Ngân Hồ

Chương 16.2: Ai cũng là phong cảnh (2)




Thiết Tâm Nguyên cũng không ngủ được. Hôm nay đúng là sơ suất quá, người đắc ý thì quên cả trời đất mà. Hôm nay tuy nhiều người, mình có thể từ đó quan sát mọi tầng lớp trong xã hội thời Tống này nhưng đúng là lại quên mất chuyện, một thằng bé như mình không nên quan sát bằng ánh mắt của người lớn. Quả thật là không ổn!
Kể từ khi đến Đại Tống, hắn liền phát giác ra bản thân cũng chẳng thông minh hơn người đời Tống nàylà bao. Bất kể là mẫu thân hay những người khác, chẳng có ai là ngốc, đến cả thằng nhóc Đồng Tử thì cũng phải có đồ ăn ngon mới có thể sai nó làm chút chuyện vặt.
Có lẽ là do ít người nên Kim Minh Trì đã bắt đầu nổi gió, tiếng ca lả lướt bên trong những chiếc thuyền hoa vọng ra văng vẳng, một ca kỹ đang dùng chiến âm hát một khúc mà Thiết Tâm Nguyên chẳng biết thuộc bài nào, đoán chừng đó là bài Thiên Vấn của Khuất Nguyên . Bởi hắn cực khổ lắm mới trúc trắc nghe được mấy từ dễ nghe của nàng ca kỹ:
Vũ trụ sơ khai,
Ai truyền gốc tích?
Trời đất chưa thành,
Xét đâu lai lịch?
Sáng tối hỗn mang,
Ai suy cho rõ?
Máy tạo chuyển vần,
Ai tường lúc đó?
*Nguồn: http://www.thivien.net/Khuất-Nguyên/Thiên-vấn/poem-xfUL0RFU1M6WV9XOi__Sxg
Hễ ca kĩ hỏi một câu thì ngay lập tức lại có vô số tiếng trả lời vang lên xôn xao bên dưới. Chẳng biết mấy người này trả lời mấy câu “Vấn Thiên” của Khuất Nguyên ra sao, mà tóm lại rằng Thiết Tâm Nguyên cũng cho rằng cũng chỉ là nói xằng nói bậy mà thôi.
Bỗng nhiên có một lão tăng đi chầm chậm theo điệu nhạc, rồi liền đứng trước cửa Thất ca thang bính điếm để ánh sáng đèn chiếu thẳng vào gương mặt của y. Trong lúc y còn chưa tuyên phật hiệu thì Vương Nhu Hoa đã hét lên thất thanh, hắt ngay tách trà nóng vừa mới pha vào cái đầu trọc của lão.
Y vô cùng chật vật, còn chưa kịp lau lá trà đang dính trên đầu thì Vương Nhu Hoa đã vội nhào đến ôm phắt con trai vào lòng, bộ dạng vô cùng hoảng sợ.
Còn Thiết Tâm Nguyên nắm một tờ giấy vàng vội lắc lư trước mặt mẫu thân. Vương Nhu Hoa định thần nhìn lại thì phát hiện trên trang giấy ghi mấy chữ: Tên này chưa chết, là trò che mắt mà thôi.
Những chữ này mặc dù chưa thể khiến cho Vương Nhu Hoa trấn tĩnh lại hoàn toàn, song cũng đã khiến cho nàng thôi hốt hoảng khi thấy cảnh người chết sống lại.
Còn hai bà thím chẳng bết đầu cua tai nheo ra sao, liền dùng thân hình bồ tượng của mình chắn trước mặt Vương Nhu Hoa, chỉ vào gã hòa thượng đoạn xồ ra một tràng mắng nhiếc, kèm theo đó còn chêm thêm mấy từ ‘cứu mạng’ nữa.
Thiết Tâm Nguyên trong tay vẫn còn cầm một xấp giấy vàng, Vương Nhu Hoa liền cầm lấy xem kỹ thì một lúc sau gương mặt tái xanh mới xuất hiện một chút huyết sắc.
Nàng liền khẽ đẩy hai bà tám ra, bước tới thi lễ hỏi:
- Đại sư đến từ Thiên Trúc chăng?
Lão tăng hơi sửng sốt đoạn liền chắp tay trước ngực, học bộ dạng của tăng lữ nhà Hán, thi lễ đáp:
- Lão tăng quả thật đến từ Thiên Trúc! Thấy hài nhi nhà nhà ngươi có duyên với Phật môn chúng ta nên cố ý tới đây độ hóa cho nó!
- Đại sư có thuật khởi tử hổi sanh chăng?
Vương Thu Hoa hỏi.
Lão tăng ung dung cười rồi đáp:
- Chỉ là trò bịp nhỏ lừa dối thế nhân mà thôi, thí chủ không cần ngạc nhiên. Cái gọi là tử tử sinh sinh, sinh sinh tử tử thì ai có thể nhìn thấu triệt?
Vương Nhu Hoa nhìn đám người kéo tới do nghe hai bà thím hô cứu mạng, nét sợ hãi trên mặt cuối cùng cũng tiêu tán. Mặc dù nàng không biết xấp giấy trên tay nhi tử là do ai viết nhưng trên đó đã phân tích thấu triệt mọi chuyện quỷ dị xảy ra trước mắt mình rồi.
Nàng ngờ vực những chuyện này chính là do ông lão ăn thịt heo làm ra, trừ ông ta thì người khác cũng không thể viết nổi những thứ này.
Lão tăng chẳng hề nóng vội, tựa hồ y chính là đang mong chờ mọi người xông tới. Người đầu tiên có phản ứng chính là viên phối quân Trần Thạch, vừa nhìn thấy lão tăng y liền cả kinh hét lớn:
- Chả phải ngươi đã chết rồi sao?
Hét xong, hắn liền quay đầu nhìn Dương Hoài Ngọc vận cẩm y đang đứng đấy.
Dương Hoài Ngọc trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, chính hắn trong lúc quậy phá ở huyện nha đã đá gãy cổ tên phiên tăng này, khi khám nghiệm tử thi cũng đã xác nhận hắn đã chết rồi. Bây giờ y đang đứng sờ sờ trước mặt mình, chẳng lẽ gặp quỷ rồi sao?
- Con song sinh?
Ba chữ khẽ rít qua kẽ răng của Dương Hoài Ngọc, còn phiên tăng thì lại giải khai tăng y của mình, chỉ vào vết thương trên đầu vai vẫn chưa lành hỏi:
- Con song sinh?
Dương Hoài Ngọc không tin, dí chiếc đèn lồng sát vào vết thương quan sát, sau đó không thể thốt một lời nào nữa. Ngày hôm nọ, Thiết Vương thị chém một đao đúng vào chỗ đó, chính là chém xéo. Dù không tổn thương xương bả vai nhưng chém vào khiến da thịt y lật cả lên, vô cùng đáng sợ.
Vương Nhu Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, lén đưa trang giấy cho Dương Hoài Ngọc, rồi bước lên trước một bước nói:
- Đại sư đến từ Thiên Trúc, còn tiểu phụ nhân tôi lại biết Thiên Trúc có vô số bí pháp có thể làm cho người ta chết giả. Hoa ra đại sư tinh thông những môn đạo này chăng?
Lão tăng khuôn mặt giật giật, nhìn Vương Nhu Hoa trả lời:
- Thần thông nhà Phật há có thể dễ dàng tiết lộ. Thế nhân không biết, không biết chính là ngã phật từ bi. Còn sinh lòng nghi ngờ chính là ma chướng, người không chết làm sao có thể giải thoát?
Vương Nhu Hoa cười đáp:
- Tiểu nữ tử không dám có ý chất vấn Phật Đà, chẳng qua là khẩn cầu đại sư có thể đi tới nhà khác thuyết giáo, tha cho hai mẹ góa con côi chúng tôi có được chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.