Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 44:




Tác giả: Hàn Thục
Biên tập: Aimee
Bàn tay cầm điếu thuốc của Trang Hãn Học run lên.
Hắn nào dám từ chối.
Thu Triết Ngạn vừa vào nhóm, Trang Hãn Học đã quyết định ra đòn phủ đầu: “Tiểu Thu, sao em có thời gian chơi game thế? Chẳng phải em bận lắm à?”
Thu Triết Ngạn đáp: “Bận gì cơ? Có người gửi 50 triệu vào tài khoản công ty nên em hết bận rồi. Anh có biết ai gửi không ha?”
Trang Hãn Học giả vờ nói: “Chắc là ai đó noi gương Lôi Phong[1] làm việc tốt thôi mà.”
>> Nhấp xem chú thích.
Thu Triết Ngạn hừ một tiếng, định nói tiếp.
Trang Hãn Học vội chen lời: “Tụi mình đừng cãi nhau nữa. Em xem, có trẻ em ở đây nè, cãi nhau trước mặt bọn trẻ lả không hay đâu.”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Ai đấy? Trẻ em nào? Ngoài Chíp Chíp anh còn quen đứa nhóc nào nữa hả? Anh đấy, quen một đống bạn trên mạng mà chẳng cho em biết.”
Trang Hãn Học nói: “Mới quen hôm qua, hôm nay tôi đã giới thiệu với em rồi đó thôi.”
Có người ngoài, Thu Triết Ngạn tạm đình chiến với hắn.
Fan run rẩy hỏi: “C-có phải em làm hai anh cãi nhau không… em xin lỗi…”
Trang Hãn Học và Thu Triết Ngạn đồng thanh: “Không có, không liên quan đến cậu…”
Qua mấy giây.
Trang Hãn Học cười rộ lên: “Ha ha ha ha.”
Thu Triết Ngạn nhớ ra một chuyện: “Sâu lười, không phải hôm trước anh nói hôm nay ba dẫn anh đi…”
Anh còn chưa nói xong, Trang Hãn Học đột nhiên ngưng cười, ngắt lời anh: “ĐM, em im đi.”
Thu Triết Ngạn: “?”
Trang Hãn Học lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thu Triết Ngạn: [Em trai hời của tôi cho hai ba con tôi leo cây, nó không đến ăn cơm]
[Giờ tôi nghi thằng nhóc đang chơi game với mình chính là thằng nhóc cho tôi leo cây.]
[Nó không biết tôi ngoài đời, em đừng để lộ nha, tôi lén thăm dò một xíu]
Thu Triết Ngạn gửi biểu tượng lau mồ hôi lạnh: [À, em hiểu rồi]
Đôi chồng chồng thì thầm một hồi, chẳng những không cãi nhau mà còn kẻ xướng người họa, thăm dò bạn nhỏ.
Trang Hãn Học hỏi: “Mà phải hỏi cậu một chút, cậu có ngại chơi game với hai lão già này không, hay là tôi bảo Tiểu Thu offline, để hai đứa mình chơi thôi nhé.”
Fan ngượng ngùng nói: “Không sao ạ, em không ngại gì cả, hai anh không ngại em làm bóng đèn là được rồi…”
Trang Hãn Học: “Tôi không sao. Em có phiền không, bé yêu?”
Thu Triết Ngạn bất đắc dĩ đáp: “Em, không, để, bụng.”
Trang Hãn Học: “À, em ấy không để bụng.”
Trang Hãn Học ngây ngốc nói: “Dù sao chúng ta cũng chỉ là người xa lạ trên mạng, lần này chơi game tôi sẽ không ghi hình, cũng không đăng video lên mạng. Mình tự chơi thôi. Nếu cậu có điều gì muốn nói thì cứ nói với chúng tôi.”
Thu Triết Ngạn: “Đúng vậy, cậu có thể xem anh ấy như cái hốc cây, trí nhớ ảnh kém lắm, ngủ một giấc là quên hết ấy mà. Đừng thấy ảnh bô bô cái mồm khắp nơi, lúc cần giữ bí mật cũng đáng tin cậy lắm nhé.”
Nhóc fan “ò” một tiếng, nhưng không nói ngay.
Trang Hãn Học đưa trang bị cho cậu, bảo: “Không sao, cậu không muốn nói cũng không sao. Tôi chỉ chơi game với cậu thôi, vui vẻ là được, ok chưa?”
Một lúc sau, nhóc fan mới nói: “Hầy, mẹ em gọi điện, gửi tin nhắn cho em quá trời, mẹ hỏi em giờ đang ở đâu, nhưng em không muốn cho mẹ biết.”
“Đây là lần đầu tiên em không nghe lời mẹ, em chưa bướng như vậy bao giờ. ”
“Giờ em thấy hơi áy náy.”
Trang Hãn Học nói: “Đây là chuyện bình thường mà, trốn tránh vốn không phải là một lựa chọn tốt. Chỉ là đôi khi so với việc đối mặt thì nó đỡ tệ hơn một chút. Cậu nghĩ xem, nếu đi, có lẽ cậu còn thấy khó chịu hơn.”
Fan: “Ừ, nếu cho em chọn lại, em vẫn không muốn đi.”
Trang Hãn Học: “Vậy không phải được rồi sao?”
Nhóc fan cười nói: “Cảm ơn anh, nói chuyện với anh khiến em thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Chơi chơi một hồi, Trang Hãn Học và Thu Triết Ngạn kẻ xướng người họa, phối hợp không tốt lắm, nhưng cũng khiến cậu dần thả lỏng, nói ra nhiều điều trong lòng: “Bình thường em cũng không dám nói với ai. Nhiều bạn cùng lớp thấy hâm mộ em, nói em có gia cảnh tốt. Công việc của mẹ trông rất vẻ vang. Mẹ làm việc ở đài truyền hình, gia đình có ít tiền tiết kiệm. Nhưng tất cả đều là do ông già đó cho, vậy thì tính là gì? Em thà không có nhiều tiền như vậy, có một gia đình bình thường như các bạn cùng lớp là tốt quá rồi.”
“Vì từ nhỏ mẹ đã muốn em phải biết vươn lên, nên em chỉ có thể ngày một tiến bộ, nỗ lực học tập, kết giao bạn bè, biến mình thành đứa trẻ ngoan, học sinh giỏi trong mắt thầy cô, bạn bè.”
“Nhưng thật ra em là đứa hướng nội buồn tẻ. Em cảm thấy mình giả tạo, đáng khinh, phải giả vờ thân thiện, giỏi giang.”
“Em hâm mộ anh lắm, lúc nào anh cũng vui vẻ như vậy. Chắc là anh đã lớn lên trong một ngôi nhà đầy yêu thương. Giá như em cũng lớn lên trong một gia đình như vậy.”
Trang Hãn Học: “Không đâu, mỗi nhà mỗi cảnh mà.”
“Cậu nhìn tôi qua lăng kính màu hồng quá rồi, tôi thật sự không phải người tốt lành gì. Ba mẹ tôi cũng không phải người tốt, ba tôi chẳng hơn ông già kia đâu, già đầu còn ngoại tình kia kìa.”
“Nói ra cũng hơi xấu hổ, nhưng trước kia tôi cũng ham chơi lắm. Hề hề.”
Thu Triết Ngạn tức giận xen vào: “Anh còn tự hào thế à?”
Trang Hãn Học nói nhiều quá nên quên mất Thu Triết Ngạn còn đang ở đây, vội chữa cháy: “Đâu, đâu, chuyện thời trẻ trâu thôi, giờ nghĩ lại đúng là điên khùng. Tôi đã gặp nhiều gã như thế rồi, có chút tiền là ra ngoài chơi bời. Chả có gì mới.”
Fan: “Vậy em nên làm gì đây? Hầy, em còn đang đi học, muốn chạy cũng không thoát được, dù sao cũng phải học xong đã. Vậy ra nhà nào cũng có chút chuyện, có lẽ số em sinh ra đã vậy, không liên quan gì đến ba mẹ, em chỉ không phải là một đứa con ngoan, nếu em không được sinh ra trên đời này thì tốt biết mấy. Thế thì không phiền đến ai.”
Nghe mà đau lòng, Trang Hãn Học vội an ủi cậu nhóc: “Đừng nói thế. Cậu nhìn gia đình của em yêu tôi này, ba mẹ em ấy cực kỳ tốt, em ấy lớn lên trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, nhưng em ấy chẳng đàng hoàng lắm. Đầu ẻm hơi bất thường á.”
Thu Triết Ngạn tặc lưỡi: “Chậc, anh nói lại lần nữa xem.”
Trang Hãn Học sợ hãi nói ngay: “Không có gì, không có gì, tôi không có nói gì hết, được chưa?”
Hai người nay cứ như đang tấu hài vậy, nhóc fan không nhịn được cười.
Trang Hãn Học nhắn tin cho Thu Triết Ngạn: [Chết chưa, giờ làm sao? Tôi thấy thằng bé này có xu hướng trầm cảm rồi.]
Thu Triết Ngạn trả lời: [Dời sự chú ý của nó đi.]
Trang Hãn Học suy nghĩ một lúc, hỏi: “Phải rồi, ban đầu tôi tưởng cậu là con gái cơ, không ngờ lại là con trai. Làm sao cậu lại xem livestream của tôi thế? Cậu biết đấy, phong cách live của tôi không giống các streamer nam khác. Tôi là streamer nam duy nhất công khai bạn trai. Tôi nghĩ phải đến 70, 80% người hâm mộ của tôi là fan nữ, nhỉ?”
Nhóc fan ngượng ngùng nói: “Em không có ý kiến gì về xu hướng tính dục. Bữa đó em buồn quá, lên mạng thì thấy video của anh, rồi em xem hàng loạt video của anh, thấy cái nào cũng vui. Dần dần em bắt đầu xem livestream và video của anh mỗi ngày. Thích đàn ông hay thích phụ nữ có quan trọng không? Bạn học của em cũng có người come out, còn có người thích mặc đồ nữ, em thấy không có gì lạ. Anh cũng không rêu rao chuyện mình thích đàn ông. Em xem live của anh hầu như không nhận ra điều đó.”
Trang Hãn Học cảm khái: “Trẻ con tuổi này tư tưởng ngày càng cởi mở.”
Nhóc fan nói: “Thật ra… có lúc em cũng hâm mộ anh và anh Void, hai anh xứng đôi lắm. Lúc ở bên anh ấy, trông anh rất vui, chỉ cần nghe vài câu là em nhận ra ngay. Em cũng muốn gặp được người thích mình, không biết đời này có cơ hội không nữa.”
Trang Hãn Học động viên cậu: “Phải có chứ, cậu xem, người đầy khuyết điểm như tôi đây còn gặp được người có thể chấp nhận mọi khuyết điểm của tôi mà. Người ta cứ nói mài giũa, mài giũa cái gì ấy, tôi thì chẳng muốn mài giũa. Tôi thấy tôi và Void như một miếng bánh quy bẻ làm đôi, chỗ bị bẻ gồ ghề không đều, những người trước đây tôi gặp đều muốn cắt cho phẳng, rồi ghép lại với họ, nhưng còn Void thì vừa khích với tôi.”
“Cậu đừng nghĩ lung tung, cứ đi học như bình thường là được. Khi nào học xong thì ra ngoài, đi thật xa, nhìn ngắm thế giới rộng lớn, rồi cậu sẽ thấy chẳng có gì to tát cả.”
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Fan đáp: “Em năm nhất ạ.”
Trang Hãn Học: “Giọng cậu non choẹt thế, đã thành niên chưa?”
Fan: “Rồi ạ. Em vừa tròn mười tám tháng trước.”
Trang Hãn Học: “Thành niên rồi thì chính là đàn ông, cậu có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Thật ra con người là những sinh vật có thể sống rất đơn giản. Có tìm được bạn đời hay không cũng không quan trọng, nuôi con chó, con mèo là được mà. Hầu hết mọi người không vui vì họ không đạt được điều họ muốn. Nếu cậu thả lỏng, mọi thứ sẽ có vẻ bớt dự tợn hơn thôi.”
Nhóc fan nghe mà cảm động.
Trước khi tắt máy còn hỏi hắn: “Anh ơi, giờ em là bạn của anh rồi phải không ạ?”
Trang Hãn Học hào sảng nói: “Chứ còn gì nữa, lần tới rảnh tôi lại rủ cậu chơi game ha.”
Nhóc fan hớn hở đồng ý: “Được, được, được ạ! Em chờ anh cùng chơi.”
Trang Hãn Học dặn dò: “Nhớ học hành chăm chỉ, không được trốn học chơi game đâu đó.”
Thế là dỗ được đứa trẻ ngốc này rồi.
Trang Hãn Học vừa hút thuốc, vừa nhắn tin cho Thu Triết Ngạn.
Mấy lời khách sáo nên nói đều đã moi ra hết rồi.
Năm nay 18 tuổi, mới học năm nhất, mẹ làm việc ở đài truyền hình, con ngoài giá thú, cha ruột lớn tuổi hơn cả ông ngoại.
Thu Triết Ngạn nhắn cho hắn: [Em kiểm tra địa chỉ IP của nhóc kia rồi.]
Trang Hãn Học: [Trời má, em còn biết làm mấy chuyện đó hả?].
||||| Truyện đề cử: Gả Cho Tổng Tài Trai Bao |||||
Thu Triết Ngạn: [Hì, thấy hơi tò mò nên em tiện tay điều tra chút. Tên nhóc đó dùng ở quán nét là Giang Tu Văn]
Vậy là chuẩn rồi. Trang Hãn Học: [Vậy thì trùng hợp quá, thần kỳ quá.]
Nếu nó giả vờ thì quá lợi hại rồi.
Cái tên Trang Hãn Học này không biết làm việc, còn dễ bị lừa, nhưng hắn rất biết nhìn người, ít nhất cũng còn phân biệt được người tốt, người xấu.
Đây là một nam sinh ngây thơ, đơn thuần, không rành sự đời.
Trang Hãn Học nói đùa: [Ba tôi có ba đứa con trai. Con trai lớn đã come out, con trai thứ hai cũng sắp come out, con trai thứ ba hình như cũng không được thẳng lắm. Giờ tôi bắt đầu nghi ngờ độ cong của ba tôi rồi, ha ha ha]
Thu Triết Ngạn trả lời rất nghiêm túc: [Chuyện này cũng không thể nói chắc được]
Lại hỏi: [Anh định nhận đứa em này à?]
Trang Hãn Học đáp: [Tôi sắp rời khỏi nhà rồi, có nhận nó hay không thì có ý nghĩa gì? Nhưng tôi đã hứa làm bạn của nó rồi]
Hắn nhớ tới một chuyện, bèn nói với Thu Triết Ngạn: [Hồi nhỏ tôi là con út trong nhà, cảm thấy như ai cũng có thể bắt nạt mình. Lúc đó tôi rất muốn có một đứa em, nhưng mà không được. Không ngờ đến tuổi này tự dưng lại lòi ra đứa em trai]
[Thật sự không biết nên làm anh thế nào]
[Anh hai tôi tốt lắm, từ nhỏ đã cư xử như người chủ gia đình]
[Tôi nghĩ mình phải bàn bạc với anh hai một chút]
Giống như vận may đến thì lòng cũng sáng ra.
Trang Hãn Học còn chưa đi tìm anh hai bàn bạc, ngày hôm sau hắn đã nhận được điện thoại của anh hai rồi, anh báo mình đã về nước, bảo hắn ra đón.
Đầu gối Trang Hãn Học như nhũn cả ra.
Sao tự dưng anh hai lại về nước?
Trang Hãn Học thấy khó hiểu, định hỏi anh hai nhưng lại lo nỗi sợ của mình rõ ràng quá, khiến anh hai giận. Hắn luôn có phản xạ sợ sệt trước anh, chị mình.
Anh hai tức giận nói: “Còn không phải vì chú mày à?”
Trang Hãn Học không hiểu gì “hả?” một tiếng: “Liên quan gì em?”
Anh hai quát: “Chú nói muốn come out với ba mẹ, nghe có vẻ không giống nói giỡn, anh biết chú có thể làm thật. Nếu anh không bao che giúp chú một chút, chú nghĩ mình sẽ có kết cục tốt à?”
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hãn Học cảm thấy lời anh hai nói nghe hơi phức tạp, nhưng hắn không cách nào tưởng tượng ra được.
Sao anh hai phải làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, come out thôi mà? Cùng lắm thì bị đuổi khỏi nhà. Trước đây hắn cũng từng bỏ nhà đi với không một xu dính túi rồi, tệ hơn nữa thì cũng vậy thôi.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra nên nói với ba mẹ thế nào, vả lại muốn ba mẹ tụ về một chỗ cũng hơi khó.
Hai ngày sau.
Hắn không dám cho ba mẹ biết chuyện anh hai về nước, đành lén ra sân bay đón. Anh hai đi đường xa mệt mỏi, dù đã từ chức từ lâu, nhưng vẫn mang khí chất chủ tịch.
Trang Hãn Học làm như không có việc gì, cười hì hì đứng trước mặt anh hai: “Anh hai, anh về rồi à? Vừa lúc em có chút chuyện muốn nói với anh đây.”
Trông anh hai như rất muốn đánh hắn một trận nhưng không tiện ra tay: “Cười gì mà cưới? Còn cười được hả?”
Trang Hãn Học câm nín: “…”
Trang Hãn Học nói: “Anh ơi, em đưa anh về khách sạn trước ha?”
Anh hai gật đầu.
Trang Hãn Học hỏi: “Bé con sao rồi anh? Công việc của anh Khải Minh vẫn ổn chứ? Lần trước anh nói ảnh đổi việc mới rồi ha.”
Nhắc đến chồng con, sắc mặt anh hai dịu đi rất nhiều, câu được câu chăng trò chuyện với hắn.
Tuy anh hai hơi dữ, nhưng Trang Hãn Học đã quen rồi, anh hai chỉ giả vờ hung dữ vậy thôi, thật ra anh là người rất hiền lành, nếu không phải lo cho hắn thì anh đã không về.
Trang Hãn Học đưa anh trai đến phòng khách sạn, nói chuyện một hồi rồi mới về công ty.
Đối với chuyện hắn chạy ra ngoài lêu lổng, ba chẳng còn lạ gì: “Lại đi gặp phụ nữ à.”
Trang Hãn Học mập mờ phủ nhận: “Không phải đâu ạ…”
Ba hơi đắc ý, cười bảo: “Chuyện này thì có gì mà không dám nhận. Nếu anh tìm được người tình như Giang Nhược Vân thì nói ra cũng nở mày nở mặt. Có đẳng cấp chút là được.”
Trang Hãn Học chỉ có thể tiếp tục để Giang Nhược Vân gánh tội, không thể nói cho ba biết anh hai đã về, không thì họ đánh nhau mất.
Chủ tịch Trang tan ca, như thường lệ đến chỗ vợ bé nghỉ ngơi.
Ông nói với vợ bé: “Em có quen cái cô Giang Nhược Vân kia không? Kỹ năng tán gái của con trai anh không tốt lắm. Nói mới thấy, phụ nữ của cha con nhà này đều họ Giang, nhà họ Giang đều là mỹ nữ à.”
Giang Tuyết Tình mỉm cười: “Em ba mươi mấy tuổi, nhan sắc tàn phai rồi, anh không phải dỗ dành em.”
Vì đứa con nổi loạn, cô vất vả lắm mới dỗ được lão già này.
Giờ thằng bé còn ở trường, chưa chịu về nhà, dù cô đến tận trường thì cũng không tiện để người ngoài chê cười.
Thỉnh thoảng Giang Tuyết Tình có nghe lão già kể chuyện Trang Hãn Học, nên cũng có chút hiểu biết về đứa con trai thứ không học vấn, không nghề nghiệp này.
Con trai lớn nhà họ Trang đã bỏ nhà đi, con thứ không thành tài, vậy mà không đến được con trai cô sao?
Đáng tiếc, lão già cố chấp, dù đứa con thứ chẳng ra gì, lão vẫn nhất quyết giao gia nghiệp cho nó.
Nghĩ đến scandal của Trang Hãn Học và Giang Nhược Vân, cô muốn tìm hiểu thêm.
Cô làm MC ở đài truyền hình, cũng xem như người trong giới giải trí, ít nhiều gì cũng có cách, chẳng mất bao lâu đã liên hệ được với các paparazi nổi tiếng trong ngành.
Cũng chính là tay đã chụp được cuộc gặp riêng tư của Trang Hãn Học và Giang Nhược Vân.
Cô định bỏ tiền ra để tìm hiểu xem giữa hai người này còn có thông tin gì nữa không.
Tay paparazi nhận tiền rồi nói hết những gì hắn biết: “… Cô nói người đàn ông gặp riêng Giang Nhược Vân ở cửa khách sạn ấy à.”
“Thật ra thì tôi cảm thấy anh ta chả có quan hệ gì với Giang Nhược Vân đâu. Hôm đó cô ấy đưa anh ta tới cửa rồi đi thôi.”
“Ban đầu tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ quay lại nên để người ở đó theo dõi. Kết quả là lại thấy một người đàn ông đến, theo anh ta vào khách sạn, rồi cả đêm không đi. Tuy tôi không chụp được gì, nhưng trực giác mách bảo tôi… hai người này không chỉ là quan hệ bạn bè.”
Giang Tuyết Tình kinh ngạc, cô có chút suy đoán mơ hồ, đương nhiên vẫn chưa thể xác nhận.
Nhưng nếu đó là sự thật thì tài sản nhà họ Trang đều là của cô hết rồi, cô phấn khích đến nổi tim đập thình thịch.
***
Trang Hãn Học nhân lúc nghỉ trưa, chuồn ra gặp anh hai.
Gần đây thời tiết bớt lạnh, Trang Hãn Thần mặc áo sơ mi với áo khoác len dáng dài màu đen, đội mũ Sherlock Holmes, vì hơi cảm lạnh nên đeo khẩu trang. Anh hai có khuôn mặt nhỏ, đeo khẩu trang vào là che hết nửa khuôn mặt.
Hai anh em cùng rời khỏi khách sạn.
Trang Hãn Thần đột nhiên dừng bước, nhíu mày, nghi hoặc nhìn quanh.
Trang Hãn Học hỏi: “Sao thế? Bộ anh để quên đồ à?”
Trang Hãn Thần dời mắt, lắc đầu bảo: “Không có gì…”
Cứ cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, là ảo giác sao?
– Hết chương 44 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.