*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Aimee
Trang Hãn Học chớp chớp mắt, giả ngu cười híp mắt, ngây ngô nói: “À… Hình như là con xem không kỹ.”
Ba hắn mắng: “Mắt mũi anh để đâu? Số tiền lớn vậy mà không thèm xem cho cẩn thận?”
Nhưng đây cũng chẳng phải lần đâu Trang Hãn Học làm việc thiếu uy tín, hắn phạm lỗi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không mắc sai lầm mới là lạ. Ba tạm thời không nghĩ theo hướng khác.
Trang Hãn Học lầu bầu: “Cũng có bao nhiêu tiền đâu?”
Rất là đúng lý hợp tình luôn.
Ba: “Cái thằng phá của này.”
Trang Hãn Học vội giả vờ ngoan ngoãn: “Dạ dạ, con sẽ sửa lại ngay ạ.”
Ba mắng hắn cũng không sai.
Dù hắn là đứa hoang đàng từ nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, hắn ăn cắp của gia đình hơn trăm triệu để tặng cho người tình bé nhỏ của mình.
Trước đây nhiều lắm cũng chỉ lấy vài chục ngàn cho mấy cô bé mua đồ trang sức linh tinh thôi.
Thế mà còn bị tóm được.
Trang Hãn Học thực sự rất ấm ức trong lòng, hắn thấy những năm nay, số tiền ba đã tiêu cho đám phụ nữ bên ngoài nhất định không nhỏ, tại sao hắn không thể tiêu chút tiền cho Tiểu Thu của hắn chứ.
Tiểu Thu nhà hắn làm ăn nghiêm túc mà! Đầu tư cho em ấy, về sau nhất định hời to!
Ba nói: “Tuy công ty này làm giấy tờ rất cẩn thận, nhưng tôi đã xem kỹ, tình hình hiện tại của họ rất tệ, theo lý thì đã vỡ nợ rồi, nhưng ông chủ của họ vẫn còn chút quyết đoán, tiếp tục tiêu tiền để giữ cho chuỗi vốn không bị phá vỡ hoàn toàn. Sản phẩm của công ty này không tệ, cũng có chút giá trị đầu tư.”
Trang Hãn Học kinh ngạc, tâm trạng như tàu lượn siêu tốc: “Thật sao ạ? Con thấy công ty này có giá trị đầu tư lắm đó ba.”
Ba nói: “Nhưng cũng không cần chi nhiều tiền vậy chứ? Hơn nữa, điều kiện quá thấp, anh chỉ đòi một phần nhỏ thế à. Chẳng biết đàm phán gì cả.”
Trang Hãn Học: “Thế giờ làm sao ạ?”
Ba nêu sơ lượt một điều kiện.
Trang Hãn Học hít sâu một hơi: “Vậy cũng quá… Con thấy những điều kiện con đã nói đều có lợi cho mọi người rồi…”
“Bấy nhiêu thì có là gì?” Ba nói rất hiển nhiên, “làm ăn là phải nghĩ cho bản thân, đảm bảo lợi ích tối đa của chúng ta. Vụ này anh cầm về đi, dựa theo điều kiện tôi đã nói mà thương lượng lại.”
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hãn Học chỉ đành cầm bản kế hoạch về.
Vừa ra quân đã thua trận.
Sau khi cân nhắc, hắn cảm thấy có thể điều hòa, bèn viết một kế hoạch đầu tư nghiêm khắc hơn trước một chút, nhưng cũng không quá rộng rãi.
Trang Hãn Học mất cả buổi chiều để hoàn thành.
Bản thân hắn cũng không chắc, nên cố tình liên lạc với anh hai, nhờ anh xem giúp. Hắn gửi mail cho anh hai rồi, nhưng chắc vì lệch múi giờ nên anh vẫn chưa trả lời. Trang Hãn Học định trước khi ngủ lại kiểm tra lần nữa, nếu anh hai vẫn chưa trả lời thì chỉ có thể chờ ngày mai.
Buổi tối, ba dẫn hắn đi tiệc.
Khéo quá hóa vụng, thế mà lại gặp Giang Nhược Vân trong bữa tiệc.
Giang Nhược Vân thấy hắn, lắp bắp sửng sốt, rồi cười ngọt ngào đến nói chuyện với hắn: “Anh Trang, lại gặp nhau rồi. Anh về nhà rồi à? Sao lại đột nhiên trở về?”
Trang Hãn Học gật đầu, trước hàng loạt câu hỏi như pháo liên thanh này, hắn trả lời có chọn lọc: “Cuộc sống khó khăn.”
Giang Nhược Vân lại hỏi: “Anh về hồi nào? Sao không nói em biết?”
Trang Hãn Học ngẩn người, tuy không nói thẳng, nhưng vẻ mặt ngượng ngùng của hắn như đang nói: Tôi thấy chúng ta cũng có thân lắm đâu?
Giang Nhược Vân đoán ý qua sắc mặt, nở nụ cười: “Phải rồi, chúng ta không còn là người yêu nữa, anh không cần phải cho em biết.”
Trang Hãn Học nói: “Không có gì, chuyện này tôi cũng không nói với nhiều người.”
Giang Nhược Vân đang ngồi cạnh hắn, Trang Hãn Học muốn đổi chỗ nhưng không được, đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rất chi là chuẩn mực. Hắn sợ bị cánh chó săn chụp được chuyện bê bối, lại sợ bị lợi dụng.
Giang Nhược Vân cười tủm tỉm hỏi hắn: “Anh về nhà rồi, vậy chuyện giữa anh và chàng giấm tinh yêu dấu của anh thế nào? Em nhớ lúc anh trai anh bỏ nhà theo đàn ông, không phải cả nhà đều quay lưng sao? Anh dám come out à? Hay là chia tay rồi? Anh ta không bao nổi anh à?”
Trang Hãn Học cau mày, hạ giọng, thành thật nói: “Chúng tôi không chia tay.”
Giang Nhược Vân tiếc nuối nói: “Chà, em cứ nghĩ mình còn cơ hội nối lại tình xưa chứ. Liệu em có cơ hội không, anh Trang?”
Trang Hãn Học lắc đầu: “Tôi thích Tiểu Thu.”
Hắn ngửi thấy mùi hương khiêu gợi thoang thoảng trên người Giang Nhược Vân, lại liếc nhìn khuôn mặt cô. Mấy năm qua, người phụ nữ này đã trau chuốt nhan sắc của mình đến cực điểm. Giống như một giấc mơ, vẻ đẹp hoàn hảo và nụ cười làm say lòng người. Công bằng mà nói, phụ nữ xinh đẹp vẫn rất hấp dẫn hắn, nhưng ngay khi tim hắn vừa đập thình thịch, trong đầu lại chỉ hiện lên vẻ hờn dỗi của Tiểu Thu, hai mắt như tóe lửa, thật sự rất đáng sợ.
Cứ như Thu Triết Ngạn đang ở ngay trước mắt, không vui nhìn hắn, trầm giọng nói: “Sâu lười, mắt anh nhìn đi đâu đấy?”
Trang Hãn Học liền tỉnh táo ngay.
Trang Hãn Học suy nghĩ một lúc, thì thầm với cô: “Xin cô hãy niệm tình xưa của chúng ta, đừng nói ra chuyện của tôi và Tiểu Thu, thế là tôi cảm ơn cô rồi.”
Giang Nhược Vân vấp phải trắc trở liên tiếp, cô hừ nhẹ, nhướng mày, một lời khó nói hết: “Đây là lần đầu tiên anh cầu xin em vì người khác đó.”
Trang Hãn Học hỏi: “Thật à?”
Giang Nhược Vân đáp: “Đúng vậy.”
“Trước kia anh luôn là người mà ai đòi gì cũng cho, nếu không đòi thì anh sẽ không chủ động nhắc đến.”
“Nhưng anh cũng sẽ không đòi hỏi gì ở người phụ nữ đang qua lại với mình. Khi đó em bận, hai tháng không gặp nhau mà anh cũng không chủ động tìm em, đều là em chủ động gọi cho anh. Có lần em cố tình không liên lạc với anh cả tuần, nhưng suốt thời gian đó anh cũng không tìm em. Cuối cùng, em không chịu được nữa, chủ động đi tìm anh, anh còn không biết xấu hổ cười nói với em rằng, ‘tôi tưởng em muốn chia tay’.”
Trang Hãn Học xấu hổ: “Tôi… Tôi không nhớ rõ lắm.”
Giang Nhược Vân chua chát nói: “Không ngờ có một ngày anh lại cầu xin em vì một người đàn ông. Anh thích người họ Thu đó đến vậy sao?”
Trang Hãn Học không giải thích rõ được: “Ít nhất thì hiện tại, tôi rất thích em ấy.”
Còn về sau thì không thể nói chắc được.
Hắn không thể đảm bảo rằng cả đời này mình sẽ chỉ thích một người, ngay cả chơi game hắn cũng có mới nới cũ thế mà.
Trang Hãn Học: “Tôi xin cô đấy. Đừng để ba mẹ tôi biết.”
Rốt cuộc, Giang Nhược Vân cũng gật đầu: “Em hiểu rồi. Em sẽ không nói đâu. Hơn nữa, em cũng không thân quen với ba mẹ anh, anh không phải lo. Năm ấy anh dẫn em về nhà ăn cơm, chẳng phải họ giễu cợt em là con hát sao? Họ vốn luôn coi thường em, em cũng không thể nói chuyện với họ.”
“Yên tâm đi, em cũng không nói với người ngoài đâu, em vẫn còn chút tình nghĩa mà.”
“Cảm ơn cô.” Trang Hãn Học quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Nếu Thu Triết Ngạn ở đây bây giờ, Trang Hãn Học sẽ phản bác với anh: “Tôi đã nói là Giang Nhược Vân muốn tán tôi mà?”
Trái lại, Trang Hãn Học không ngạc nhiên khi Giang Nhược Vân biết hắn có người yêu và người yêu là đàn ông, nhưng vẫn muốn nhảy vào. Làm sao một người ngây thơ, đơn thuần lại có thể trở nên nổi tiếng đến vậy được. Chiếm tài nguyên, cướp kịch bản và giật đại gia đều là chuyện bình thường. Trong giới toàn nam thanh nữ tú, đẹp đến một mức độ nào đó thì giới tính chỉ là thứ yếu, ai thèm quan tâm đối phương ngủ với nam hay nữ chứ.
Chỉ lạ là vì sao Giang Nhược Vân cứ trêu ghẹo hắn hết lần này đến lần khác, hắn có phải tên đàn ông tốt lành gì đâu. Cô ấy hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn mà. Hay là thực sự như Tiểu Thu nói, bởi vì không cam tâm chia tay nên muốn quay lại?
Buổi tối về nhà, Trang Hãn Học phát hiện anh hai trả lời rồi.
Anh hai sửa bản kế hoạch một chút, rồi gửi lại cho hắn, còn khen hắn làm tốt, hỏi hắn sao lại chăm chỉ thế, có phải đã tìm được vông việc mới rồi không.
Anh hai cảm thấy như về già được an ủi, cười nói: “Cừ đấy, Trang Hãn Học, xem ra mấy năm nay chú vẫn có tiến bộ. Rốt cuộc chú cũng nghĩ tới việc đi làm rồi à? Nhanh vậy đã được giao dự án lớn. Anh nói rồi, chú mày có thể làm được mà. Đừng ru rú trong nhà cả ngày, dù là nam nữ thì vẫn phải đi làm, kiếm chút tiền nuôi sống bản thân chứ. Cuối cùng chú cũng chịu nghe lời anh rồi? Hay là ở nhà chán quá? Ra ngoài cho đỡ buồn? Làm cũng khá đấy.”
Trang Hãn Học đỏ mặt, bảo: “Em cũng thấy mình thông minh hơn trước.”
Xem ra gần đây hắn theo ba xem nhiều tài liệu cũng có tiến bộ!
Anh hai chỉ bảo: “Anh sửa lại mấy chỗ cho chú, tổng thể cũng ổn rồi. Chỉ là điều kiện chú nói trong vụ này hơi dè dặt, sao thế?”
Trang Hãn Học: “Anh à, em muốn hỏi chút xíu, có thể giúp bên kia thương lượng điều kiện cao hơn không anh?”
Việc kinh doanh sao có thể tranh thủ vì lợi ích của người khác thay vì bản thân? Anh hai lấy làm lạ: “Chú giúp đối phương làm gì?”
Trang Hãn Học khéo léo nói: “Bởi vì đó là công ty của Tiểu Thu, trước đó không phải em nói với anh rồi à, tình hình hiện tại của công ty họ không tốt lắm, em muốn giúp em ấy…”
Anh hai sửng sốt một lúc, sau đó chợt nhận ra, thái độ thay đổi 180 độ, giọng điệu không thể tin được: “… Em về nhà rồi hả, Trang Hãn Học?”
Trang Hãn Học: “…”
Hắn đã trả lời bằng sự im lặng chột dạ của mình.
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo và ngột ngạt.
Một khoảng im lặng.
Anh hai cười lạnh.
“Chú giỏi thật đấy, Trang Hãn Học.” Anh hai giận đến bật cười, “anh thấy chú điên rồi.”
Trang Hãn Học không tự tin lắm: “Em, em không có.”
Anh hai nói chắc nịch: “Chú tính lừa tiền gia đình cho Thu Triết Ngạn chứ gì? Anh thấy chú bị điên rồi. Chú bị cậu ta nắm đầu à?”
Trang Hãn Học nghển cổ, không chịu khuất phục: “Em không điên, anh à, em về nhà lấy tiền cho Tiểu Thu tiếp tục phát triển công ty. Em ấy chỉ gặp xui xẻo nhất thời thôi, qua được giai đoạn này, chuỗi vốn được bổ sung, em ấy sẽ vượt qua. Đây là tâm huyết của em ấy, em muốn giúp Tiểu Thu duy trì công ty. Tiểu Thu không yêu cầu em về nhà, cũng không biết tình hình nhà chúng ta, là tự em muốn về.”
Anh hai cười khẩy, vô cùng cay đắng chất vấn:
“Cậu ta không biết? Không biết thật hay giả? Chú dám chắc hiện tại cậu ta không lừa chú?”
“Trang Hãn Học, anh biết chú ngốc, chú không có khái niệm về tiền, cũng không bận tâm đến số tiền lớn như thế. Chú cho rắng nó chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là số tiền nhỏ. Nhưng người ta không như vậy. Anh khuyên chú không nên thử thách bản chất con người trước đồng tiền. Trên đời này không ai có thể chịu đựng thử thách này đâu.”
“Nếu Thu Triết Ngạn tốt thật thì đã không yên tâm để chú ăn cắp tiền cho cậu ta rồi.”
“Năm nay chú ba mươi mấy rồi, chẳng phải trẻ con, sao khờ vậy hả?”
“Chú dám chắc rằng trước đây cậu ta hoàn toàn không biết gì về gia cảnh nhà mình, rằng cậu ta không buông dây dài câu cá lớn?”
“Chú chắc chắn thằng nhóc họ Thu đó không lừa chú?”