Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 10:




Anh cảm thấy Trang Hãn Học thật sự là khắc tinh của mình.
"99% mấy tên thích chơi trai thẳng không có kết cục tốt."
"Chỉ cần phụ nữ vẫy gọi, anh ta sẽ trở mặt ngay, nói mình hoàn lương rồi, thật ra là thích phụ nữ, cứ thế phủi mông bỏ đi. Chuyện như vậy tôi thấy nhiều rồi."
Thu Triết Ngạn nhớ tới lời khuyên của ông bạn mình.
Giang Nhược Vân là phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp, còn là một phụ nữ xinh đẹp, giàu có.
Đối với Trang Hãn Học, chẳng phải là một kim chủ hoàn mỹ sao?
Anh cảm thấy Trang Hãn Học thật sự là khắc tinh của mình.
Giây trước có thể khiến anh vui sướng như được ngâm trong mật, giây sau lại khiến anh muốn nổi điên.
Trang Hãn Học làm như không có việc gì, nói luyên thuyên: "Sau đó tôi nói không muốn, cô ấy lại đổi giọng, bảo rằng mình đùa thôi."
"Nhưng theo những gì tôi hiểu về cổ, thì tôi không nghĩ cổ đang đùa đâu... Tôi ngờ rằng cổ có âm mưu gì với tôi đó."
Thu Triết Ngạn siết bàn tay đang nắm tay Trang Hãn Học: "Anh hiểu rõ cô ấy quá nhỉ? Không phải hai người đã chia tay tám năm rồi à? Tám năm không gặp mà anh vẫn có thể tin chắc rằng mình hiểu rõ cô ấy sao? Anh thích cổ tới vậy?"
Trang Hãn Học bị anh siết đau tay, lắc lư như cọng cỏ trong gió: "Em bóp nát tay tôi rồi. Má ơi, sao em mạnh tay thế?"
Thu Triết Ngạn bực tức buông hắn ra: "Hừ, người ta khen anh có hai câu, mà anh đã lên mây rồi."
"Đừng nói đến một nữ minh tinh đang trên đà phát triển, sự nghiệp thăng hoa, cô ấy có điên mới đi yêu đương, chứ đừng nói là yêu anh. Anh tưởng mình còn là thanh niên hai mươi mấy à? Đừng có mà ảo tưởng người ta một lòng say mê anh."
"Trong giới của người ta loại người tài năng, giàu có nào mà chưa từng gặp, sao còn nhớ thương anh làm gì. Không chừng là muốn trả thù anh lúc trước bội bạc đấy, đến lúc đó phủi mông rồi, gả cho người khác thôi. Anh nhìn anh xem còn cái gì? Còn mơ tưởng tới cô ấy không?"
"Có phải anh đang rất hối hận vì năm đó đã chia tay với cô ấy không?"
Trang Hãn Học như bị đóng đinh tại chỗ, không còn kêu gào đau đớn nữa, trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt đáng thương không dám thở mạnh, đến cả cái bóng bên cạnh hắn nom cũng trơ trọi.
Thu Triết Ngạn nói xong lại hối hận, anh nhận ra mình đã hạ thấp Trang Hãn Học quá đáng. Cho dù Trang Hãn Học là kẻ vô tâm không để bụng, nhưng không có nghĩa là hắn không có lòng tự trọng.
Thời gian như dừng trôi.
Tuyết rơi lả tả.
Thu Triết Ngạn nắm tay hắn, Trang Hãn Học rút tay lại, nhưng không rút ra được, Thu Triết Ngạn kiên quyết nắm chặt tay hắn, hôn lên mu bàn tay: "Em xin lỗi, em quá đáng rồi."
Trang Hãn Học nở nụ cười như để hòa giải bầu không khí lạnh lẽo này, thở ra một làn sương trắng ấm như khung thoại: "Em dễ ghen thật đấy."
Hắn giơ ngón tay gãi gãi mặt mình: "Tôi biết hiện tại tôi không xứng với người ta."
"Không, trước kia cũng không xứng với cô ấy."
"Tôi luôn là kẻ vô dụng mà."
Thu Triết Ngạn giống như chú chó phạm lỗi, nếu như anh có tai và đuôi, thì giờ chúng sẽ rũ xuống: "Em không nói anh vô dụng... Em cũng không chê anh lớn tuổi, là do em quá tức giận, em quá yêu anh."
"Chỉ cần nghĩ đến trước kia anh từng yêu cô ấy là em lại giận."
"Tốt nhất là anh đừng nhắc đến cô ấy nữa."
Trang Hãn Học vô tội nói: "Bạn gái cũ từ tám năm trước mà em cũng giận hả? Tôi thấy ảnh của em với bạn trai cũ, tôi cũng đâu có giận đâu, em là đàn ông sao lại hẹp hòi như thế?"
Không nói thì thôi, vừa nói Thu Triết Ngạn càng thêm giận: "Người bình thường nhìn thấy ảnh của bạn trai hiện tại và người yêu cũ chụp chung, đều sẽ vô cớ nổi giận. Ít nhiều cũng sẽ đâm chọt hai câu chứ? Làm gì có chuyện xem như không như anh hả?"
Trang Hãn Học ủ rũ: "Em khó hầu hạ quá đi."
Trang Hãn Học ngẫm lại kinh nghiệm cũ của mình, khi còn là kim chủ bao nuôi phụ nữ, hắn thiếu kiên nhẫn nhất với mấy cô ưa ghen tuông, không phải đàn ông thì nên như vậy sao? Hắn chưa bao giờ hỏi về tình sử của Thu Triết Ngạn, cũng không ghen bóng ghen gió. Không phải Thu Triết Ngạn nên cảm thấy hắn ngoan ngoãn, hiểu chuyện à?
Thu Triết Ngạn tức giận quay người bỏ đi.
Trang Hãn Học sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ đi tới dỗ dành anh: "Tiểu Thu, em hai mươi bảy rồi, sao lại bướng bỉnh như thế? Em giận cứ như con nít ý?"
Thu Triết Ngạn lạnh giọng nói: "Thì sao nào? Em biết người yêu của mình không yêu mình nhiều như thế, còn không được phép giận à? Gần đây anh làm tổn thương em bao nhiêu lần rồi?"
"Trang Hãn Học, em biết nguyên nhân chủ yếu chúng ta ở bên nhau là vì em đã lừa anh."
"Em cũng biết trước đây anh chỉ hẹn hò với phụ nữ, em hèn hạ, em vô đạo đức, em thích trai thẳng, lại còn bẻ cong trai thẳng, em tự làm tự chịu."
"Em biết... em biết anh không yêu em nhiều như em yêu anh."
Trang Hãn Học vươn tay sờ đầu anh, vốn dĩ chiều cao của hai người tương đương nhau, hắn bèn nghiêng người hôn anh một cái.
"Đương nhiên là tôi có yêu em. Tối hôm sinh nhật tôi, tôi vốn không say đến thế. Nếu thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, tôi cũng sẽ không thể phối hợp với em mà? Tiểu Thu à."
"Tôi không dám nói đến tương lai, nhưng hiện tại trên đời này, người tôi yêu nhất là em, và chỉ yêu mỗi em thôi."
"Đừng giận nữa nhé."
"Tôi không nghĩ em sẽ ghen đến thế, sau này tôi sẽ không nhắc đến bạn gái cũ nữa."
Thu Triết Ngạn lại đổi ý: "Thôi tốt nhất là anh vẫn nói cho em biết đi. Nếu như anh gặp lại bạn gái cũ mà không nói với em, em sẽ càng phát điên mất."
Trang Hãn Học: "???" Con trai nhỏ tuổi hơn mình đúng là cả một vấn đề mà, rõ ràng đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải bình thường tác phong luôn chững chạc, chín chắn hơn hắn sao? Thực sự không hiểu nổi Tiểu Thu nhà mình nữa.
Thu Triết Ngạn hỏi: "Anh có muốn biết chuyện em với người yêu cũ không? Anh không ghen tí xíu nào luôn à?"
Trang Hãn Học sờ sờ mũi, nghĩ đến người thanh niên điển trai đứng cùng Thu Triết Ngạn trong bức ảnh, bày tỏ cảm nghĩ: "Vậy nếu em muốn nói gì với tôi thì cứ nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức lắng nghe. Trông anh ta rất có học thức, cũng khá tinh anh, hẳn sẽ không lộn xộn như tôi nhỉ?"
Thu Triết Ngạn quan sát vẻ mặt hắn, muốn nhìn thấy một biểu cảm khác lạ từ Trang Hãn Học, lòng tức nghẹn, cố ý nói: "Anh ấy là giảng viên đại học, đàn em của ba em. Vì anh ấy, em thi vào trường đại học của ảnh, chọn chuyên ngành ảnh dạy. Hồi đại học em và anh ấy sống cùng nhau."
"Vãi chưởng!" Hai mắt Trang Hãn Học sáng bừng lên, vô cùng hâm mộ: "Em đỉnh thế!"
Thu Triết Ngạn: "..."
Anh đành bó tay, ngửa mặt nhìn trời thở dài một tiếng.
Trang Hãn Học che miệng: "À, không, ừm... ý tôi là... là... anh chàng đó là giảng viên đại học, vậy chắc anh ta phải lớn hơn em nhỉ? Hơn bao nhiêu tuổi thế?"
Thu Triết Ngạn trả lời: "Mười tuổi."
Trang Hãn Thần tấm tắc khen trong lòng, nhưng không dám để lộ ra ngoài: "Xem ra em luôn thích người lớn tuổi hơn mình ha."
Thu Triết Ngạn: "Ừm, em chỉ thích đàn ông lớn tuổi hơn mình thôi."
Trang Hãn Học Anh tò mò hỏi: "Có vẻ lúc đó em thích anh ta lắm mà, sao lại chia tay?"
Thu Triết Ngạn nhìn hắn, đoạn nói: "Có đủ thứ chuyện. Anh ấy cảm thấy em còn quá trẻ và chưa chín chắn, thấy em quá dính người. Lúc đó, bạn trai cũ của anh ấy quay lại. Người đàn ông đó rất ưu tú, sinh viên đại học như em không sánh được. Em quá lo lắng, vội vàng cầu hôn anh ấy. Sau khi anh ấy từ chối thì bọn em chia tay, rồi anh ấy tái hợp với bạn trai cũ."
Khi nói về chuyện cũ, lòng Thu Triết Ngạn vẫn có chút nhói lên. Dù gì thì đó vẫn là mối tình đầu của anh, là người mà anh từng yêu bằng cả trái tim, là vết sẹo cũ khắc sâu trong tim anh. Đúng là đã từng yêu, nhưng không thể quay lại được.
Trang Hãn Học vốn không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Thu Triết Ngạn, không hiểu sao hắn lại hơi khó chịu.
Thế mà Thu Triết Ngạn còn nói hắn, coi cái mặt dư tình chưa hết kìa... Trang Hãn Học thầm nghĩ.
Trang Hãn Học không nhịn được thì thào: "Tình đầu có khác ha."
Thu Triết Ngạn dỏng tai nghe hắn nói, cảm thấy cuối cùng đã gỡ được chút vốn liếng, bèn ôm chầm lấy từ phía sau rồi nhấc bổng hắn lên: "Thế nào? Rốt cuộc anh cũng ghen rồi hở?"
Trang Hãn Học lẩm bẩm: "Em hai mươi bảy tuổi, trên giường rành rẽ như thế. Dù có ngu cũng biết em từng yêu đương rồi. Có gì phải ghen đâu?"
Thu Triết Ngạn không buông tha: "Anh đang ghen."
Trang Hãn Học: "Tôi không có."
Thu Triết Ngạn: "Anh có."
Trang Hãn Học: "... tôi cũng không biết mình có ghen không nữa."
Thu Triết Ngạn hôn lên khuôn mặt bị gió thổi lạnh của hắn từ phía sau: "Em cảm thấy hiện tại anh hơi yêu em một chút rồi."
Thời buổi này, ai ba mươi tuổi đầu mà không có một mối chân tình thất bại khó quên?
Nói thì nói thế thôi, nhưng Trang Hãn Học thực sự không nhớ là mình đã từng có một mối tình như vậy. Rõ ràng từ hồi mẫu giáo, hắn đã biết tặng kẹp tóc hoa nhí cho cô bạn cùng lớp rồi. Nhưng nếu nói muốn sống chết yêu một ai đó, hình như... không nghĩ ra.
Trên đời này thật sự có người sẽ yêu đến thế sao?
Không hiểu sao Trang Hãn Học lại nghĩ đến chuyện từ hơn chục năm trước.
Đó là lúc hắn mới đi làm chưa bao lâu, hắn có một cấp dưới tên là Sở Tấn, cực kỳ giỏi giang, tháo vát. Lúc ấy hắn toàn phải dựa vào phó chủ tịch này lao động, còn mình thì sống lười biếng qua ngày. Sở Tấn từ chức rồi trốn biệt vì căn bệnh ung thư bị chẩn đoán nhầm, sau đó trời xui đất khiến thế nào lại gặp Lận Diễm Trần từ tập đoàn Lận gia, bọn họ yêu nhau.
Vì tìm Sở Tấn, Lận Diễm Trần tìm đến chỗ hắn, hắn nghe chuyện tình của họ mà cảm động rớt nước mắt.
Hắn rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, đúng là trên cùng mây biếc, dưới hoàng tuyền[2].
[2] 上穷碧落下黄泉/ thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Nhắc mới nhớ, hắn còn là bạn vong niên của con trai Sở Tấn ấy chứ.
Đó là vài năm trước khi quen biết Thu Triết Ngạn.
Con trai Sở Tấn tên là Sở Ngọc, biệt danh Chíp Chíp, đang học lớp 6. Trên mạng, hắn thường kính cẩn gọi thằng bé là "sư phụ nhỏ" hoặc "sư phụ nhỏ Chíp Chíp". Hắn và Thu Triết Ngạn yêu nhau là vì Chíp Chíp phải đi học, không rảnh chơi game với hắn. Do cô đơn hiu quạnh quá, nên hắn mới đi dụ dỗ trai mạng chơi chung.
Lúc đó, hắn nói với sư phụ nhỏ của mình là hắn từ chức, đến nhà Thu Triết Ngạn chơi game, sư phụ nhỏ còn lo hắn bị người ta lừa... Đến giờ hắn còn chưa kể với sư phụ nhỏ chuyện mình và Thu Triết Ngạn yêu nhau rồi. Nếu sư phụ nhỏ mà biết, chắc chắn thằng bé sẽ nói, "con đã nói là chú bị lừa mà".
Còn hai tuần nữa là đến giao thừa.
Trường tiểu học nghỉ lễ rồi.
Lúc online, Trang Hãn Học thấy sư phụ nhỏ của mình online, hắn bèn tìm sư phụ nhỏ chơi chung.
Sư phụ nhỏ: [Chú nói chỉ có thể chơi game với ông chủ nhỏ của chú thôi mà? Chú lén lút chơi với con sau lưng chú đó hở?]
Trang Hãn Học ngượng ngùng trả lời: [Giờ bọn chú đang yêu nhau, không còn là quan hệ chủ thuê với người làm mướn nữa, chú ấy cho phép chú chơi game với người khác, đừng có tán tỉnh nhau là được.]
Hình như khung chat bị đơ, hoặc là sư phụ nhỏ rớt mạng rồi.
Mười phút trôi qua.
Sư phụ nhỏ mới trả lời: [Con đã nói chú đừng để bị lừa mà? Chú chẳng nghe lời con gì hết á, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế! Giờ thì hay rồi, chú còn chẳng có việc làm nữa... không chịu bàn bạc gì với con hết trơn [phẫn nộ] ]
Trang Hãn Học: [Sư phụ ơi, con vẫn là học sinh tiểu học, con không hiểu đâu]
Sư phụ nhỏ: [Giờ thì lại bảo con là học sinh tiểu học, lúc mượn tiền con sao chú không nhớ con là học sinh tiểu học đi? Con là học sinh tiểu học, nhưng con thông minh hơn chú đó. Người lớn mấy chú thiệt tình, mấy chú chơi game là để yêu đương, con thì không, con chơi game nghiêm túc!]
Trang Hãn Học bật cười trước màn hình.
Cuối năm, Thu Triết Ngạn bận đến mức chân không chạm đất, gần đây anh toàn về nhà muộn.
Trang Hãn Học hoàn toàn không ra khỏi cửa, chỉ làm tổ trong nhà chơi game, học sinh tiểu học được nghỉ nên cũng rảnh rang. Nhưng sư phụ nhỏ phải làm bài tập ba tiếng mỗi ngày, còn phải luyện cờ vây thêm ba tiếng, nên không có thời gian chơi với hắn từ sáng đến tối.
Mấy ngày nay hắn và sư phụ nhỏ chơi khá vui, giống như tìm lại được nhiệt huyết ban đầu vậy.
Hôm nay.
Thu Triết Ngạn bận ở công ty đến sáng sớm mới về nhà.
Về đến nhà, phát hiện Trang Hãn Học đang ngủ trên sô pha, anh bèn bế Trang Hãn Học về phòng ngủ.
Điện thoại di động trong tay Trang Hãn Học rơi xuống đất.
Thu Triết Ngạn nhặt lên, đúng lúc một thông báo hiện ra, màn hình sáng lên, hiển thị hơn chục tin nhắn chưa đọc.
Đều được gửi từ nickname [Sư phụ nhỏ Chíp Chíp].
Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.