Đoạn Đầu Lang nghe Dương Minh nói xong, thấy chẳng qua chỉ là bảo hắn gọi điện thoại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ chính mình chỉ cần hoàn toàn làm theo ý của hắn, hắn sẽ làm khó mình sao?
Hiện tại không còn thủ hạ, Đoạn Đầu Lang đã sớm mất đi cái khí phách lão đại lúc trước. Bây giờ giống kẻ tiểu nhân không có thực lực nơm nớp lo sợ, không dám có bất kỳ phản kháng nào.
"Tiểu. tiểu nhân gọi ngay a!" Đoạn Đầu Lang vội nói.
Nhìn bộ dạng hèn hạ như vậy, có thể thấy hắn làm lão đại lúc trước vốn không phải là xuất thân từ hắc đạo đi lên. Chẳng qua hắn có chỗ dựa là Uygur mới phô trương được như vậy. Hiện tại, chỉ trong chớp mắt đám thủ hạ kia đã không còn, hắn làm lão đại cũng là vô ích. Hắn còn nơi nào có thể đứng lên lớn lối?
Đoạn Đầu Lang trước sau khác biệt rất lớn, Dương Minh cũng nhìn thấy.
Lúc trước đã cảm thấy Đoạn Đầu Lang căn bản không giống người làm lão đại. Như hắn làm lão đại của một bang phái mà chẳng có khí độ của lão đại, hắn cùng lưu manh bình thường chẳng khác biệt mấy. Cho nên Dương Minh suy đoán, người nầy bất quá là bị Uygur đẩy ra làm người phát ngôn mà thôi.
Uygur tranh cử nghị viên, tự nhiên sẽ không để mình dính quá nhiều điểm đen để tránh bị thất bại. Chọn lựa một người phát ngôn là biện pháp tốt nhất.
Về phần Đoạn Đầu bang chúng, Dương Minh cũng không khách khí. Dù sao cũng chỉ là một đám người cặn bã giữ lại cũng là tai họa. Coi như Vương Bằng vì dân trừ hại.
"Alo? Là Tỷ phu sao. " Đoạn Đầu Lang kích động, ngay cả gọi "lão bản" cũng quên mất, nên kêu "Tỷ phu".
"Đoạn Đầu Lang. Ngươi gọi loạn lên thế à?"
Uygur tự nhiên không muốn người khác biết quan hệ giữa hắn và Đoạn Đầu Lang.
Mặc dù là văn phòng, nhưng Uygur vẫn cải chính: "Sau này gọi ta là lão bản!"
"Lão bản.Không xong, xảy ra đại sự rồi!" Đoạn Đầu Lang thầm nghĩ tên gì cũng chẳng sao cả.
"Lão bản, Đoạn Đầu bang bị diệt, tất cả mọi người đã chết. người mau cứu ta đi!"
"Cái gì? Ngươi nói gì? Đoạn Đầu bang bị diệt?"
Trong óc Uygur đột nhiên "Ong…" một tiếng, hơi mất thăng bằng! Hắn cũng không hoài nghi lời Đoạn Đầu Lang, bởi vì hiện tại hắn đang tranh cử nghị viên ở thời khắc mấu chốt. Mà đối thủ cạnh tranh của hắn hiện nay đều tìm mọi biện pháp để hạ bệ hắn.
Nếu như lúc này có người tiêu diệt hết Đoạn Đầu bang, so với chuyện tranh cử, Uygur chắc chắn sẽ không phân tâm đi quản chuyện tình bang phái.
Cũng không thể đứng ra tỏ vẻ hắn và bang phái có quan hệ. Chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng mà thôi, cho nên Uygur giữ suy nghĩ là đối thủ cạnh tranh của mình làm!
"Là ai làm? Là Phi Xa bang hay là bang kia?"
Hai bang phái trong ý của Uygur là hai bang phái có thực lực cùng Đoạn Đầu bang trở thành ba đại bang phái ở Ma cao. Nếu có thể tiêu diệt Đoạn Đầu bang khẳng định là một trong hai đại bang phái, nói không chừng là hai đại bang phái cùng nhau liên thủ!
Bởi vì ở Ma cao có năng lực tiêu diệt hết Đoạn Đầu bang không nhiều, cho nên Uygur trước tiên nghĩ tới hai bang phái này.
"Không… không phải là hai bang đó!" Đoạn Đầu Lang cười khổ nói: "Lão bản là thủ hạ của Dương Minh làm."
"Cái gì? Dương Minh?" Uygur thoáng cái ngây ngẩn cả người! Vốn hắn cho rằng đối thủ cạnh tranh của mình làm, nên hắn căn bản không nghĩ là Dương Minh làm.
Hắn nhận định Dương Minh đến tổng bộ Đoạn Đầu bang thì phải chết không thể nghi ngờ, cho nên một người đi chịu chết sao có thể là người tiêu diệt Đoạn Đầu bang?
"Không thể nào! Hắn chỉ có một thủ hạ có thể đánh đấm, không thể nào có khả năng tiêu diệt hết hơn trăm người của bang?" Uygur theo bản năng thốt ra.
"Không phải đâu lão bản.Hắn có rất nhiều thủ hạ. Đã đem Đoạn Đầu bang tiêu diệt!" Đoạn Đầu Lang cười khổ nói: "Lão bản người phải cứu tôi nha. Dương Minh đang ở bên cạnh tôi đây này, hắn cho tôi gọi diện thoại nói chuyện với ngài!"
"Khá lắm." Uygur không nhịn được mắng một câu.
Trong đầu Đoạn Đầu Lang chắc chứa bùn nhão. Xảy ra chuyện gì liền kinh sợ, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Thấy Dương Minh đem nhiều người như vậy mà không báo trước gọi điện thoại hồi báo. Hiện tại đợi hắn diệt xong bang mới gọi điện hồi báo!
Việc đã đến nước này, mình còn có thể có biện pháp gì? Nếu như Đoạn Đầu Lang hồi báo trước đó, Uygur còn có thể dùng các biện pháp khác như gom góp nhân mã chỗ khác tới cho dù không đông.
Không thì chịu mất thể diện một chút là báo cảnh sát, để cho cảnh sát đi xử lý là ok rồi. Tối thiểu có thể giữ được Đoạn Đầu bang an toàn!
Nhưng mà hiện tại mọi người đều chết sạch mới cho mình biết, còn có thể làm gì được? Trong lòng của hắn thất vọng cực độ với Đoạn Đầu Lang, Đoạn Đầu bang cũng đã xong đời.
Đoạn Đầu Lang đối với hắn mà nói đã mất đi giá trị lợi dụng! Nếu không phải còn tỷ tỷ của hắn ở trên, Uygur đã sớm tìm cơ hội đá hắn đi rồi.
Bất quá hiện tại hắn cũng nằm trong tay DƯơng Minh. Dương Minh giải quyết hắn ra sao cũng dè dặt mà động thủ!
Nghĩ tới đây Uygur lạnh lùng nói: "Ngươi là thủ lĩnh Đoạn Đầu bang xảy ra chuyện một mình ngươi không xử lý tìm ta làm cái gì? Tốt rồi, Không có chuyện gì ta cúp điện thoại! Hẹn gặp lại!"
Uygur nói xong, cũng không có để Đoạn Đầu Lang nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại. Nghe âm thanh trong điện thoại truyền đến, Đoạn Đầu Lang trợn tròn mắt!
Hắn cũng không đần, thái độ Uygur đã rất rõ ràng. Là muốn vứt bỏ hắn, hắn vội vàng bấm điện thoại gọi cho Uygur lần nữa. Bất quá sau hai tiếng đổ chuông đã bị bên kia trực tiếp dập máy.
Nhất thời Đoạn Đầu Lang tuyệt vọng, bất đắc dĩ buông điện thoại xuống.
"Dương tiên sinh. Uygur không nghe điện thoại của tôi. " Đoạn Đầu Lang cẩn thận nói, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào mình: "Dương tiên sinh, ngài biết đấy.
Người xem ta chỉ là người phát ngôn phía trước mà thôi, tính toán sau lưng là Uygur. Ngài ngàn vạn lần đừng trách tội tôi. Tôi làm lão đại Đoạn Đầu bang cũng là Uygur bảo tôi làm, thật ra thì mọi chuyện không liên quan đến tôi. Ngài tiêu diệt Đoạn Đầu bang cũng không có quan hệ gì tôi đâu. Ngài tha cho tôi đi, Có tư oán gì ngài tìm Uygur…. Đừng trách tôi!"
Đoạn Đầu Lang cũng bất chấp cái gì gọi là thể diện, sợ đến vãi cả ra quần rồi, trực tiếp bắt đầu cầu xin tha thứ.
Đối với đoạn đối thoại của Đoạn Đầu Lang cùng Uygur trong điện thoại Dương Minh cũng nghe đại khái, cũng biết người này chỉ là con rối của Uygur mà thôi. Đối với giết loại người như thế, Dương Minh không có chút hứng thú nào.
Vốn Dương Minh nghĩ thông qua chuyện này để cho Đoạn Đầu Lang gọi điện thoại cho Uygur, đem Uygur gọi ra để giải quyết chuyện này.
Nhưng rõ ràng Uygur không quản chuyện sống chết của Đoạn Đầu Lang. Điện thoại cũng không nói vài lời, nói dập máy là dập máy luôn!
Điều này làm cho kế hoạch của Dương Minh thất bại.
Nhìn Đoạn Đầu Lang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, Dương Minh cũng lười nói với hắn, khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Dương Minh tựu đối Kim Ngưu cùng Vương Bằng phất phất tay: "Chúng ta đi!"
Đoạn Đầu Lang có chút u mê, nhất thời không biết làm sao nhìn Dương Minh: "Dương tiên sinh…. Ngài không giết tôi?"
"Làm sao? Ngươi muốn bị giết?" Dương Minh nhíu nhíu mày. Thầm nghĩ Đoạn Đầu Lang này làm sao vậy.
"Không phải…Không phải!" Đoạn Đầu Lang vội vàng phủ nhận, lắc đầu lia lịa nói: "Tôi không có muốn chết đâu, tôi không phải người ngu. Ý của tôi là ngài cứ như vậy bỏ qua cho tôi sao?"
"Ta nói ngươi này! Ngươi bị làm sao vậy? Ngươi muốn chết hả. Hay là không muốn chết?" Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười.
"Dĩ nhiên không muốn chết rồi!" Đoạn Đầu Lang vội vàng nói.
"Ngươi không muốn chết, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? " Dương Minh nói: "Không muốn chết thì câm dùm đi."
"Ta đi!"
"Gặp lại!" Vương Bằng đối Đoạn Đầu Lang khoát tay áo.
Kim Ngưu mang vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Đoạn Đầu Lang một cái. Từ trên mặt đất đem súng lục lúc trước hắn làm rơi trên mặt đất nhặt lên, sau đó đặt ở trong tay Đoạn Đầu Lang: "Cho ngươi."
"Ách. " Đoạn Đầu Lang trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người rời đi.
"Ba" một tiếng, súng lục lần nữa rơi trên mặt đất. Hắn thở ra một hơi: "Hô. làm ta sợ muốn chết. Không nghĩ tới nhặt lại được cái mạng nhỏ!"
Đoạn Đầu Lang đợi ba người Dương Minh rời đi xong, vội vàng thu thập một chút hành lý cùng tiền bạc của bang phái, chuẩn bị đường chạy trốn. Hắn biết cho dù Dương Minh buông tha hắn, nhưng Uygur sẽ tìm hắn gây phiền toái!