Tác giả: Hàn Thục
Biên tập: Aimee
Trang Hãn Học thúc giục: “Mau bảo người của công ty anh làm thủ tục cho tôi đi, đừng kéo dài nữa, tôi không thích như thế. Mà anh ta còn đòi kiện tôi cơ đấy. Tôi đâu có rảnh ra tòa với công ty mấy người.”
Giám đốc Tạ cười cười nhưng trán toát mồ hôi lạnh: “Cậu ký hợp đồng livestream với công ty tôi lúc nào? Tôi chẳng biết gì… Thành thật xin lỗi, cậu Trang, nếu như tôi biết thì nhất định không để họ sơ suất với cậu như vậy.”
Trang Hãn Học: “Anh biết thế thì tốt.”
Giám đốc Tạ: “Thế này nhé, cậu Trang, chúng ta sẽ không chấm dứt hợp đồng.”
Trang Hãn Học nói: “Như thế sao được? Giờ tôi không rảnh để live, nhất định không thể hoàn thành thời lượng mà mấy người quy định. Cứ chấm dứt hợp đồng đi.”
Giám đốc Tạ cười nịnh nọt: “Không sao, không sao, chuyện vặt ấy mà. Chỉ cần anh vui là được mà, sao có thể yêu cầu thời lượng live của anh chứ? Anh muốn live tiếp lúc nào cũng được.”
Trang Hãn Học ngẩn ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
Gượm đã.
Hắn nghĩ ra rồi.
Khà khà…
Trang Hãn Học cười khà khà với giám đốc Tạ, khoác vai gã: “Giám đốc Tạ, tôi thấy anh nói rất có lý. Nhưng hợp đồng hiện tại của tôi có quy định, rõ là tôi đã vi phạm hợp đồng. Ngày nay là xã hội pháp trị, có quy định thì phải theo quy định. Tôi cảm thấy như vậy không tốt, không công bằng.”
Giám đốc Tạ: “Vậy ý cậu là…”
Trang Hãn Học nói: “Anh muốn tôi quay lại live tiếp phải không? Không phải là không thể. Chỉ cần có thời gian, tôi sẽ quay lại ngay. Nhưng tôi cảm thấy cần phải viết một bản hợp đồng mới.”
Giám đốc Tạ lập tức đồng ý: “Được, được, được, viết hợp đồng mới đi. Không yêu cầu thời lượng phát sóng của cậu nữa.”
Trang Hãn Học cho gã một ánh mắt “anh quả là chuyên nghiệp”, còn nói: “Vậy anh cảm thấy có nên thương lượng lại tiền hợp đồng không?”
Giám đốc Tạ lau mồ hôi: “Nên…”
“Vốn là tôi dùng acc clone ký hợp đồng, tưởng làm cho vui thôi, cũng không đòi hỏi nhiều tiền của anh, dù sao thì nhiều hay ít đối với tôi cũng như nhau cả.”
“Cậu không câu nệ tiểu tiết, đúng là đại nhân đại lượng.”
“Nhưng bây giờ tôi thấy hơi giận.”
“Nhân viên của chúng tôi quá thiếu chuyên nghiệp. Tôi thay họ xin lỗi cậu. Cái lũ ấy có mắt như mù.”
“Tôi cảm thấy mình phải nhận được thứ tương xứng với giá trị con người tôi, đúng không?”
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Trang Hãn Học tít mắt nhìn gã, xoa xoa ngón tay: “Vậy anh thấy tôi nên nhận bao nhiêu tiền hợp đồng thì tốt?”
Giám đốc Tạ suy nghĩ thật nhanh: “Cái này, cái này…” Rõ ràng Trang Hãn Học đâu có rảnh livestream, số tiền này chính là cho không rồi.
Nhưng cho không có thiệt không? Không thiệt, nếu có thể lôi kéo thái tử nhà họ Trang thì tiền bạc không thành vấn đề, nhưng nếu tốn nhiều tiền quá thì cũng xót lắm.
Giám đốc Tạ khéo léo hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu nhỉ?”
Trang Hãn Học: “Năm mươi triệu. Thế nào? Không nhiều đúng không? Chẳng phải anh vừa ký hợp động một trăm triệu à? Bởi vì thời gian live của tôi ngắn nên tôi không so đo với người ta đâu, chỉ năm mươi triệu thôi, tốt quá còn gì?”
Giám đốc Tạ chậm rãi hít một hơi, gật đầu với nụ cười cứng ngắc, nghiến răng nói: “Được, năm, năm… năm mươi triệu thì… năm mươi triệu.”
“Hôm nay tôi về sẽ cho người soạn thảo hợp đồng ngay.”
Trang Hãn Học được voi đòi tiên, bắt đầu đưa ra yêu cầu:
“Mỗi tháng làm mười tiếng, tôi sẽ cố gắng online nhiều nhất có thể.”
“Được…”
“Cũng không được yêu cầu số lượng quà tặng của tôi, đừng thiết lập số tiền.”
“Được…”
“À, đúng rồi, tạm thời tôi vẫn phải dùng cái acc clone đó, việc này chỉ chúng ta biết thôi, anh phải bảo vệ quyền riêng tư của tôi trên mạng đấy. Kín miệng một chút, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi…”
Trang Hãn Học đưa ra rất nhiều yêu cầu, cảm thấy khá hài lòng rồi mới nói: “Vụ đầu tư của anh, tôi cũng sẽ đưa nó vào dự án đầu tư của công ty chúng tôi. Anh có tình có nghĩa như thế, tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Lúc này giám đốc Tạ mới vui lên: “Cảm ơn, cậu Trang.”
Trang Hãn Học khiêm tốn bắt tay gã: “Không cần cảm ơn, tôi vốn thích giúp đỡ người khác mà.”
Hắn nói tiếp: “Hợp đồng mới của tôi nên nhanh chóng hoàn thành đi. Tốt nhất là hoàn thành trong vòng hai ngày nữa.”
Giám đốc Tạ cam đoan: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.”
Lúc này Giám đốc Tạ mới nhớ ra một chuyện: “Nhưng cậu Trang này, ID của cậu trên nền tảng của chúng tôi là gì thế?”
Trang Hãn Học nói: “Tôi là ‘Anh trai Đậu Đậu’.”[1]
Hả?
Gã có nghe nhầm không vậy??
Giám đốc Tạ sửng sốt rồi lại sững sờ, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại được. Khoan đã, nếu gã nhớ không nhầm thì đây đúng là streamer nổi tiếng trên nền tảng của họ một thời gian trước, bởi vì hắn come out ngay trên mạng nên lên luôn hot search! Còn tự bỏ tiền thuê công ty PR để tạo drama nữa!
Trang Hãn Học cười cười với gã, giống như dùng vẻ mặt của hắn nói: “Anh mua tài khoản PR cho tôi, mua hot search cho tôi, rồi tôi không so đo với anh nữa.”
Vốn dĩ Trang Hãn Học chỉ muốn kết thúc hợp đồng trong êm đẹp, không ngờ lại lấy luôn 50 triệu dễ như ăn kẹo.
Đây không phải tiền hắn lừa ba mẹ đâu nha! Là hắn vất vả cuỗm… à không, đàm phán được đó.
Trang Hãn Học đang rất vui vẻ. Tiểu Thu không muốn lấy tiền của ba mẹ, còn tiền hắn tự kiếm được thì Tiểu Thu sẽ lấy chứ?
Hắn đang vui lắm.
Lại nghe thấy một giọng nói có phần quen thuộc từ phía sau: “Anh… anh Trang?”
Trang Hãn Học không nghe ra là ai, bèn quay đầu lại thì thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Gia Mộ. Hắn cười chào hỏi: “À, anh Lâm, lại gặp nhau rồi, trùng hợp quá.”
Lâm Gia Mộ thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng rất hợp lý.
Hôm qua nghe Trang Hãn Học nói chuyện, anh ta đã đoán được sơ sơ Trang Hãn Học chính là người con trai út đã mất tích nhiều năm của nhà họ Trang. Lúc về Lâm Gia Mộ liền đi hỏi thăm, nhưng không ai nhớ đến người con trai này, ai có ấn tượng cũng chỉ nói: “… Hình như gần đây về nhà rồi? Nghe nói mấy năm trước đi nước ngoài du học, nhưng vẫn chưa đạt được thành tựu gì, kém xa so với người anh trai. Nhà họ Trang cũng không còn cách nào, vốn cũng không định bồi dưỡng anh con út, có lẽ là sợ anh em trong nhà bất hòa ấy mà. Kết quả là giờ chỉ có thể để anh con út tiếp quản việc nhà, lúc này mới phát hiện ra anh ta vô tích sự.”
Con trai lớn của nhà họ Trang come out rồi chạy ra trước khi Lâm Gia Mộ về nước. Anh ta có nghe nói qua nhưng chưa từng gặp mặt, huống chi là người con trai út.
Nhưng hai người con trai nhà họ đều vướng vào đàn ông sao?
Trang Hãn Học nghĩ tới điều gì: “Ấy? Anh Lâm, tôi nghe Tiểu Thu nói hôm nay anh dẫn em ấy đi gặp nhà đầu tư phải không?”
Lâm Gia Mộ cảm thấy một lời khó nói hết: “… Chính là ở đây, ngoài vài người tôi quen biết, cũng định nhìn quanh xem có cơ hội nào không.”
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hãn Học: “Vậy Tiểu Thu cũng ở đây à?”
Lâm Gia Mộ ngượng ngùng nói: “Chúng tôi ngồi ở hàng sau. Nếu sớm biết anh ở đây thì đã để anh giới thiệu giúp em ấy rồi.”
Trang Hãn Học đi tới gần Lâm Gia Mộ, hạ giọng, hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ anh ta: “Tôi không dám đâu, chúng tôi đang hẹn hò bí mật mà? Tạm thời không dễ để người nhà biết được.”
Lâm Gia Mộ cảm thấy hắn ở gần quá, trên người còn có mùi nước hoa nam tươi mát nên hơi mất tự nhiên lùi lại nửa bước.
Trang Hãn Học đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Gia Mộ.
Lâm Gia Mộ quay đầu lại.
Trang Hãn Học vươn tay, gió từ đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt Lâm Gia Mộc. Anh ta bị hành động thân mật đột ngột này làm cho tim đập loạn nhịp. Trang Hãn Học chạm vào cổ áo của Lâm Gia Mộc, cười nói: “Cổ áo của anh có sợi tóc, nhìn khó chịu quá nên tôi phải gỡ ra cho anh, giờ thì thoải mái rồi.”
Lâm Gia Mộ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy Thu Triết Ngạn đang sải bước về phía mình, chẳng hiểu sao lại hơi hoảng.
Trang Hãn Học nhìn thấy Thu Triết Ngạn thì không còn ngả ngớn nữa. Mặc dù bụng dạ hắn chẳng có gì nhưng sắm vai cái bình hoa di động thì vẫn được. Hắn lập tức giả vờ không quen biết Thu Triết Ngạn.
Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Trang Hãn Học giả vờ thờ ơ nói: “Không có gì.”
“Giám đốc Trang.”
Một đám đông khác xúm lại, Trang Hãn Học rời đi hệt như mặt trăng được các vì sao vây quanh.
Thu Triết Ngạn hỏi Lâm Gia Mộ: “Tại sao lúc nãy Trang Hãn Học lại chạm vào cổ áo của anh?”
Lâm Gia Mộ vội giải thích: “Anh ấy thấy có sợi tóc nên gỡ ra giúp anh thôi, anh cẩu thả quá.”
Thu Triết Ngạn đen mặt gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua, nếu hắn đứng thẳng và ngẩng mặt lên thì trông cũng giống người ưu tú đấy.
Những người kia đều đang nịnh nọt hắn.
Lúc này, Thu Triết Ngạn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía Trang Hãn Học, mấy người đàn ông quay sang người đó, nhường đường cho cô ta nói chuyện với Trang Hãn Học.
Đó là Giang Nhược Vân.
Khác với lần gặp trước, lần nay người phụ nữ giả tạo đó ăn mặc rất sang trọng. Cô ta mặc chiếc váy đen đắt tiền, đeo trang sức kim cương, trông như một viên ngọc trai đen. Khi cô ta nói chuyện với người khác, đường nét ở vai và cổ đẹp như con thiên nga đen đang vươn cao cổ. Đẹp đến kinh người.
Chẳng biết Trang Hãn Học với cô ta đang nói gì mà cười suốt.
Lâm Gia Mộ tiến lên một bước, che khuất tầm nhìn của anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiểu Thu, nếu em cứ nhìn chòng chọc như vậy, người ta sẽ nghĩ rằng em có thù hằn gì với anh Trang đấy. Không ai muốn đầu tư vào một công ty nhỏ có xích mích với nhà họ Trang đâu. “
Lúc này Thu Triết Ngạn mới cúi đầu để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Lâm Gia Mộ vỗ vai anh: “Chỉ là xã giao nên mới nói chuyện với phụ nữ thôi. Như vậy mà em cũng ghen à? Tật xấu này bao năm rồi vẫn chưa sửa được?”
Thu Triết Ngạn ủ rũ bảo: “Không, người phụ nữ đó là bạn gái cũ của anh ấy, họ suýt kết hôn.”
Lâm Gia Mộ: “…” À, thế thì cũng khó trách.
Đây đúng là một tình huống khá lúng túng.
Chỉ có Trang Hãn Học là vẫn thảnh thơi, một lúc sau hắn cùng đi ăn tối với nhóm các ông lớn.
Thu Triết Ngạn trơ mắt nhìn hắn đi mất.
Thực sự khiến người ta phiền muộn. Rõ ràng Trang Hãn Học là của anh, nhưng trước mặt người ngoài thì phải gọi hắn là “giám đốc Trang”, ngay cả nói chuyện cũng không có tư cách.
Tại sao người phụ nữ đó có thể quang minh chính đại đi bên cạnh Trang Hãn Học?
Cô ta còn quay đầu cười với anh, nhất định là muốn chọc tức anh đây mà.
Lâm Gia Mộ gọi: “Đi thôi, Tiểu Thu. Anh đưa em đi tiệc. Em đi vệ sinh trước đi.”
Thu Triết Ngạn hoàn hồn: “Không sao đâu, tôi không cần đi vệ sinh.”
Lâm Gia Mộ: “Không, em phải đi, em nên soi gương xem cái mặt của em bây giờ khủng khiếp thế nào. Em đi bàn chuyện làm ăn hay là đi báo thù?”
Thu Triết Ngạn: “…”
Thu Triết Ngạn xốc lại tinh thần rồi đến tiệc xã giao, nhưng vì anh còn đang nghĩ đến chuyện của Trang Hãn Học nên vô cùng mệt mỏi.
Anh vừa về khách sạn, còn chưa tắm rửa sạch sẽ, liền nhận được điện thoại của “Sâu lười”. Vừa bắt máy, Trang Hãn Học đã hét lên ở đầu dây bên kia: “Tiểu Thu, đến cứu tôi với. Người phụ nữ này đáng sợ quá! Cô ta muốn lợi dụng tôi… Á! Cô còn đánh tôi! Sao cô dám đánh người hả?”
Thu Triết Ngạn sốt ruột hỏi: “Anh đang ở đâu? Trang…”
Chỉ có một tiếng “bốp” rồi điện thoại bị treo.
“Tút tút tút…”
Thu Triết Ngạn đen mặt, cáu kỉnh mở laptop ra, ánh sáng xanh nhàn nhạt phản chiếu trên mặt anh.
Hết chương 39.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thu chuẩn bị tung kỹ năng hack.
Chú thích:
[1] Chỗ này tác giả ghi là “Papa Đậu Đậu” cơ, mà ở chương 15 thì là “Anh trai Đậu Đậu”, có thể tác giả ghi nhầm nên mình sửa lại cho giống mấy chương trước.