Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 3:




"Em muốn kết hôn với ảnh!"
Thu Triết Ngạn từng nghe Trang Hãn Học nhắc đến anh hai hắn, nhưng không tường tận, chỉ biết lờ mờ rằng y đã ngoài 40 tuổi và định cư ở nước ngoài, trước kia làm kinh doanh, nay đổi nghề, công việc rất nhàn hạ.
Không biết người thật thế nào.
Trang Hãn Học không thể ngồi yên, nói chuyện phiếm với anh trong xe, nói liên miên: "Anh tôi lần này về là để đưa con đi làm phẫu thuật lần hai. Đứa trẻ anh nhận nuôi bệnh đầy mình, còn phải phẫu thuật nhiều."
"Con bé đó bị bỏ rơi vì sinh ra đã bệnh. Dám chắc là vì trọng nam khinh nữ nên mới bị vứt bỏ."
"Ba mẹ con bé quá vô trách nhiệm, nếu không muốn nuôi con thì đừng có đẻ."
"May là con bé khổ tận cam lai, gặp được ông anh tôi. Nhất định anh hai sẽ chăm sóc con bé thật tốt."
"Vì để nuôi đứa bé này, anh hai đã đổi sang công việc có lương rất cao."
Thu Triết Ngạn vội vàng ngắt lời: "Vậy là cháu gái anh cũng đến nhỉ?"
Trang Hãn Học: "Đúng."
Thu Triết Ngạn: "Vậy em cũng nên mang quà cho con bé. Năm nay nó mấy tuổi?"
Trang Hãn Học suy nghĩ một lát: "Chắc tầm bốn, năm tuổi gì đó?"
Thu Triết Ngạn nhìn lướt qua bản đồ.
Lên lộ trình chạy xe, đi đường vòng vài phút, hùng hổ xông vào tiệm vàng, mua một chiếc vòng vàng, nói rõ: "Phải khắc mấy chữ chúc sức khỏe, chúc sống lâu ấy."
Nhân viên giới thiệu ba đề xuất, anh nhanh chóng chọn một, đóng gói rồi mang đi.
Trang Hãn Học ngó điện thoại, lấy làm lạ: "Chưa đến mười phút."
Thu Triết Ngạn bảo: "Chẳng có thời gian mà lề mề đâu anh."
Họ cứ ào ào chạy đến sân bay như vậy, vừa đúng giờ tìm được nơi anh hai của Trang Hãn Học xuất hiện. Người đàn ông này nhìn không ra đã bốn mươi lăm tuổi, ngoại hình hiên ngang, khí chất không tầm thường, cao hơn Trang Hãn Học một chút. Y đang ôm một bé gái, con bé ôm cổ, dựa vào vai y ngủ, tay còn lại đẩy xe hành lý.
Trang Hãn Học tủm tỉm chào hỏi: "Anh hai."
Anh trai của Trang Hãn Học khá ngạc nhiên: "Chú mày tới đúng giờ luôn?"
Trang Hãn Học không hề xấu hổ: "Bởi vì tài xế là người đúng giờ đó."
Thu Triết Ngạn có dự cảm chẳng lành.
Nhưng khi anh hai của Trang Hãn Học thấy anh, y hỏi: "Vị này là bạn chú mày à? Chú mày còn có người bạn đáng tin thế á?"
Quả nhiên, Trang Hãn Học chưa từng nhắc đến mình với anh hai.
Thu Triết Ngạn vẫn biết rằng hai người họ đến với nhau là vì mình đơn phương theo đuổi, cho đến nay Trang Hãn Học chưa từng hứa hẹn với anh điều gì. Vì đã có nhiều vết xe đổ, nên anh không dám đòi hỏi Trang Hãn Học phải đảm bảo nhanh như vậy.
Anh nên giới thiệu bản thân thế nào đây?
Ban đầu, anh nghĩ bản thân anh hai Trang Hãn Học là người đồng tính, hẳn y sẽ không có vấn đề với việc em trai mình quen đàn ông. Nhưng nghĩ kỹ thì anh hai hắn cũng không nhất thiết sẽ tán thành mối quan hệ của hai người họ. Cũng có kiểu đàn ông có anh em ở nhà, nên họ cảm thấy có thể giao trách nhiệm sinh sản trong gia đình cho anh em mình, còn họ có thể theo đuổi tình yêu đích thực mà không bị gò bó. Nếu anh hai hắn là loại người như vậy thì sao?
Nhưng điều khiến anh thất vọng nhất là Trang Hãn Học chưa từng nhắc đến mình với anh hai.
Dù rằng họ đã ngủ với nhau nhiều lần, anh cứ nghĩ mối quan hệ của họ đang rất tốt.
Vẫn là không nên rút dây động rừng thì hơn.
"Em là bạn của anh ấy." – Anh nên tự giới thiệu như thế, mới là suy nghĩ chu toàn.
Đúng lúc này.
Trang Hãn Học gãi đầu, nhẹ nhàng bảo: "Đây là bạn trai em."
Giống như tiện tay ném một quả bom.
Cả đám sững sờ.
Mặt Thu Triết Ngạn đỏ bừng.
Niềm tin mới nãy còn mơ hồ không chắc của anh ngay lập tức tăng vọt.
Trang Hãn Học kéo anh một cái, giới thiệu anh với ông anh hai còn đang ngẩn tò te của mình: "Đây là anh hai tôi, Trang Hãn Thần."
Thu Triết Ngạn vội vàng đưa quà, bởi vì cơ thể cứng ngắc, giống như đứa em nhỏ đang bái kiến anh trai, cúi người một góc 90 độ đầy tiêu chuẩn: "Chào anh hai, em là Thu Triết Ngạn, bạn trai của anh Trang Hãn Học ạ! Đây là quà em chuẩn bị cho anh."
Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bén như kim châm của Trang Hãn Thần, trái tim anh đập loạn xạ, cảm giác tiêu đời xông lên não, đầu nóng bừng bừng, thế là lại cúi người lần nữa. buột miệng, âm thanh vang dội: "Em muốn kết hôn với ảnh!"
Đừng nói là Trang Hãn Thần, cả Trang Hãn Học cũng chết lặng.
Trang Hãn Học ôm bụng cười ầm: "Em làm cháu gái tôi tỉnh ngủ luôn rồi."
Tai của Thu Triết Ngạn cũng đỏ lên: "Dạ, em xin lỗi."
Trang Hãn Thần cảm thấy đau đầu trước tình cảnh hỗn loạn này, thở dài: "Đi thôi. Anh đặt khách sạn rồi, đưa anh đến đó đi."
Lên xe rồi, Thu Triết Ngạn lại nói: "Xin lỗi, anh hai, đáng lẽ là em đặt khách sạn mới phải."
Trang Hãn Thần bảo: "Không sao. Tôi cũng không mong đợi gì ở cậu."
Dường như y không để ý đến sự quan tâm của Thu Triết Ngạn, thái độ thờ ơ từ đầu đến cuối.
Quay đầu hỏi Trang Hãn Học: "Sao mày không nói với anh giờ mày đổi sang thích đàn ông rồi?"
Trang Hãn Học phản bác: "Anh đâu có hỏi."
Trang Hãn Thần: "Dù sao chuyện yêu đương cũng nên nói với người nhà một tiếng chứ."
Trang Hãn Học: "Cái hồi anh với anh Khải Minh quen nhau cũng đâu có nói em nghe, đến lúc hai người bỏ trốn em mới biết mà."
Trang Hãn Thần bị hắn chọc cho nghẹn, thật ra y cũng đuối lý: "Chuyện này không giống, lúc đó anh đâu tùy tiện come out được? Anh đã thích đàn ông từ trước rồi, còn mày cái thời hai mười mấy tuổi, chẳng phải hôm nào cũng đổi bạn gái à?"
Trang Hãn Học lập tức vặn lại: "Làm gì mà mỗi ngày? Cùng lắm là một tuần mới đổi một cô."
Trang Hãn Học: "Vấn đề nằm ở đó hả?"
Trang Hãn Học bĩu môi: "Anh coi như em đột nhiên thức tỉnh đi."
Thu Triết Ngạn hoang mang liên tục ngó kính chiếu hậu, anh không thể gia nhập chiến trường của hai anh em này.
Nhưng chẳng được bao lâu, trận chiến đã kết thúc với trò xỏ lá của Trang Hãn Học: "Lần nào gặp nhau, anh cũng giáo huấn em, chỉ trích em, anh có thể đừng như thế được không? Em đã ba mươi mấy tuổi rồi. Mà con bé còn đang ở đây, cãi nhau trước mặt trẻ con không tốt đâu. Y như ba mẹ mình vậy."
Trang Hãn Thần: "Ba mươi mấy tuổi đầu còn không nên thân."
Mặc dù Trang Hãn Thần không nói rõ, nhưng đã cãi lộn với em trai ngay trước mặt anh, hiển nhiên cũng không hài lòng với bạn trai của em mình. Nhưng anh lén lút gọi "anh hai", người ta cũng không cự tuyệt.
Thu Triết Ngạn niềm nở giúp mang hành lý, đưa anh hai đến tận cửa phòng, còn táo tợn hỏi thông tin liên lạc: "Anh hai, tối nay em đặt một khách sạn chiêu đãi anh được không?"
Trang Hãn Thần: "Chiều nay tôi có hẹn đưa con bé đi bác sĩ rồi. Không biết mấy giờ mới xong."
Trang Hãn Học: "Em tan làm muộn, để tôi đưa anh hai đi ăn là được."
Thu Triết Ngạn kính cẩn lễ phép: "Hôm nay không có việc, em có thể tan làm sớm. Có chuyện gì anh cứ gọi cho em nha."
Trang Hãn Học ở lại với anh hai, cùng đến bệnh viện làm chân sai vặt.
Thu Triết Ngạn vội vàng về công ty, hôm nay năng suất của anh tốt vô cùng, đợi điện thoại của Trang Hãn Học nhưng không thấy hắn gọi, đến tối anh tan ca sớm, rồi cùng đi ăn.
Trên bàn cơm cũng khá hòa thuận.
"Cậu và em tôi quen nhau thế nào?"
"Tụi em quen trong game online, sau gặp mặt ngoài đời, cảm thấy đối phương rất tốt."
"Quen nhau bao lâu rồi?"
"Chính thức hẹn hò được hai tháng rồi ạ."
"Xem ra đã ở chung với nhau rồi nhỉ?"
"Dạ..."
"Nó nói với tôi nó không đi làm, ngày nào cũng ở nhà chơi? Như thế cậu cũng bằng lòng à?"
"Dù anh ấy có muốn đi làm hay không, em đều nghe ảnh ạ."
"Nhưng nó là đàn ông, làm sao có thể không có công việc riêng?"
"Ừm..."
Trang Hãn Học không nhịn được mà cắt ngang: "Ý gì đây? Tại sao đàn ông thì phải làm việc chăm chỉ, gánh vác áp lực? Tại sao đàn ông không cố gắng, không nỗ lực thì bị chế nhạo, bị người ta nói hèn nhát, không tiền đồ? Không thấy sai sao? Em cống hiến với tư cách là một người chồng nội trợ thì không phải là công hiến à?"
Anh hai nói: "Bớt trình bày. Làm người thì phải có công ăn việc làm. Nhất là cái thứ nhớt thây như mày."
Trang Hãn Học hất cằm, cây ngay không sợ chết đứng: "Tiểu Thu nuôi em được. Em muốn sống thế nào thì sống thế ấy. Em chính là vô dụng vậy đó."
Thu Triết Ngạn thấy anh hai sắp nổi đóa, nín thở, sốt ruột nghĩ cách hòa giải.
Anh hai nói: "Mồm mép mày còn trôi chảy lắm. Lại còn ông chồng nội trợ, mày có nấu cơm, quét dọn, làm việc nhà không?"
Trang Hãn Học nói như chém đinh chặt sắt: "Không. Tiểu Thu thuê người làm việc nhà. Mấy chuyện này phải để người chuyên nghiệp làm mới tốt."
Anh hai hỏi: "Vậy mỗi ngày mày ở nhà làm gì? Ăn, ngủ, ngủ rồi lại ăn? Mày không thấy lãng phí cuộc đời à?"
Trang Hãn Học đếm ngón tay: "Em phải chơi ba, bốn game mỗi ngày, rất nhiều phó bản cần làm, còn phải dắt chó đi dạo, chơi với Tiểu Thu, thỉnh thoảng còn đi dạo phố, em thấy rất phong phú."
Thu Triết Ngạn vội bảo: "Em thật sự rất quý anh ấy, chưa bao giờ muốn để anh ấy làm việc nhà. Em ở cùng anh ấy không phải để ảnh trông nom cuộc sống hàng ngày của em như bảo mẫu."
Hai bọn họ kẻ xướng người họa, anh hai tức không nói nên lời.
Trang Hãn Học: "Tại sao làm đàn ông thì nhất định phải phấn đấu và ganh đua? Không trốn được à? Mỗi người đều có cách sống riêng. Anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, tuy tụi mình là anh em, nhưng vẫn phải lo cho cuộc sống của riêng mình đúng không? Đây là cuộc sống của em và hiện tại em rất hạnh phúc, không có gì sai cả."
Anh hai nói: "Không thể lúc nào cũng hạnh phúc... sẽ có lúc không vui, khi đó mày định làm gì?"
Dường như Trang Hãn Học không để tâm đến bất cứ điều gì, một chút buồn rầu cũng không có: "Đến lúc đó rồi tính."
Trên đường về nhà.
Thu Triết Ngạn lo lắng nói: "Hình như anh hai anh không thích em lắm."
Trang Hãn Học an ủi anh: "Tôi thình lình come out mà, hãy cho anh ấy chút thời gian để tiếp nhận đi. Anh hai hơn tôi mười mấy tuổi, hồi nhỏ ba mẹ không quan tâm tôi lắm, thay vì anh trai thì anh ấy giống ba tôi hơn. Ngay cả bây giờ, anh hai vẫn vô thức chăm sóc tôi, thành bệnh luôn rồi, em thông cảm cho anh hai nhé, anh ấy không có ác ý gì đâu."
Thu Triết Ngạn không khỏi tưởng tượng ra một bộ phim truyền hình lâm li bi đát, cặp phụ huynh vô trách nhiệm làm công ở ngoài, con cái không ai chăm sóc, đứa lớn vất vả nuôi em, hai anh em phải sống nương tựa vào nhau.
Tất nhiên, Thu Triết Ngạn biết rằng anh hai nhà họ Trang không có ý xấu với em trai mình, chính vì lo lắng cho đứa em ngỗ nghịch nên y mới nghiêm khắc như vậy.
Trang Hãn Học nói: "Anh ấy mắc bệnh đa nghi nặng lắm, nói đông nói tây với tôi rồi lo tôi bị em lừa. Tôi giải thích với ảnh muốn khô cả miệng luôn rồi."
Tim Thu Triết Ngạn hẫng một nhịp.
Còn chưa kịp hỏi.
Suy nghĩ của Trang Hãn Học đã nhảy sang chỗ khác: "Ồ, biển quảng cáo của Giang Nhược Vân kìa."
"Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay em vừa gặp anh tôi đã nói muốn kết hôn với tôi đấy."
Nói đến chuyện kết hôn, Thu Triết Ngạn không rảnh đi lo chuyện khác nữa. Trái tim lại bị treo lên.
Dường như Trang Hãn Học nhớ tới chuyện gì thú vị, tự cười một mình, bắt chước anh hai mình, làm mặt nghiêm túc: "Anh hai nói, 'tùy tiện mở miệng ra là nói kết hôn, rất kỳ lạ, còn cố tình nói ở nơi công cộng, thế không phải là uy hiếp sao?' Há há há há."
Diễn xong, hắn trở lại bình thường: "Tôi cũng sốc đó."
"Thấy Giang Nhược Vân tôi lại nhớ, lúc trước cổ cũng từng muốn kết hôn với tôi."
Thu Triết Ngạn bị hắn chọc cười: "Thật không? Có phải Bối Dao cũng từng cầu hôn anh không?" Bối Dao cũng là một nữ diễn viên trẻ đang hot.
Trang Hãn Học nói như đang tuyển phi: "Không. Tôi không thích phong cách của cô ấy. Lúc đó, Tiểu Vân đề nghị kết hôn với tôi, nhưng tôi nói không. Cổ kích động tát tôi một phát, thế là chia tay."
Thu Triết Ngạn cho rằng hắn đang kể chuyện: "Rồi, rồi, anh đã nói rất nhiều lần rằng hồi xưa anh được phụ nữ hoan nghênh lắm."
Trang Hãn Học tiếc nuối nói: "Giờ lớn tuổi rồi, cũng chỉ có em thích tôi thôi."
Thu Triết Ngạn bảo: "Lúc anh hai mươi mấy, em còn là một học sinh trung học."
Nhưng vừa nãy khi Trang Hãn Học đề cập đến việc từ chối kết hôn, lòng Thu Triết Ngạn vẫn còn thấp thỏm. Giờ bình tĩnh lại nghĩ, chẳng lẽ Trang Hãn Học đang từ chối khéo sao?
Không, không thể nào.
Cái tên này suy nghĩ đơn giản như con trùng giày, không nói nổi mấy lời phức tạp như thế đâu.
Hắn chỉ nghĩ gì nói nấy thôi.
Nói chung là nửa thật nửa giả.
Từng có phụ nữ muốn kết hôn với hắn là thật, hắn từ chối cũng là thật.
Thu Triết Ngạn là người cực kỳ hấp tấp, anh nhìn chằm chằm con đường phía trước, thầm nghĩ, cứ nhân cơ hội này trưng cầu ý kiến ​​của Trang Hãn Học về hôn nhân đi.
Thu Triết Ngạn thử thăm dò: "Hình như anh đang nghĩ em nói đùa. Nhưng thật ra... hôm nay em nói muốn kết hôn là nghiêm túc. A Học, anh thấy sao?"
Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.