Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1470: Mệt nhưng mà vui




"Vậy em vẫn gọi chị là chị Oánh?" trong thang máy Dương Minh hỏi dò Triệu Oánh một câu.
"Ừ." Triệu Oánh trả lời.
"…" Dương Minh muốn chuyển đề tài khác, nhưng phát hiện tâm tình Triệu Oánh hôm nay không tốt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi đi. Dưới tình huống này, nếu mà cố tình nói những chuyện linh tinh ngược lại sẽ làm cho hai người thêm ngượng ngùng, không bằng chờ Triệu Oánh bình tĩnh lại nói cũng không muộn.
Ra khỏi khách sạn, Dương Minh liền nhìn thấy Phạm Kim Triết đang đứng ở bãi đỗ xe mà không khỏi buồn cười.
Ở bên cạnh Phạm Kim Triết là chiếc Honda Accord, phía trước là chiếc Toyota Camry, xe của Phạm Kim Triết đâm vào đít(thông ass) chiếc Camry, hai chiếc xe đều rất thảm hại. Chắc rằng Phạm Kim Triết lúc từ trong khách sạn đi ra tinh thần hoảng hốt nên không tập trung tinh thần lái xe liền đâm vào chiếc Camry kia. Triệu Oánh hiển nhiên là nhìn thấy Phạm Kim Triết ở bãi đỗ xe, bất quá nàng đối với chuyện của Phạm Kim Triết không có hứng thú gì nên cũng chỉ liếc qua một cái rồi đi không thèm để ý đến.
Thấy Triệu Oánh không có hứng thú, Dương Minh cũng không dừng lại mà đi cùng Triệu Oánh đến chỗ taxi dừng chờ khách.
"Hả?" nhìn một chiếc taxi trong bãi mắt Dương Minh không nhịn được liền sáng lên, nhìn thấy chiếc xe này, Dương Minh liền cầm tay Triệu Oánh dắt nàng đi thẳng về phía nó.
"Sao còn đi nữa? Đi qua rồi mà." Triệu Oánh chỉ vào chiếc taxi đỗ đầu tiên hỏi Dương Minh.
"Gặp một người quen, chúng ta ngồi xe của anh ta. Như vậy em mới yên tâm." Dương Minh nói với Triệu Oánh.
"Ồ…" Triệu Oánh gật gật đầu.
Tài xế chiếc xe đỗ chờ khách ở vị trí đầu tiên có chút buồn bực, hai người này không lên xe của mình mà lại đi về phía chiếc xe đằng sau mình, có ý gì đây?
Đúng lúc người tài xế kia đang bực mình thì thấy Dương Minh chào hỏi người tài xế phía sau, thì ra là họ quen biết nhau, vậy mình cũng chẳng làm gì được rồi.
"Anh Côn." Dương Minh đi đến mở cửa xe gọi vào trong xe.
"Dương Minh? Sao cậu lại ở đây?" Tôn Côn cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi. Thầm nghĩ thế giới này thật nhỏ, trong một ngày có thể gặp Dương Minh đến hai lần.
"Ha ha, em ăn cơm ở đây." Dương Minh chỉ vào khách sạn quốc tế Tùng Giang nói: "Anh Côn phiền anh một việc, giúp em đưa bạn em về nhà nhé."
"Không vấn đề gì." Tôn Côn đáp ứng không cần suy nghĩ: "Bạn của cậu…Hả?" Lúc Tôn Côn nhìn đến Triệu Oánh liền không khỏi sững sờ. Lần đầu tiên Tôn Côn gặp Dương Minh thì người bên cạnh Dương Minh chính là cô gái này, lúc đó Dương Minh còn thi triển một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà. Lúc đó tôn côn còn nghĩ cô gái này là bạn gái của Dương Minh, bất quá sau này lại không thấy Dương Minh dắt cô ta đi cùng nên tôn côn cũng không có gặp lại cô ta. Vì vậy sau này, tôn côn cũng quên chuyện này rồi, nhất là sau khi gặp Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, tôn côn liền cho rằng mình đã hiểu lầm, Triệu Oánh không phải là bạn gái của Dương Minh.
Nhưng mà hôm nay lại nhìn thấy Triệu Oánh, tôn côn không khỏi sững sờ, lại nhìn thấy Dương Minh cầm tay Triệu Oánh, trong lòng lại càng hồ nghi, chẳng lẽ đây cũng là bạn gái của Dương Minh, người huynh đệ này của mình cũng thật là lợi hại a.
"Chị Oánh, tài xế tôn côn, anh Côn, chị còn nhớ không?" Dương Minh chỉ vào tôn côn hỏi Triệu Oánh.
"A.Anh là tài xế taxi lúc trước." Triệu Oánh lúc trước nhìn người tài xế này cũng có chút quen quen, nghe Dương Minh hỏi xong, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng lúc trước.Nàng nhớ ra rồi, Tôn Côn chính là người tài xế lúc trước cho rằng mình và Dương Minh là một đôi tình nhân, nhớ đến đây mặt Triệu Oánh tự nhiên đỏ lên cũng gọi một tiếng: "Anh Côn."
"Ha ha. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được 1 người quen.Lên xe đi." Tôn Côn cười nói.
Dương Minh mở cửa xe taxi để Triệu Oánh lên xe, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn cầm tay Triệu Oánh, không khỏi cảm thấy xấu hổ liền nhẹ nhàng buông ra.Lúc trước Dương Minh kéo tay Triệu Oánh cũng chỉ là hành động theo bản năng.Vì để nàng có thể đi theo phía sau mình nên mới không ý thức gì mà cứ kéo tay nàng lôi đi. Mà Triệu Oánh lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều mà rất tự nhiên để Dương Minh cầm tay lôi đi, c ũng không nghĩ có cái gì không ổn cả. Đến lúc này mới cảm thấy xấu hổ.
"Anh Côn, anh giúp em đưa chị Oánh về nhé. Em còn phải quay lại khách sạn." Dương Minh nói với Tôn Côn.
"Cậu không cùng đi ư? Cũng không sao." Tôn Côn tuy rằng có chút kì quái nhưng cũng gật đầu đáp ứng: "Đến chỗ nào đây?"
"Tiểu khu Hoan Thương." Dương Minh nói: "Chị Oánh, có anh Côn đưa về.em yên tâm rồi."
"Ừ, em quay về đi." Triệu Oánh gật gật đầu với Dương Minh.Tuy rằng trong lòng có chút phiền muộn, nhưng có Tôn Côn ở đây nàng cũng không tiện biểu hiện ra.
Nhìn xe của Tôn Côn đưa Triệu Oánh rời đi, Dương Minh thở ra một hơi, quay người đi về phía cửa khách sạn. Có tôn côn đưa Triệu Oánh về, Dương Minh cũng yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngẩng đầu lên nhìn một cái về phía Phạm Kim Triết, phát hiện ra hắn đang lo lắng đứng chờ ở một bên, có lẽ là đang chờ cảnh sát giao thông đến hoặc là chờ công ty bảo hiểm đến giải quyết.
Về đến phòng, vì chuyện lúc trước của Triệu Oánh nên tâm trạng của Dương Minh và Tôn Khiết đều không được tốt lắm. Nhanh chóng ăn xong, Dương Minh đưa Tôn Khiết lên phòng biệt thự của mình ở trên tầng thượng.
Vừa đóng cửa phòng Tôn Khiết liền nhào vào lòng Dương Minh, hai người như đã hẹn trước liền quấn lấy nhau, phảng phất như là giải tỏa những kìm nén lúc trước…
Nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Dương Minh trong lòng cười khổ, trong mấy người con gái của mình nếu nói về phương diện nhiệt tình khi làm chuyện đấy thì chỉ có Tôn Khiết và Lam Lăng. Nếu không phải mình đã trải qua huấn luyện sát thủ đặc biệt, có khả năng hơn người mà đổi lại là người bình thường thì đã không chịu nổi nhiệt rồi. Nhìn đồng hồ treo trong phòng, đã hơn một giờ đêm rồi, mình và Tôn Khiết đã quần nhau cũng hơn năm sáu tiếng rồi…
Câm lấy hộp quà mà lúc trước Tô Nhã trước khi đi đã tặng mình ở trên tủ, Dương Minh do dự một lúc vẫn không mở, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ.Hộp quà này là Tô Nhã lấy thân phận là đại minh tinh Thư Nhã tặng cho mình, trong đó có lẽ là một món đồ ám chỉ thân phận ám chỉ thân phận của Thư Nhã, nhưng thân phận hiện giờ của Tô Nhã Dương Minh đã biết rồi. Cái quà tặng này liền trở nên không quan trọng nữa rồi, để mình khỏi thất vọng Dương Minh quyết định tốt nhất vẫn là không mở cứ giữ nguyên như vậy, coi như là một đoạn hồi ức lãng mạn lúc ban đầu giữa mình và đại minh tinh Thư Nhã.
Có những thời điểm, có những chuyện quá rõ ràng ngược lại lại không đẹp.
"Dương Minh, anh lề mề làm cái gì thế, còn không nhanh đến kì lưng giúp em hả?" (ô mai gọt)Trong phòng tắm truyền đến tiếng trách mắng của Tôn Khiết: "Hay là tối nay không muốn ngủ trên giường với em?"
Dương Minh nghe Tôn Khiết nói liền dở khóc dở cười, cũng may là mình nếu đổi là người khác trải qua mấy tiếng vận động cao đọ còn có thể chịu được sao?
Dương Minh có cảm giác Tôn Khiết đã kìm nén dục vọng rất lâu rồi, đêm nay đều đem tất cả mà giải phòng ra hết.
"Đến đây…" Bất quá Dương Minh cũng xoay người đứng lên đi về phía phòng tắm.Do mình đã chọn con đường này, vậy thì sau này sẽ khiến cho mình mệt mỏi nhưng lại vui sướng.
"Tiện tay lấy hộ em chai dầu tắm ở trong túi." Tôn Khiết lại nói thêm một câu.
"Ừ…" Dương Minh cười khổ. Người con gái mạnh mẽ như Tôn Khiết, ở trong nhà cũng là một người phụ nữ bình thường.(5, 6 tiếng mà bình thường)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.