Ngân Hồ

Chương 17.1: Ai cũng là phong cảnh (3)




Thay vì nói Vương Nhu Hoa đang nói chuyện với phiên tăng, chẳng bằng nói là Thiết Tâm Nguyên nói chuyện với y cho xong.
Lục thần vô chủ. Vương Nhu Hoa đọc xong một tờ nhưng giải thích không thông, dù không cam lòng nhưng vẫn phải làm theo những điều ghi trên đó. Trong thế giới của nàng, nhi tử là quan trọng nhất! Nàng vốn không cần biết mình nói đúng hay sai gì cả.
Bất kể là ưng non hay ấu thú, ở thời kỳ chập chững thì chỉ có cách thật thà nép mình vào đôi cánh của mẫu thân. Những loại còn non mà đã ra mặt muốn tự lực cánh sinh, ắt sẽ bị thiên nhiên vô tình đào thải.
Sau khi Dương Hoài Ngọc xem hết xấp giấy, thần sắc vẫn còn kinh nghi bất định. Thân là người luyện võ, hắn hiểu rõ kết quả khi bị vặn gãy cổ là gì. So với lời của một nông phụ như Vương Nhu Hoa, hắn cảm thấy cảnh tượng mà mình tận mắt chứng kiến còn thuyết phục hơn nhiều.
Ký Tiên Thối của bản thân, dù là một cọc gỗ to như miệng bát cũng có thể đá gãy đoạn ngay tức khắc, nên có đá trẹo cổ tên phiên tăng ấy thì cũng không lấy làm kỳ quái. Huống gì lúc ấy tên phiên tăng còn ngửa đầu ra sau mà!
Thiết Tâm Nguyên thấy Dương Hoài Ngọc vẫn đứng đó lưỡng lự bèn thầm thở dài. Hắn khẽ cựa khỏi lòng mẫu thân tuột xuống, cầm một chén nước trà mới pha chập chững đi tới trước mặt phiên tăng, cười hì hì định mời y uống trà.
Vương Nhu Hoa thần sắc khẩn trương, vội kéo con trai mình về. Phiên tăng thấy vậy cười khùng khục, bưng chén nước trà Thiết Tâm Nguyên đã làm đổ hơn phân nửa uống cạn.
Buông chén trà xuống, y chỉ vào Thiết Tâm Nguyên đang nằm trong lòng Vương Nhu Hoa, nói lớn:
- Uống của ngươi một chén trà, kết Phật duyên ba kiếp. Ngươi đã giác ngộ, giác ngộ…
Thiết Tâm Nguyên dường như vô cùng vui sướng, không ngừng vung tay múa chân. Lại tuột xuống khỏi lòng mẫu thân bưng cho phiên tăng thêm một chén trà nữa.
Vương Nhu Hoa ôm rịt lấy con trai, lúc này nàng đã loạn thần.
Mẫu thân Đồng Tử đột nhiên đứng bật dậy, cũng rót một chén nước rồi giật dây ra hiệu cho Đồng Tử nhanh chóng bê đến cho phiên tăng.
Phiên tăng nhận lấy chén nước của Đồng Tử, điểm ngón trỏ vào rồi sau đó ấn vào gáy nó, đoạn cười khằng khặc:
- Kết thiện duyên sao? Bần tăng chu du khắp nhân gian, nếu có thể kết duyên với mọi người trong thiên hạ, thế giới Tây Phương cực lạc nhất định sẽ có chỗ cho lão tăng!
Thiết Tâm Nguyên dường như đang nổi cáu, dằn dỗi vùng vẫy trong lòng mẫu thân mà vươn tay ra như muốn được phiên tăng bế mình. Vương Nhu Hoa cố hết sức kiềm con trai, trong mắt đã ngân ngấn lệ.
Phiên tăng cười ha hả, ném chiếc chén trong tay vào Kim Minh Trì rồi thi lễ với Dương Hoài Ngọc:
- Nếu thí chủ không định chém chết lão tăng dưới đao, thứ cho lão tăng thối lui!
- Mấy ngày nữa sẽ dùng hoa sen trắng cung nghênh pháp giá của đồng tử về Phật quốc, mong các vị tương trợ ít nhiều!
Vương Nhu Hoa lạnh giọng:
- Đây là con trai ta, không thể cho ngươi được!
Phiên tăng cười đáp:
- Sao còn phân biệt ta và ngươi? Thân thể chúng ta chẳng qua là một cái túi da hôi thối, ngươi muốn lấy là được. Lão tăng chỉ cần bạch liên hoa!
Vương Nhu Hoa phát rùng mình, phiên tăng đáng chết này rõ ràng là buộc phải lấy mạng con trai mình đây. Ngay tích tắc, trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ: ‘Sau khi về nhà lập tức dẫn con trai đi ngay, đi khỏi cái địa phương chết tiệt này!’
Quan phủ không đáng tin, thấy bộ khoái và binh sĩ lúc này còn túm tụm xung quanh như xem kịch là đã biết thái độ của họ rồi. Ngay cả Dương Hoài Ngọc, thân là quý công tử của tướng môn thế gia mà giờ cũng sầm mặt không nói một lời, thân là một phụ nhân thì nàng có thể làm gì tên phiên tăng này được.
Thiết Tâm Nguyên ra bộ vô tâm vô tứ cười hăng hắc với phiên tăng, điều này khiến trong lòng Vương Nhu Hoa càng thêm chua xót và khổ sở.
Mẹ Đồng Tử ra sức đẩy thằng bé đến trước mặt phiên tăng mà nói:
- Đại sư xem thử Đồng Tử nhà tôi có phải là Phật Đà tọa hạ hay không? Nhũ danh của nó đã là Đồng Tử, đích thị là người hữu duyên với Phật Đà. Đại sư, xin cho con trai tôi quy y đi, ngài có còn giữ độ điệp không?
Phiên tăng lại không hề nhìn Đồng Tử mà đảo mắt nhìn sang Thiết Tâm Nguyên đang nằm trong lòng Vương Nhu Hoa. Trong một sát na, y cho là mình đã nhìn lầm. Đứa bé nhỏ xíu kia vậy mà lại mở miệng nói với mình câu gì đó nhưng không phát ra tiếng, đôi mắt long lanh đang lộ ra thần sắc châm biếm rõ ràng.
Y không biết đứa trẻ ấy muốn nói với mình điều gì nhưng linh giác mách bảo đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Y vội vàng ngẫm lại một lượt, xem bản thân có lộ ra sơ hở gì không.
Ở nước Đại Tống, vậy mà quản chế Phật môn rất nghiêm cẩn. Một người muốn trở thành tăng nhân, không chỉ đơn giản cạo đầu là xong. Mỗi một người phải nhận được độ điệp ở từng ngôi chùa thì mới được gọi là tăng nhân chính thức, mà hằng năm quan phủ lại còn quy định số người được trở thành tăng nhân.
Chỉ khi một tăng nhân viên tịch thì một người thế tục khác mới được thay thế, đây gọi là truyền thụ y bát.
Sau khi trở thành tăng nhân, họ có rất nhiều đặc quyền: không nộp thuế, không nộp lương, không bị cưỡng chế lao động, có thể đi xuyên châu phá phủ, băng rừng vượt biển mà không ai có quyền hỏi tới. Điều quan trọng nhất khi trở thành tăng nhân là khi lập miếu sẽ được tính một phần. Tương lai sau này, nếu bản thân tự lập chùa miếu thì lập tức sẽ trở thành phương trượng của nơi đó.
Mỗi một vị phương trượng đều là người có chức cao vọng trọng ở địa phương sở tại. Vì vậy, có rất nhiều người gọt đầu rồi lánh thân vào chùa miếu. Mẫu thân của Đồng Tử chính là một trong số những người có suy nghĩ đó.
Phiên tăng nhìn đám người trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như Phật Đà bao quát chúng sinh, đang cúi đầu ngạo nghễ nhìn những người trên thế gian như nhìn một con kiến. Y cảm thấy mình chỉ cần dí một ngón tay là có thể bóp chết họ dễ như ăn cháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.