Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 29:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Aimee

Trang Hãn Học giật mình, bồn chồn ngồi dậy trả lời điện thoại: “Con chào ba…”
Ba hỏi: “Anh đi đâu rồi? Gọi mấy cuộc không được. Mẹ anh bảo anh về công ty đi làm nghiêm túc lắm, sao giờ nghỉ lại chạy ra ngoài? Mới về vài ngày lại chứng nào tật nấy, anh còn muốn học đàng hoàng không?”
Con không muốn đâu. Trang Hãn Học kêu thầm trong lòng.
Biết ba không phát hiện, hắn liền trấn tĩnh lại, Trang Hãn Học lợn chết không sợ nước sôi, nói: “Lát nữa con về ạ.”
Hắn cảm thấy nhiệt độ trên người còn chưa giảm, Thu Triết Ngạn ôm hắn từ phía sau, hắn ngả người dựa vào vai anh, lúc này đã bình tĩnh lại, làm bộ làm tịch nói: “Không phải đang giờ nghỉ trưa sao ạ? Con ra ngoài ăn cơm thôi, còn chưa tới giờ đi làm mà. Con dạo một vòng rồi về ạ.”
Ba thúc giục: “Vậy anh mau về đi.”
Thu Triết Ngạn lưu luyến hôn lên vành tai hắn: “Giờ anh phải về rồi à?”
Trang Hãn Học liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa tới một giờ, bèn quay người ôm lấy Thu Triết Ngạn, “Không về, công ty thiếu tôi cũng chẳng sao.”
Thu Triết Ngạn cũng không nỡ, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng: “Nhưng ba anh gọi anh về ngay mà?”
Trang Hãn Học nói: “Không sao đâu, nhân tiện cho ông ấy biết tôi vô dụng thế nào luôn.”
Thu Triết Ngạn: “Anh không sợ bị phát hiện sao?”
Trang Hãn Học hùng hồn nói: “Lúc này càng hoảng càng dễ lộ.”
Hắn hôn môi anh, nói với ánh mắt rực lửa: “Nào, chúng ta chơi tiếp. Bây giờ là lúc vui vẻ.”
“Tình yêu mang tư vị tầm thường, muốn nếm ngọt bùi thì phải lén lút vụng trộm.”[1]
“Anh còn đọc thơ nữa à?” Thu Triết Ngạn bị hắn trêu mà ngứa ngáy trong lòng, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nghiêng người, “anh giỏi vụng trộm lắm chứ gì? Học ở đâu? Lúc trước anh vụng trộm với phụ nữ đúng không?”
Trang Hãn Học cười hì hì, vòng tay qua cổ anh: “Không có, tôi chỉ vụng trộm với em thôi.”
Hắn nói bên tai Thu Triết Ngạn: “Đừng lo, em yêu, thường thì lần đầu sẽ không bị phát hiện đâu, về sau mới phải lo. Lần đầu tiên đã nhát như thế, sau này lại càng nhát hơn. Hóa ra lá gan em nhỏ vậy à?”
Thu Triết Ngạn bật cười: “Để em cho anh thay lá gan em lớn nhỏ thế nào.”
Cả hai đều vô cùng phấn khích, Trang Hãn Học cố gắng kéo đến phút cuối mới chịu đi.
Trang Hãn Học ôm hôn Thu Triết Ngạn như ôm chú cún bự, hắn cảm thấy mình như học sinh trung học nội trú, cuối tuần mới được nghỉ ngơi, lén lút lên mạng chơi game, còn phải giấu ba mẹ, “Tiểu Thu, tôi thực sự không nỡ xa em.”
Thu Triết Ngạn bảo: “Em cũng không nỡ xa anh. Nhưng em cũng phải về rồi.”
Trang Hãn Học đồng ý với anh: “Một thời gian nữa mọi chuyện ổn thỏa rồi, chúng ta lại có thể ở bên nhau.”
Thu Triết Ngạn gật đầu, trong mắt có một chút lo lắng. Trang Hãn Học suy nghĩ thật đơn giản, anh lại cảm thấy không dễ dàng như thế. Hy vọng mọi việc đều suôn sẻ.
Trên mạng có một câu chuyện cười.
Một người đàn ông khăng khăng đòi vợ phải sinh con trai, bị cư dân mạng chế giễu rằng nhà anh ta có ngai vàng để thừa kế.
Còn nhà Trang Hãn Học thực sự có gia sản hàng tỉ để thừa kế mà.
Trang Hãn Học thực sự không muốn rời đi.
Ở bên Tiểu Thu như thiên đường, còn ba mẹ hắn là địa ngục. Ai lại muốn bỏ thiên đường xuống địa ngục chứ?
Hắn kéo dài đến giây cuối cùng, tắm vội vàng, mặc quần áo vào rồi ào ào lao về công ty cho kịp giờ.
Sợ cái gì? Có gì phải sợ?
Trang Hãn Học luôn tự hào về kỹ năng của mình, mấy năm nay lăn lộn ở nhiều công ty, hắn luôn có thể đến công ty vào phút chót, chưa bao giờ bị trừ tiền.
Đỉnh vãi!
Ba đã đợi hắn trong văn phòng rồi.
Trang Hãn Học trực tiếp bước vào.
Thấy dáng vẻ vội vã của Trang Hãn Học, với hơi nước còn đọng trên đuôi tóc, ba ngẩn người một lúc, ông lờ mờ đoán được thằng con hư thân này đã đi đâu.
Chắc chắn là đi gặp phụ nữ. Nhất định là thế.
Dù sao ông cũng đã quá kinh nghiệm trong chuyện này.
Còn tưởng lang thang bên ngoài bao năm, không chịu liên lạc với gia đình là đã tiến bộ chứ? Không ngờ vẫn ham chơi như thế.
Ba chế nhạo: “Anh ghê gớm nhỉ, vừa về đã cặp kè với phụ nữ mới? Hay là đám bạn gái chơi bời ngày trước? Tôi cứ tưởng anh đã tiến bộ, hóa ra vẫn thế. “
Người khác mắng hắn thế này cũng không sao, nhưng bị ba mắng như vậy, Trang Hãn Học không phục: “Ba, chuyện này ba đâu nói con được? Ba cũng nuôi cả đống phụ nữ bên ngoài mà.”
Thái độ dạy dỗ của ba giống hệt mẹ: “Sao không? Tôi chơi bời bên ngoài, nhưng chưa bao giờ trì hoãn việc công ty. Cũng không đem người vào công ty gây chuyện. Công ra công, tư ra tư.”
“Vả lại, tôi cảm thấy phụ nữ tôi nuôi có đẳng cấp hơn anh.”
“Tôi còn nhớ đám bạn gái trước đây của anh là loại gì đấy? Ngôi sao tuyến mười tám à, còn dâng tiền cho nó nữa.”
“Bạn bè đều nói với tôi rằng con trai mình bị lừa phụ nữ lừa tiền. Đúng là mất mặt.”
“Nếu anh thật sự muốn chơi, lần sau tôi dẫn anh đi.”
Trang Hãn Học xin miễn thứ cho kẻ bất tài, kính cẩn lễ phép thưa: “Con xin cảm ơn lòng tốt của ba, nhưng không cần đâu ạ. Ai cũng có sở thích riêng, con thích tự tìm hiểu. Không thích kiểu phụ nữ có khí chất văn nghệ chua ngoa như vậy đâu. Con không có phúc phận này, con chỉ thích thẳng thắn thôi ạ.”
Ba tò mò hỏi: “Vậy anh thích kiểu thế nào?”
Mới đầu Trang Hãn Học hơi ngại nói, nhưng nghĩ đến Thu Triết Ngạn không hiểu sao lại cảm thấy phấn khích, úp úp mở mở: “Con thích kiểu người nói năng, làm việc gọn gàng, ý chí kiên định. Bình thường hiền lành nhưng đôi khi cũng ghen tuông và mắng con, nhưng chỉ cần con dỗ dành, sẽ lập tức tha thứ cho con. Quan trọng nhất là dù con không muốn đi làm, không chịu phấn đấu, cũng sẽ tùy ý con, không đòi hỏi con phải làm việc, phải vươn lên. Con chỉ thích người như thế thôi!”
Trang Hãn Học nói quá cụ thể, nghe là biết đã có người rồi. Ba hắn cười: “Đây là bạn gái anh vừa nói à? Cũng cừ đấy, Trang Hãn Học, ha ha ha ha.”
Trang Hãn Học thấy ba cười, còn tưởng ba đang khen người yêu hắn, xấu hổ cười hì hì: “Chính là vậy. Con thích thế đấy!”
Ba cười một lúc rồi ngừng, không cười nữa, lúc này Trang Hãn Học mới nhận ra trong mắt ba chắng có ý cười nào, ba nghiêm túc nói với hắn: “Trang Hãn Học, nếu anh thật sự nghiêm túc thì hãy chia tay càng sớm càng tốt. Cô ta mà đòi tiền thì cứ đưa một ít rồi đuổi đi đi.”
“Còn nếu chỉ vui qua đường thì không sao. Để nuôi ở ngoài cũng được.”
“Kết hôn với một người phụ nữ bình thường sẽ chỉ kìm hãm anh, chẳng giúp ích gì.”
“Tôi và mẹ anh sẽ tự chọn vợ tương lai cho anh.”
Trang Hãn Học lẩm bẩm: “Bộ con là động vật chắc? Muốn phôi giống con à?”
“Con thấy mình cũng chẳng phải giống tốt đâu…”
Hắn cảm thấy nhà mình quả là dột từ nóc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là ba đáng tin hơn hắn thật.
Trước đây nghe nói chú hắn nuôi tình nhân, mà còn đưa tất cả vào công ty, rải khắp các vị trí, biến công ty thành hậu cung của mình, chỉ cần được sủng ái là có thể lên chức, không ai làm việc, không khí ngột ngạt, thua lỗ liên miên. Cũng may là ông chú kia giàu có, dù thế nào cũng muốn nuôi cả hậu cung.
Trang Hãn Học cảm thấy ông chú này đúng là nuôi độc mà, không sợ đám phụ nữ đó tranh đấu với nhau, vạ lây đến cả mình à.
Ba hắn thì không, ba nuôi phụ nữ ở ngoài chứ không đưa họ vào công ty, mà nếu chỉ có khuôn mặt đẹp thôi thì không lọt được vào mắt ba. Cho dù Giang Tuyết Tình có trở thành chị lớn ở đài truyền hình, cũng không chỉ vì có người chống lưng, mà nhất định phải có chút tài năng và thủ đoạn.
Trang Hãn Học nhất thời chột dạ, hắn chẳng những chạy đi vụng trộm với Tiểu Thu trong giờ làm, mà còn mưu đồ bịa đặt dự án, chuyển tiền từ công ty cho Tiểu Thu. Thế này thì trông hắn thật sự không bằng ông ba đểu cáng của mình!
Ba nghe hắn tự giễu thì thấy nực cười. Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy thằng con này không có chí tiến thủ, nhưng thật ra lại rất thích tán gẫu cùng Trang Hãn Học, hắn có thể làm cho người ta vui vẻ: “Cái gì không phải giống tốt? Anh không phải giống tốt thì tôi là cái gì?”
Trang Hãn Học không nói nữa. Hai ta đều chẳng phải thứ tốt ạ.
Ba nói: “Mẹ anh làm loạn, đưa anh vào công ty cũng vô dụng thôi, anh thu dọn đồ đạc trong văn phòng đi…”
Trang Hãn Học rên rỉ trong lòng, ba muốn đuổi hắn sao? Hả? Hắn không sợ bị đuổi, nhưng hắn còn chưa mượn được tiền cho Tiểu Thu mà! Không thể đợi đến lúc hắn lấy được tiền rồi đuổi à? Giờ làm sao đây?
Trang Hãn Học cắt lời ba, sốt ruột hứa hẹn: “Ba, con, con sẽ làm việc chăm chỉ, con sẽ không bao giờ chạy ra vào giờ nghỉ nữa. Ba đừng đuổi con đi ạ. Con hứa mà!”
Ba cười khẩy một tiếng, chẳng tin lời hứa của hắn lắm: “Có quỷ mới tin anh.”
Trang Hãn Học quýnh quáng khua tay múa chân: “Ba ơi, đừng đuổi con mà.”
Ba nói: “Anh nói hưu nói vượn gì vậy? Tôi chưa nói sẽ đuổi anh đi. Tôi bảo anh sắp xếp đồ đạc, chuyển đến văn phòng đối diện với tôi. Anh ngồi đây ai dạy dỗ anh? Ai để mắt đến anh? Dọn đồ đi, tôi sẽ đích thân dạy bảo anh.”
Đúng là sấm giữa trời quang.
Trang Hãn Học: “Hở???!!!”
Hắn thật sự không muốn làm chủ tịch Trang gì cả, chỉ muốn thó vài trăm triệu cho Tiểu Thu đáng yêu của hắn thôi!
Trang Hãn Học đứng đực ra tại chỗ, đau như cha chết mẹ chết. Giờ phút này, một con cá mặn đã đánh mất giấc mộng và ánh sáng cuộc đời mình.
Dù sao ba hắn cũng đã đứng ở địa vị cao nhiều năm, xây dựng thế lực sâu xa, dù không nhíu mày nhưng giữa mày vẫn có chữ xuyên[2] thật sâu. Ba trừng mắt nhìn hắn: “Còn đực mặt ra đó làm gì?”
[2] Chữ xuyên: 川
Trang Hãn Học thốt lên một tiếng “hở”, di chuyển chậm chạp như con ốc sên.
“Nhanh lên.” Ba thấy hắn lề mề thì bực bội, thuận tay vơ lấy cành hoa trong lọ đập vào mặt hắn, “kì kèo cái gì?”
Trang Hãn Học uể oải thưa: “Con nhờ thư ký thu dọn giúp được không ạ?”
Ba: “Cái thằng lười biếng này. Tự dọn mau. Tôi cho anh mười phút.”
Trang Hãn Học nài nỉ: “Ba, con nhiều đồ lắm, cho con ba mươi phút đi ạ.”
Ba thắc mắc: “Mới đi làm được một tuần, có thể có bao nhiêu đồ?”
Trang Hãn Học không biết xấu hổ: “Cho con ba mươi phút đi mà. Mười phút thực sự không đủ đâu ba.”
Ba cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Tối đa ba mươi phút thôi đấy, nhanh tay nhanh chân lên cho tôi.”
Trang Hãn Học mới về làm có mấy ngày, làm gì có bao nhiêu đồ đạc?
Sự thật đã chứng minh, chủ tịch Trang vẫn còn quá ngây thơ.
Hai mươi phút sau, Trang Hãn Học quay lại với một thùng giấy lớn, còn nhờ thư ký mang giúp mình một thùng khác. Chủ tịch Trang liếc nhìn Trang Hãn Học dọn đồ ra bàn, thấy hắn lấy trong thùng ra một cuốn truyện tranh, một cuốn tiểu thuyết, một máy chơi game, còn có đệm, gối cổ, máy sưởi tay, máy mát xa đầu, máy mát xa lưng, máy mát xa mắt, một bộ ấm trà, một bình cà phê, một cái cốc, một bình cà phê hạt, vài hộp nước trái cây, một túi kẹo lớn, đồ ăn nhẹ, còn có ba chậu cây mọng nước[3]!!
Bà nội cha nó, đem đống đồ này đến văn phòng làm gì, rốt cuộc là đi làm hay đi chơi?!
Không hổ là Trang Hãn Học, giờ ông thật sự tin rằng thằng con hư thân này lêu lổng bên ngoài bao nhiêu năm mà chẳng tiến bộ chút nào.
Cái loại này có thể dạy dỗ thật sao? Ông cảm thấy còn đau đầu hơn cả làm dự án lớn.
Trang Hãn Học nhanh chóng sắp xếp văn phòng mới của mình sao cho thoải mái nhất, rồi gật đầu, cực kỳ hài lòng. Thế này có phải tuyệt không? Ấm áp! Đẹp đẽ!
Hắn ngồi xuống, quàng chiếc gối hồng hạc quanh cổ, xoa xoa hai tay rồi quay đầu lại thấy ba đang nhìn mình. Trông ba rất cạn lời, hắn lập tức đứng dậy, cười thật tươi, vẫy tay với ba: “Ba!”
Ông Trang ôm ngực, cảm thấy mình sắp xuất huyết não đến nơi rồi.
Hết chương 29.
[1]Câu này là bài thơ của Tô Đông Pha. Mình không tìm được bản dịch nào hết nên đành để bản edit vậy thôi TT__TT Nguyên văn: 一般滋味, 就中香美, 除是偷尝.
[3]Trong thực vật học, thực vật mọng nước, cũng được gọi là cây mọng nước hoặc đôi khi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.