Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 4:




Đồng phục bóng rổ của bạn trai.
"Hôm nay em nói muốn kết hôn là nghiêm túc. A Học, anh thấy sao?"
Anh lo lắng chờ mấy giây vẫn chưa nhận được câu trả lời, quay đầu lại đã thấy Trang Hãn Học quẹo cổ ngủ từ lúc nào.
Thu Triết Ngạn: "..."
Anh lập tức ỉu xìu.
Dừng đèn đỏ.
Thu Triết Ngạn nhìn chằm chằm Trang Hãn Học đang ngủ say một lúc, thò tay bóp má hắn.
Rõ ràng cái mặt này chẳng dày chút nào mà.
Trang Hãn Học tỉnh dậy, uể oải nhìn sang: "Gì đây?"
Thu Triết Ngạn tức giận hỏi: "Anh giả bộ ngủ hả?"
Trang Hãn Học trưng cái mặt ngơ ngác vô tội.
Thu Triết Ngạn muốn giận, lại không biết nên giận thế nào: "Thôi quên đi."
Trang Hãn Học xoa xoa mặt mình: "Em sáng nắng chiều mưa thế, làm sao tôi theo kịp. Lòng dạ đàn ông đúng là sâu như biển mà."
Hai ngày này Trang Hãn Học không rảnh chơi game.
Phải đến bệnh viện phụ giúp anh hai.
Hắn trông cẩu thả như thế, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm thì sẽ không hỏng việc.
Cho đến một ngày trước khi họ lên đường ra nước ngoài.
Cháu gái nhỏ của hắn đã được phẫu thuật sáng nay, may mà ca phẩu thuật không quá nguy hiểm, hắn đợi cháu gái tỉnh rồi ăn cơm xong mới về nhà, thế nhưng Thu Triết Ngạn vẫn về sớm hơn một chút, vì còn phải đóng gói hành lý.
Trang Hãn Học vừa về đến liền áp bàn tay bị gió thổi lạnh ngắt vào cổ Thu Triết Ngạn: "Sưởi ấm tôi đi nào."
Thu Triết Ngạn chẳng biết làm sao, bèn ôm bàn tay hắn vào lòng: "Sao rồi anh?"
Trang Hãn Học nói: "Ca phẫu thuật rất thuận lợi. Tôi cũng đã nói với anh hai là mai tôi không đến bệnh viện được, vì muốn đón Giáng sinh với gia đình em, tự dưng ảnh nổi quạo, mắng tôi thậm tệ luôn."
Thu Triết Ngạn: "Anh mới vừa báo cho ảnh biết luôn hả?"
Trang Hãn Học: "Ừa, tôi quên mất tiêu."
Thu Triết Ngạn cũng khá cạn lời với anh người yêu quên trước quên sau này.
Trang Hãn Học: "Tôi có kể với anh hai món quà tôi mua, mà ảnh chê không đủ đẳng cấp, nhưng tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua quà rồi. Tôi thấy vậy cũng xem như có thành ý, nhỉ?"
Lần đầu tiên Thu Triết Ngạn nghe Trang Hãn Học nhắc đến chuyện này, sửng sốt: "Anh lấy hết tiền tiết kiệm đi mua quà á?"
Trang Hãn Học cười ha hả: "Em sai rồi, phải nói là 'anh mà cũng tiết kiệm nữa á?' – cà khịa tôi như vậy mới đúng chứ."
Thu Triết Ngạn nắm tay hắn: "Em thấy anh không căng thẳng, còn lo anh không định chuẩn bị gì, nên em mua quà thay anh luôn rồi."
Trang Hãn Học: "Em đánh giá thấp tôi thế? Thêm một món quà cũng chẳng sao, em đưa tôi, tôi tặng cả hai luôn."
Thu Triết Ngạn thực sự không hiểu nổi Trang Hãn Học, nếu nói hắn để mình trong lòng, thì mấy ngày nay chẳng thấy hắn lo lắng vì gặp ba mẹ chút xíu nào, nói hắn không để tâm đến mình, thì cái tên này lại có thể tiêu hết tiền tiết kiệm.
Tuy là Trang Hãn Học cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Trang Hãn Học lấy món quà của mình ra.
Tặng ba Thu Triết Ngạn một chiếc thắt lưng hàng hiệu, tặng mẹ anh một bộ đồ ăn sành sứ, tặng chị anh chiếc váy có giá hơn 3000 đồng, trông rất gì và này nọ.
Trang Hãn Học đắc ý nói: "Không tệ phải không? Ngày trước tôi cũng biết chọn quà lắm đó."
Thu Triết Ngạn gật đầu, nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Sáng hôm sau, họ đáp chuyến bay ra nước ngoài.
Thu Triết Ngạn lo đến mức không nghỉ ngơi nổi, nhưng Trang Hãn Học thì ngủ khò khò, một chút lo lắng cũng không có.
Xuống máy bay, lại bắt taxi vào nội thành.
Từ xa, Trang Hãn Học có thể nhìn thấy đồ trang trí Giáng sinh trên cửa: "Ý nghĩa quá, gia đình tôi không ăn lễ nước ngoài. Nhưng tôi hay viện cớ gọi đám bạn tiệc tùng, cũng không khác ăn lễ lắm."
Gõ cửa.
Chờ một phút, có người ra mở.
Không thấy Trang Hãn Học sợ người lạ, hắn nở nụ cười, bởi vì người mở cửa là ba của Thu Triết Ngạn, hắn biết chú là người Ý, bèn chào bằng tiếng Ý: "Buongiorno ~"
***
Thu Triết Ngạn vào bếp giúp mẹ dọn bát đũa, nghe được tiếng cười của Trang Hãn Học và cháu gái mình.
Mẹ: "Đối tượng lần này của con rất cởi mở, nhìn không ra hơn con bảy tuổi, trông rất trẻ. Mẹ thích cách cậu ấy ăn cơm, nhìn rất ngon miệng, không kén ăn, động tác cầm đũa và dao nĩa cũng đẹp, nhìn là biết có giáo dục."
Thu Triết Ngạn: "Thế ạ? Ảnh nói với con là hồi nhỏ ba mẹ không quan tâm ảnh lắm, cuộc sống từng rất lộn xộn. Khi anh ấy đến sống với con, trong thẻ chỉ còn hơn năm ngàn. Không có con, ảnh sống không nổi."
Mẹ xúc động: "Bệnh cũ của con lại tái phát rồi... Chuyện tình cảm của đám thanh niên mấy đứa, mẹ không xen vào được."
Căn phòng của Thu Triết Ngạn trước khi anh rời khỏi nhà, vẫn luôn được giữ lại cho anh, nay đã dọn dẹp sạch sẽ.
Phòng tuy không lớn nhưng rất có hương vị cuộc sống, với giường đơn, một bàn làm việc, một bàn làm thủ công, trong ngăn tủ có sách giáo khoa, đĩa CD, tượng thủ công và một cây đàn ghi-ta, vẫn là căn phòng dành cho nam sinh trung học.
Trang Hãn Học ngồi xuống giường, giường rất mềm, lập tức lún xuống một chút, hắn hỏi: "Tôi tham quan được không?"
Thu Triết Ngạn vô tư đáp: "Được chứ. Em vào phòng tắm đã."
Khi Thu Triết Ngạn xối nước xong xuôi, anh thấy Trang Hãn Học đang ngồi xếp bằng dưới sàn, bên cạnh có một thùng giấy đang mở. Nhận ra thứ trong thùng, anh hoảng hốt: "Anh đang xem gì thế?"
Trang Hãn Học giơ tờ tạp chí với trang bìa là hình một người đàn ông ở trần: "Đang xem cuốn sách vàng[1] của em nè."
[1] chữ黄 vừa là màu vàng, vừa là đồi trụy. Sách màu vàng = sách khiêu dăm nha
Hắn khen tấm tắc: "Thật sự là toàn sách vàng nam nam, không có lấy một em ngực khủng luôn."
Thu Triết Ngạn đỏ mặt, thẹn thùng giật lại sách, ngồi xuống nói: "Em đã nói với anh là đó giờ em chỉ thích đàn ông mà. Ba mẹ em cũng biết."
Trang Hãn Học khoác tay lên vai anh: "Em đỏ mặt làm chi? Nhưng em thích loại đàn ông cơ bắp này à? Trên người tôi không có nhiều cơ bắp rắn chắc vậy đâu."
Thu Triết Ngạn nói thẳng: "Em thích kiểu người như anh."
Trang Hãn Học cướp cuốn sách trên tay anh: "Để tôi xem tiếp nào."
Không thấy hắn hào hứng lắm, nhưng cũng không bài xích, trông rất tò mò.
Nếu phải lấy một ví dụ, đại khái là giống như đang nhìn con chó, con mèo.
Trang Hãn Học vừa xem vừa nói: "Năm nào em cũng ăn Giáng sinh với ba mẹ à? Những ngày lễ khác cả nhà có ở cùng nhau không? Trông họ tình cảm lắm."
Thu Triết Ngạn đáp: "Ừa, ba rất yêu mẹ, nhưng thỉnh thoảng cũng cãi nhau."
Trang Hãn Học không ngẩng đầu, lơ đãng hỏi: "Em come out lúc nào? Không bị mắng à?"
Thu Triết Ngạn: "Cũng ổn anh. Mẹ nói, lúc trước dùng máy tính của em, đã phát hiện lịch sử lướt web rồi, còn đang chờ em chủ động thú nhận, nên cứ thế tiếp nhận thôi. Mẹ còn dặn em, lúc gặp gỡ người ta nhất định phải nghiêm túc, đã xác định rồi thì dẫn về gặp ba mẹ."
Trang Hãn Học hâm mộ nói: "Tốt thật. Lúc anh hai tôi come out, cả nhà náo nhiệt rùm beng lắm. Mẹ trách ba, ba thì trách mẹ. Mà vì lúc đó anh hai trốn mất rồi, tôi tình cờ đi ngang, thế là bị đánh một trận, oan uổng lắm."
Qua chốc lát, Trang Hãn Học nói tiếp: "Người nhà tôi cũng không ngồi ăn cơm cùng nhau như thế."
Trong phòng bật hệ thống sưởi nên rất ấm, Trang Hãn Học chỉ mặt áo len mỏng cổ rộng và quần jean, hắn cong một chân lên, hơi khom lưng, chống cằm lên đầu gối.
Nhìn từ góc độ của Thu Triết Ngạn, dáng người Trang Hãn Học gầy trơ xương, khi hắn hạ mi, hàng mi rủ bóng lộ ra cái vẻ buồn bực, không hiểu sao lại có cảm giác ngây thơ trẻ con không hợp với tuổi của hắn.
Thu Triết Ngạn: "Em sẽ ăn cùng anh."
Trang Hãn Học quay đầu cười với anh, ném sách vàng đi: "Sách vàng của em chán ngắt, tôi vẫn ngon hơn phải không?"
Tim Thu Triết Ngạn lệch một nhịp, thấy Trang Hãn Học ngả người ra sau, cổ áo rộng rãi làm lộ xương quai xanh thanh tú, nuốt nước bọt. Anh vừa định thò tay, Trang Hãn Học lại đột nhiên đứng dậy: "Tôi muốn xem tủ quần áo của em một chút. Em không để thứ gì mờ ám trong đó chứ?"
Thu Triết Ngạn hơi chột dạ, nhanh chóng nghĩ lại xem, đoạn đáp: "Không có. Anh xem đi."
Quả thật không tìm được thứ đồ bẩn nào.
Trang Hãn Học tìm thấy một bộ đồng phục bóng rổ: "Lúc nãy, tôi thấy bức ảnh em chơi bóng rổ treo trên tường. Em từng trong đội bóng rổ à?"
Thu Triết Ngạn gật đầu: "Đúng rồi. Nhưng em chơi bình thường thôi, khi nào cần dự bị mới được gọi. Sau đó họ phát hiện em đồng tính, tuy không ai nói gì, nhưng em vẫn rời đội khi vào lớp 10."
Trang Hãn Học đột nhiên lột đồ, ngay trước mặt anh, lột sạch sẽ, sau đó mặc đồng phục bóng rổ của anh vào: "Tôi mặc có vừa không?"
Thu Triết Ngạn đáp: "Vẫn hơi rộng."
Trang Hãn Học hỏi: "Đẹp không?"
Thu Triết Ngạn ngồi trên giường, cầm tay kéo hắn qua: "Anh đang quyến rũ em đó à?"
Trang Hãn Học ngồi trên đùi anh, ánh đèn lờ mờ phía sau bao trùm lấy đường nét khuôn mặt hắn, đôi mắt mơ màng như đang cười, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Thu, lúc mười mấy tuổi em có lén đưa ai đó về qua đêm không?"
Tim Thu Triết Ngạn đập thình thịch, hơi thở dường như cũng nóng lên.
"Xoẹt" anh nghe thấy tiếng khóa kéo của mình bị kéo xuống.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy giọng nói thận trọng của nhau.
"Sao em không lên tiếng?"
"Ba mẹ em đang ở nhà mà. Nếu bị phát hiện thì xấu hổ lắm."
"Haha... Em mà cũng biết ngại hả?"
"... Dù có là người như em, thì cũng biết ngại chứ."
Trái tim Thu Triết Ngạn đập chậm lại, như thể anh đã thực sự trở lại thời thiếu niên, lần đầu tiên anh yêu say đắm một người, yêu đến đau lòng.
Thu Triết Ngạn không thể kiềm chế bản thân.
Anh cảm thấy mình như một cậu học sinh trung học mới biết cách làm tình, gạt phụ huynh, ban đêm trong phòng vụng trộm với người yêu.
Vừa hôn, vừa ghé vào tai hắn không ngừng nói "thích".
Anh không nhớ đã làm bao nhiêu lần, chỉ là nửa hộp cất trong tủ đã dùng sạch bách rồi.
Khi Thu Triết Ngạn tỉnh dậy, thấy tuyết đang rơi ngoài cửa sổ.
Trang Hãn Học không mặc quần áo ngồi trên mép giường, quay lưng về phía anh, trên tấm lưng trắng nõn đầy những dấu hôn đỏ rực.
Lúc này Thu Triết Ngạn mới bắt đầu hơi xấu hổ, hôm qua giày vò Trang Hãn Học nhiều quá, anh vừa ngồi dậy đã thấy Trang Hãn Học như đang nhìn cái gì đó.
"Anh đang nhìn gì vậy..." Thu Triết Ngạn đến gần, sững sờ khi thấy bức ảnh Trang Hãn Học đang cầm.
Đó là bức ảnh chụp anh và bạn trai cũ.
Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.