Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 23:




Thu Triết Ngạn nghĩ đến lời nhắn mà Trang Hãn Học để lại: Tôi về nhà rồi.
Về nhà? Nhà nào? Trang Hãn Học còn nhà nào nữa? Về nhà ba mẹ sao?
Thu Triết Ngạn hoàn hồn, lập tức lấy di động ra bấm số của Trang Hãn Học.
Âm báo bận, không ai trả lời.
Thu Triết Ngạn chợt giật mình nhận ra anh chẳng biết gì về Trang Hãn Học cả. Trang Hãn Học quê quán ở đâu? Ba mẹ là ai? Từng có bạn bè nào? Từng làm nghề gì? Quan hệ với người nhà ra sao?
Anh hoàn toàn không biết.
Anh chỉ từng gặp người anh hai đã chuyển ra nước ngoài của Trang Hãn Học, lúc đó anh không dám hỏi thông tin liên lạc của y, đều liên lạc thông qua Trang Hãn Học, nên anh thậm chí còn không biết số điện thoại của y.
Ngược lại, từ lâu anh đã ngây ngô moi hết tim gan cho Trang Hãn Học, dốc hết tất cả mọi thứ của mình.
Cuối cùng thì sao?
Anh nghĩ đó là tình yêu từ hai phía, nhưng chỉ trong một đêm, Trang Hãn Học đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Chẳng lẽ lời khuyên của ông bạn linh nghiệm rồi sao?
Ngay từ đầu, Trang Hãn Học ở bên anh vì khi đó anh còn tiền, có thể nuôi hắn, để hắn ở nhà ăn chơi không cần đi làm. Giờ anh không có tiền, ngày tháng tươi đẹp đã qua, nên Trang Hãn Học phủi mông bỏ đi?
Không, không thể nào, nếu là vì tiền thì tại sao Trang Hãn Học lại cho anh hết tiền tiết kiệm của mình?
Mấy tháng trước anh nuôi Trang Hãn Học cũng không tốn nhiều tiền đến thế.
Thu Triết Ngạn đi đi lại lại trong căn phòng chật chội như con thú bị mắc kẹt, sau đó ngồi xuống giường, không ngừng gọi vào số di động của Trang Hãn Học, chẳng có ý định từ bỏ.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
"Thuê bao..."
***
Trang Hãn Học thực sự rất mệt.
Hắn cảm thấy đây là ngày mệt nhất đời mình, trước đó hắn tăng ca liên tục ba ngày với Thu Triết Ngạn, tổng cộng chỉ ngủ được khoảng năm, sáu tiếng, tối hôm qua hai người còn làm loạn mấy tiếng trong văn phòng nữa.
Làm xong, Thu Triết Ngạn ngủ thiếp đi.
Hắn không ngủ mà sắp xếp tài liệu trên bàn, rồi để lại một tờ giấy nhắn, đảm bảo rằng Thu Triết Ngạn có thể nhìn thấy.
Lúc về đến nhà đã hơn ba giờ sáng, hắn mang cái thân tàn đi tắm, rồi lại thu dọn hành lý.
Còn phải cho Đậu Đậu vào vali hàng không, đưa đến dịch vụ vận chuyển đặc biệt.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, ra đến sân bay đã là năm giờ rồi.
Dọc đường đi giục bác tài lái nhanh một chút, nhưng vẫn mất cả tiếng mới đến được sân bay. Hắn buồn ngủ muốn chết mà chẳng dám ngủ.
Kế đó phải đi lấy vé rồi lên máy bay, thiếu chút nữa là trễ rồi.
Lên máy bay, hắn mệt quá nên lăn ra ngủ mất.
Hắn tự mua vé máy bay về nhà, bởi vì hiện tại không có nhiều tiền, nên chỉ mua hạng phổ thông rẻ nhất, chỗ ngồi chật chội khiến hắn cuộn tròn co quắp mà ngủ.
Nếu là bình thường nhất định hắn sẽ không thể ngủ sâu như vậy, nhưng hôm nay hắn thực sự kiệt sức rồi.
Bay trên không trung gần ba tiếng đồng hồ, băng qua một nửa Trung Quốc, máy bay hạ cánh xuống thành phố nơi hắn sinh sống từ nhỏ đến lớn.
Vẫn còn sớm, mới mười một giờ.
Trang Hãn Học tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại vì mặc nhiều lớp quần áo.
Vừa nhớp nháp vừa khó chịu, hắn bèn cởi khăn quàng cổ, rồi khi gió thổi qua thì lại rùng mình vì lạnh.
Vì ở trên trời khá lâu, nên dù đã hạ cánh nhưng Trang Hãn Học vẫn có ảo giác chân không chạm đất, cả người như bay trên mây, đầu thì nhưng nhức như muốn nổ tung.
Trang Hãn Học ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm và các tòa nhà trong thành phố.
Bầu trời và thành phố ở đâu trông cũng không khác nhau mấy.
Hắn vẫn cảm thấy rất không chân thực, mấy tiếng trước còn ở cách ngàn dặm, rúc bên người Thu Triết Ngạn thì thầm lời yêu, nhưng giờ phút này, hắn lại đang đứng đây, phải trở về với cuộc sống mà mình đã trốn tránh bảy năm trước.
Có người đón hắn ở lối ra.
Đó là tài xế của gia đình.
Trang Hãn Học cảm thấy cơ thể vừa lạnh vừa nóng, khó chịu vô cùng, sau khi lên xe liền ngủ thiếp đi ở ghế sau. Nói là ngủ, nhưng thật ra không ngủ được bao nhiêu vì quá đau đầu.
Tài xế gọi hắn dậy.
Hiện tại cả người Trang Hãn Học nóng hổi, nhưng lại không đổ giọt mồ hôi nào. Khi bước xuống xe, bị gió lạnh thổi qua, hắn cảm thấy khắp người nổi da gà, lạnh run lẩy bẩy, đầu óc mê man, vừa suy nghĩ một chút liền đau nhức. Còn tệ hơn trước khi lên xe.
Mẹ đích thân đón hắn ở cửa: "Hàm Hàm, Hàm Hàm của mẹ về rồi."
Trang Hãn Học gật đầu, hắn nghe thấy giọng mình yếu xìu, yếu đến mức chính hắn cũng giật mình: "Mẹ ơi."
Mẹ nhíu mày nhìn hắn: "Sao vậy? Sao con ốm yếu, xanh xao thế này."
Mẹ đưa tay sờ trán: "Nóng quá! Con bị sốt hả?"
Trang Hãn Học cảm thấy mình không đứng nổi nữa, đành ngồi xổm xuống.
Mẹ đau lòng đỡ hắn: "Sao thế này? Ở bên ngoài cực khổ quá phải không con? Đừng ngồi dưới đất, chúng ta đến bệnh viện nào."
Đến bệnh viện, Trang Hãn Học mới biết mình sốt tận bốn mươi độ, còn có chút triệu chứng viêm phổi. Hắn uống thuốc rồi nằm trên giường truyền nước biển. Lúc tỉnh dậy thì thấy cạnh giường mình có một người phụ nữ đang đứng, hắn tưởng là mẹ, nhìn kỹ lại mới phát hiện là ai đó mà hắn không biết, hỏi ra mới hay là hộ lý mẹ thuê.
Hắn nhìn thoáng qua rồi ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài trời đã tối thui.
Y tá vào đo nhiệt độ cho hắn, vẫn đang dao động khoảng bốn mươi độ.
Trang Hãn Học cảm thấy mình đúng là gặp phải tai ương, mặc dù hắn không thích vận động, thân thể yếu ớt nhưng nhiều năm nay không bệnh đến mức nằm viện thế này.
Hắn lần mò đầu giường nhưng không tìm thấy điện thoại, nghĩ một hồi mới nhớ ra điện thoại để trong túi áo khoác, bèn hỏi y tá áo khoác của hắn để đâu.
Lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hộ lý đáp: "Hơn mười một giờ ạ."
Thảo nào đèn trên hành lang của khoa nội trú đều đã tắt hết.
Hộ lý treo áo khoác của hắn trong tủ áo, nghe theo lời, đưa điện thoại cho hắn.
Trang Hãn Học vừa ngó điện thoại, da đầu liền tê rần.
Mấy trăm cuộc gọi nhỡ được hiển thị.
Tất cả đều là Thu Triết Ngạn.
Toang rồi.
Trang Hãn Học nghĩ.
Dù ban đầu hắn định tiền trảm hậu tấu, về nhà rồi mới điện thoại kể tỉ mỉ cho Thu Triết Ngạn nghe, nhưng ai mà ngờ hắn nửa đường đột nhiên phát sốt vào thẳng bệnh viện luôn. Tỉnh lại đã là giờ này rồi.
Trang Hãn Học nhanh chóng gọi lại.
Mới "tút" một tiếng, Thu Triết Ngạn gần như nhấc máy ngay trong một giây. Giọng nói bên kia điện thoại như cơn bão tố sắp kéo tới, hắn nghe Thu Triết Ngạn cuống cuồng hỏi: "Anh đang ở đâu? Trang Hãn Học."
Trang Hãn Học nghe được giọng anh, cảm thấy lòng mình thoải mái vô ngần, ngay cả cơn đau cũng có vẻ dịu đi: "Tôi đang ở nhà. Không phải tôi có để lại tờ giấy cho em à? Tôi nói tôi về nhà ấy, nhà ba mẹ tôi."
Thu Triết Ngạn: "Anh không viết rõ ràng! Em cứ nghĩ anh về nhà tụi mình. Anh có biết em về nhà không thấy anh, Đậu Đậu cũng mất tiêu, em sợ gần chết. Anh về nhà thì cũng được, nhưng sao lại mang cả Đậu Đậu đi?"
Trang Hãn Học bảo: "Em đi làm bận rộn như vậy, nhất định không rảnh chăm sóc Đậu Đậu mà. Nên tôi đưa Đậu Đậu về thôi."
Thu Triết Ngạn tức chết luôn: "Anh cũng không chịu viết cho rõ, anh có biết em sợ lắm không hả? Em tưởng anh chạy mất rồi?"
Trang Hãn Học nói yếu xìu: "Xin lỗi em."
Thu Triết Ngạn vẫn chưa nguôi giận: "Sao anh không nghe điện thoại của em?"
Trang Hãn Học ra vẻ đáng thương: "Tôi vừa xuống máy bay liền phát sốt, đến giờ vẫn chưa hết. Cô y tá mới đo nhiệt độ cho tôi, vẫn là 39,8 độ đây này. Giờ tôi đang ở trong bệnh viện, Thu Thu, tôi đáng thương lắm đó. Em không tin thì để tôi chụp hình cho em xem."
Cơn giận của Thu Triết Ngạn tức thì tan biến: "Anh bệnh à? Bệnh thế nào? Sao lại bệnh? Từ bao giờ? Bác sĩ nói sao? Ôi, giờ anh ở đâu? Em đến gặp anh."
Trang Hãn Học rộng lượng thông cảm cho anh: "Không sao đâu, hôm qua tôi chưa bị bệnh, em có muốn cũng không phát hiện được. Em không cần phải đến gặp tôi, tôi chỉ về nhà một chuyến thôi, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi tôi về ngay."
Thu Triết Ngạn hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"
Trang Hãn Học đáp: "Tôi đã nói rồi, chuyện giúp em kéo đầu tư ấy."
Thu Triết Ngạn im lặng một lúc rồi nói: "... Em nghĩ là anh đùa thôi."
Trang Hãn Học: "Tôi không đùa, tôi rất nghiêm túc. Tiểu Thu, em chờ tôi, dù có làm được hay không, tôi đều sẽ nói cho em biết."
Thu Triết Ngạn lo lắng: "Không sao đâu anh, có thành công hay không cũng không quan trọng, anh sớm về là được rồi. Đều là lỗi của em, biết sức khỏe anh không được tốt, không nên để anh làm việc cùng em, hại anh phát bệnh rồi. Nếu vậy thì em thà bỏ công ty. Tìm việc khác, làm công cho người ta, chẳng đến mức không nuôi nổi anh."
Trang Hãn Học nghĩ một hồi, không ngờ lại nói: "Tiểu Thu, tôi định đi làm."
Thu Triết Ngạn sửng sốt: "Anh muốn đi làm?"
Trang Hãn Học "ừ" một tiếng, kèm theo điệu cười lười biếng thường ngày, nhẹ nhàng bảo: "Tôi cũng có thể nuôi em."
Trang Hãn Học gọi video với Thu Triết Ngạn, Thu Triết Ngạn thấy hắn thật sự đang ở bệnh viện, biết hắn không nói dối, cuối cùng anh cũng thấy an tâm về vấn đề "Trang Hãn Học có chạy mất hay không", nhưng lại lo lắng vì Trang Hãn Học ngã bệnh.
Trang Hãn Học càu nhàu: "Vậy đó, sau khi bước sang tuổi 30, tôi thấy cơ thể ngày càng tệ. Chỉ thức có mấy đêm mà muốn đột tử tới nơi. Ui chao, hồi hai mươi mấy tôi thức đêm suốt mà có bao giờ bệnh đâu. Rốt cuộc cũng do lớn tuổi rồi."
Thu Triết Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Hồi hai mươi mấy anh đã làm việc chăm chỉ vậy hử?"
Trang Hãn Học cười ha ha: "Không phải, là đi chơi cả đêm, đánh bài ấy mà."
Thu Triết Ngạn: "..."
Trang Hãn Học đảm bảo với anh: "Tôi sẽ nhắn tin cho em mỗi ngày, em đừng lo. Tôi không chạy đâu, thật sự không chạy. Em chờ nhé, vài ngày nữa sẽ có tin tốt thôi."
Thu Triết Ngạn nghĩ đến cái lần Trang Hãn Học bảo hắn từng quen một người đàn ông có thể sinh con, anh không tin, hắn lại nói bạn gái cũ là ngôi sao lớn, anh cũng không tin, nhưng hóa ra đều là sự thật.
Vậy lần này thì sao?
Anh nhớ tới bộ dạng khoe khoang của Trang Hãn Học lúc ấy, cười tí tửng nói: "Em chờ đó, tôi đi mượn tiền cho em rồi về. Một trăm triệu có đủ không?"
... Chuyện này là thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.