áp vô cùng, áp đầu vào ngực mẹ Vân ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Một buổi tối đầy mệt mỏi, đầy ám ảnh đối với Vân, trong vòng tay mẹ cô có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành...Gần một tháng trôi qua mọi việc trôi qua êm ả, Vân không còn thấy những chuyện kỳ lạ nữa. Cho đến hôm nay dượng Toàn sau một chuyến hàng về đến nhà, tất cả đã thay đổi. Lúc đó Vân đang ngồi ở phòng khách, thấy dượng Vân mở lời chào nhưng dượng Toàn không nói gi..?? Ông ta đi thẳng lên tầng trên nơi phòng của mẹ Vân.
Không hiểu có chuyện gì mà Vân thấy dượng Toàn chưi bới mẹ mình rất nặng nề. Vân vội chạy lên tầng xem sao, trước mặt Vân là cảnh dượng Toàn đang túm tóc, tát thẳng vào mặt mẹ Vân những cái đau điếng. Vân lao vào ôm chầm lấy mẹ:
- Sao ông lại đánh mẹ tôi...Ông......
Nói chưa hết câu Vân bỗng cảm thấy miệng của mình như có người bịt lại, ú ớ Vân không nói được thêm câu nào...Muốn lao đến giúp mẹ nhưng sao Vân cứ bị đẩy lùi ra xa dần, Vân ngồi im trước cửa nhìn mẹ mình bị đánh mà khuôn mặt cũng không phản ứng gì. Vân khóc chảy nước mắt nhưng không tài nào cử động được.
Lão Toàn đánh mẹ Vân càng lúc càng hăng, không chỉ còn là những bạt tai nữa, hắn lao vào như con thú đang khát mồi, hắn đạp thẳng vào bụng, vào đầu. Mồm luôn miệng chửi bới:
- Con điếm này, lúc tao đi làm mày ăn mặc, trang điểm đẹp rồi đi ngoại tình phải không...??
Lão hỏi những câu hỏi nhưng không cần nghe câu trả lời. Mẹ Vân nằm bệt dưới đất nhưng vẫn không hé lấy nửa lời. Không hiểu lúc đó lão nói với ai, nhưng rõ ràng lão đang nói chuyện với một người nào đó không phải mẹ con Vân:
- Ừ...Cái loại vô dụng không thể mang thai này thì phải đập chết....Đánh chết....Chỉ có con là ở cạnh ta thôi...
Vân nghĩ lão bị điên rồi, nhưng cái điên rồ nhất đang diễn ra trong căn phòng này không phải là hắn mà là việc Vân từ đầu đến giờ không thể động đậy. Vân nhìn mẹ mình bị hành hạ mà không thể nói được nấy nửa lời.....Bỗng nhiên Vân thấy tiếng nói trẻ con bên tai:
" Cô không...làm...gì...được...đâu..he....he...he.."
Vân vẫn tỉnh táo nhưng rõ ràng thứ đang ngồi trên vai cô là một đứa trẻ trần truồng, mắt nó đỏ như máu, da nó trắng bạch, nó đang ghé vào tai cô cười một cách điên dại.....Lão Toàn bây giờ đã ngừng tay khi thấy mẹ Vân không còn động đậy. Cô nghe văng vẳng lời đứa trẻ quái dị kia:
" Bố....đứa con gái...này có thể mang thai đứa con của...bố...đấy.."
Lão Toàn cười như điên, lão vốn đã thèm thuồng cơ thể của Vân bấy lâu nay...Lão nhấc bổng Vân lên giường, Vân vẫn không thể chống cự, lão như con dã thú xé tan cái áo sơ mi của Vân ra rồi lao đến nhào nặn những phần cơ thể đang hiện ra trước mắt lão. Vân tựa hồ như khúc gỗ không cảm xúc, lão lột trần những gì còn lại trên người Vân. Và rồi lão Cưỡng Bức Vân trong khi dưới sàn nhà là mẹ Vân đang nằm đó.
Trong căn phòng là hai người phụ nữ và một con thú không còn tính người. Xong xuôi hắn mặc quần áo đi ra khỏi phòng, bỏ mặc Vân loã lồ không mảnh vải che thân trên giường. Lúc lão đi ra khỏi phòng Vân cũng đã cử động được tay chân nhưng nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần khiến Vân không muốn dậy. Dưới sàn nhà mẹ Vân đã tỉnh từ bao giờ, bà chứng kiến cảnh con mình bị cưỡng hiếp nhưng cũng như Vân bà không thể làm gì. Hai người phụ nữ trong căn phòng chỉ biết khóc và khóc. Mẹ Vân cố vịn vào thành giường lê đến chỗ con gái. Nhìn chiếc ga lấm tấm những vệt máu tươi bà lấy chăn che người cho Vân rồi ôm con khóc trong đau đớn. Vẫn nằm bất động Vân nói:
- Lão ta là một con quỷ.....Lão là một...con quỷ....Chúng ta phải làm sao đây mẹ..
Kể đến đây Vân bật khóc, cô Muôn nắm tay Vân rồi nói:
- Hôm nay đến đây thôi, cháu đợi cô một lát......Tạm thời cháu cố chịu đựng ba ngày nữa. Ngay bây giờ muốn giúp cháu cô cũng không đủ khả năng. Nhưng sẽ có người có cách...
Đoạn cô Muôn quay sang nói với chú Năm:
- Anh đi vào trong phòng, trên tủ đồ có cái hộp gỗ màu nâu nhìn khá cũ. Anh lấy ra đây cho em....??
Cô Muôn nhìn Vân nói tiếp:
- Tạm thời cô sẽ cho cháu một vật có thể tránh Ngải Hài Nhi. Cháu phải luôn giữ nó bên mình. Trong vòng bảy ngày tới nó sẽ không quấy phá được cháu. Nhưng ba ngày nữa cháu phải đến đây kể tiếp cho cô nghe về xuất xứ và cái " Vật" được đặt trong chiếc hũ sứ màu trắng đó. Cháu vẫn giữ nó phải không...??
Vân gật đầu, chú Năm mang chiếc hộp mà cô Muôn yêu cầu ra. Đặt xuống bàn cô Muôn mở hộp lấy ra một chiếc vòng bằng dây đỏ có, sợi dây đỏ đó có treo một ống thuỷ tinh nhỏ, trong ống thuỷ tinh đó có một vật gì như rễ cây màu vàng óng. Cô muôn nói:
- Ngải Hài Nhi là một loại Tiểu Quỷ chết sau khi bị các bà mẹ phá thai. Được thầy Luyện Ngải mang về yểm thành bùa. Loại Ngải này phải nuôi bằng máu của Chủ. Và phải chăm nó như chăm con của mình. Nó có thể giúp chủ làm ăn phát đạt, có thể thực hiện yêu cầu của chủ như hại người xung quanh.....Nhưng nếu không chăm sóc cẩn thận nó sẽ quay ngược lại phá Chủ....Ngải của cháu đã rất lâu năm, nó thành Tiểu Yêu rồi. Hơn nữa cháu còn là Chủ thứ hai của nó. Giờ nếu cháu chết thì nó cũng sẽ chết..nên nó sẽ không để cháu chết...đó là lý do vì sao cháu tự tử nhưng lần nào cũng được cứu....Cô không biết tại sao cháu lại trở thành Chủ sau của nó nhưng khi cho nó ăn Máu của mình thì cháu đã không thể thoát.
Cô Muôn đeo sợi dây đỏ cho Vân, chưa hết cô lấy tiếp trong hộp ra một tấm vải Ngũ Sắc đưa Vân rồi dặn:
- Cháu về lấy tấm vải này phủ lên hũ sứ trắng. Mỗi ngày cháu vẫn phải cho nó ăn máu của mình. Như chủ trước từng làm, mua đồ chơi đặt cạnh cái hũ, ăn cơm cháu cũng để một phần cho nó. Dù là Tiểu Quỷ hay Tiểu Yêu thì nó vẫn là một đứa trẻ. Cũng đừng nghĩ đến chuyện tự sát nữa....Làm theo như cô nói cháu tạm thời sẽ được yên ổn. Nhớ kỹ những lời cô dặn...Bây giờ cháu ra cửa rồi tháo chiếc vòng ở tay ban nãy trả lại cô. Ba ngày nữa trước khi đến đây cháu hãy phủ tấm vải này lên rồi hãy đi.
Vân đứng dậy, cô Muôn theo ra tận cửa lấy lại chiếc vòng đỏ đá đen. Vân cúi chào cô chú tôi rồi lên xe theo bà cô đi cùng lúc đến ra về.
Tôi như bị câu chuyện của Vân hút hồn, khi nhà chỉ còn ba người tôi mới bạo dạn hỏi:
- Cô gái ấy bị quỷ ám thật hả cô...??
Cô Muôn đặt mọi đồ vật về vị trí ban đầu, nhìn tôi cô nói:
- Không phải là bị ám mà nó là giao kèo giữa chủ và Ngải. Vì con bé trải qua những chuyện như thế nên nó không muốn sống. Nó tự tử đồng nghĩa với việc giết Ngải, chính vì vậy Ngải nó mới quấy. Nuôi Ngải cũng chính là hại bản thân mình. Cái gì nó cũng có hai mặt tốt và xấu. Để lâu chủ rồi cũng héo hon mà chết.....
Tôi tiếp tục thắc mắc:
- Sao lúc mẹ bị đánh, cô ấy bị cưỡng hiếp như thế lúc xong xuôi không báo công an, hay nhờ người giúp đỡ....
Cô Muôn nhìn tôi cau mày:
- Thằng này vẫn không tin cái gọi là Bùa Ngải. Đến tự tử còn không bị chết thì mày nghĩ sẽ báo được công an sao..?? Có những việc tâm linh xảy ra một cách không ai có thể giải thích được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu....
Tôi lặng im không dám hỏi thêm câu gì vì sợ bị chửi. Mặc dù tôi còn rất nhiều thắc mắc, cô Muôn nói với chú Năm:
- Tháng này không nhận thêm ai nữa nhé. Cô bé này thật sự rất đáng thương, nhiều khả năng những người xunh quanh nó đều bị hại chết cả rồi...Nếu ba ngày nữa nó đến thì vợ chồng mình phải lên gặp bố em một chuyến.
Bố..?? Sao tự nhiên lại có bố cô Muôn ở đây...? Tôi sực nhớ ra chuyện theo tôi là quan trọng, tôi hỏi cô Muôn:
- Cô ơi, ba ngày nữa nếu cô gái ấy đến cô cho cháu sang nghe tiếp như hôm nay được không...?? Nghe chuyện của cô ấy cháu cũng muốn nghe tiếp xem cái kết ra sao...Được không ạ....!!
Cô Muôn nhìn tôi hơi chần chừ rồi cô nói:
- Nghe thì được nhưng không được tham gia bất cứ chuyện gì...Cháu cũng đừng nghĩ cách tiếp cận hay làm gì giúp đỡ..Cô nghiêm cấm đấy, chuyện này liên quan đến tính mạng con người...Hôm nay để cháu ở đây cô cũng thấy rất lo....
Chú Năm gật gù, nhưng biết tính tôi tò mò. Đã lỡ nghe là phải nghe bằng hết, chú nói:
- Chắc nó cũng không dại mà tham gia vào đâu. Thôi cứ để nó tìm hiểu thêm về cái Thế Giới mà trước giờ nó vẫn không tin là có thật...
Cô Muôn gật đầu rồi đi vào trong nhà, cô đi tôi mới dám hỏi:
- Bố cô Muôn là ai hả chú...??
Chú gõ đầu tôi cái cốp rõ đau rồi trả lời:
- Là ông lão gần 90 tuổi.....ấy.....!!!
Tôi hơi đứng hình với câu trả lời của chú Năm.....Chú Năm lấy con gái của người Luyện Ngải.....