Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1646: Cứ điểm vùng ngoại ô




"Nếu có thể dễ dàng xử lý như vậy thì còn nói làm gì, nhưng mà." Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Nhưng mà cái gì? " Dương Minh có chút kỳ quái.
"Nhưng mà. Vấn đề mấu chốt là, trợ thủ kia của ta bị hắn đánh cho nằm dài dưới đất, dưới tình thế cấp bách nên rút súng ra bắn, nhưng mà." Lưu Diệp nói tới đây, lại là do dự một chút, vừa muốn nói lại vừa không.
"Nhưng mà cái gì? Ta nói này Lưu Diệp, sao ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy? Chuyện như thế nào mà khi ngươi nói ra có vẻ lao lực quá vậy? " Lưu Diệp khiến cho Dương Minh có chút không kiên nhẫn nổi, vừa trừng mắt, vội la lên.
"Ta nói. Nhưng ngươi đừng không tin a. " Lưu Diệp đè thấp thanh âm xuống.
"Ta tin, ngươi nói đi. " Dương Minh phát hiện Lưu Diệp có điều gì giấu diếm.
"Người này đao thương bất nhập! Đạn bắn vào trán của hắn, lại dội ngược ra. " Lưu Diệp nói: "Ngươi có thể tưởng tượng ra sao? Đầu của một người, đem so sánh với đạn còn rắn chắc hơn, chuyện này có thể sao."
"Đao thương bất nhập? " Dương Minh kinh ngạc môt chặp: "Đạn bắn vào đầu lại dội ra?"
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh kinh ngạc, Lưu Diệp còn tưởng rằng Dương Minh không tin, cười khổ nói: "Ta nói rồi, đúng là tương đối khó tin, ngươi không tin cũng phải. bất quá chuyện ta nói đúng là thật."
"Ta có nói không tin sao? " Dương Minh lắc lắc đầu, kinh ngạc bởi vì hắn đang nhớ đến một người, người này chính là Jeter bóng tối (DG: HViệt để chữ sâm. chuối quá nên ta đổi sang bóng tối), Dương Minh đã gặp ở Lancer gia tộc, cũng đã nhìn thấy tồn tại tương tự như siêu nhân kia.
Chẳng lẽ Lưu Diệp cũng gặp phải loại người này, tên này có quan hệ với Jeter không? Nghĩ tới đây, Dương Minh liền vội vàng hỏi: "Lý Lôi Trì đâu?"
"Ở cứ điểm bên này của tổ 3. ", Lưu Diệp nói: "Đang chuẩn bị dẫn độ hắn về nước. Làm sao, có chuyện gì."
"Hắn có nói tư liệu trong chip là bán cho tổ chức hay cá nhân hay không? " Dương Minh hỏi.
"Cái này còn chưa hỏi, ta chỉ hỏi hắn giao chip cho người nào rồi vội vàng dẫn người tới áp giải hắn. Về phần người bên kia thuộc tổ chức hay cá nhân thì không biết. " Lưu Diệp nói: "Sao vậy, chuyện này rất trọng yếu à?"
"Ta chỉ muốn xác nhận một chút. " Dương Minh do dự một chút rồi nói: "Trước kia, ta có giao thủ cùng một người tương tự như vậy, cho nên ta không thể xác định, người ngươi nói cùng người kia có phải từ một chỗ mà tới hay không."
"Cái gì? Trước kia ngươi đã giao thủ cùng người tương tự? " Lưu Diệp mở to hai mắt ra nhìn: "Điều ngươi nói là sự thật? Người kia cũng đao thương bất nhập?"
Dương Minh gật đầu: "Ừm. Người ta giao thủ cũng giống vậy, cũng đao thương bất nhập, da thịt trên người như tường đồng vách sắt, ta đánh vào chẳng ăn thua gì."
"Kết quả người kia?" Lưu Diệp mặc dù khiếp sợ, bất quá hắn cũng không hoài nghi lời Dương Minh nói. Dù sao lấy thân phận hiện tại của bọn họ, không cần thiết phải ba hoa khoác lác loại chuyện này.
"Bị ta giết chết. bất quá cũng tốn một phen công phu. ", Dương Minh cười khổ, nhún nhún vai: "Bị ta dẫn dụ chạy tới nồi hơi cao áp. Quản hắn có bối cảnh gì, dù sao cũng bị nấu lại lần nữa, biến thành hơi nước rồi."
"Như vậy mà cũng được." Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Người anh em, ngươi cũng quá ghê gớm đi, cách ấy mà cũng nghĩ ra."
"Chứ không ta phải làm sao? Chỉ trách hắn là quái thai thôi. " Dương Minh nói: "Đao thương bất nhập, ta đánh lên người hắn, cứ như đánh vào cục sắt vậy, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp trực tiếp hủy diệt hắn mà thôi."
"Nói như vậy, hai người cũng rất tương tự nhau, không chừng có liên hệ gì đây. " Lưu Diệp gật gật đầu: "Vậy chúng ta hiện tại."
"Đi gặp Lý Lôi Trì lần nữa. " Dương Minh nói.
"Ừm. Ta liên lạc cái đã. " Lưu Diệp vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm một cái mã số, báo một tiếng muốn đi gặp Lý Lôi Trì rồi cúp điện thoại.
"Đi thôi, Dương tiên sinh " Lúc trước Lưu Diệp kích động nên gọi Dương Minh một tiếng người anh em, bất quá đã khôi phục bình thường nên gọi Dương Minh là "Dương tiên sinh ".
"A a.Gọi ta là anh em hoặc trực tiếp gọi Dương Minh đi, gọi Dương tiên sinh, thật sự không quen tai. " Dương Minh vỗ vỗ bả vai Lưu Diệp: "Sau này huynh đệ cùng một chiến hào, ta cũng vậy, không gọi ngươi là Lưu tiên sinh, gọi ngươi Tiểu Diệp đi."
"Được. " Lưu Diệp gật đầu mặc dù cái tên Tiểu Diệp này có chút nữ hóa, bất quá từ nhỏ cha mẹ cũng gọi như vậy, Lưu Diệp tập mãi cũng thành quen: "Ta đây gọi ngươi là Dương Minh, đi thôi, bên kia liên lạc xong hết rồi."
"Ở địa phương nào? ", Dương Minh hỏi.
"Ngoại ô thành phố, một nhà máy sửa chữa ôtô, là cứ điểm bên này của chúng ta, cái loại nhà máy này bên trong cũng có người Hoa đi làm, không cần phải nhạc nhiên, cũng sẽ không có người nào chú ý đâu. " Lưu Diệp giải thích.
Dương Minh gật đầu: "Ta đi tìm xe."
"Như vậy thì tốt quá, so sánh với đi taxi thì an toàn hơn. " Lưu Diệp nói.
Việc còn lại là Dương Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tam Đặc Đốn, bảo hắn chuẩn bị một chiếc đơn giản một chút, không nên quá nổi bật.
Tất nhiên Tam Đặc Đốn không ngớt lời đáp ứng.
Dương Minh cùng Lưu Diệp xuống lầu, ở cửa khách sạn nhìn qua là một chiếc Passat đại chúng, loại xe này trên đường chạy rất nhiều, xe cũng không phải hàng mới, dường như cực kỳ thích hợp.
"Không tệ, chiếc xe này ta dùng trong khoảng thời gian lưu lại đây vậy. " Dương Minh hài lòng nhận chìa khóa xe từ tay Tam Đặc Đốn.
Tam Đặc Đốn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở. vì đoán trúng tâm tư Dương Minh. Lúc trước cỗ xe thể thao kia, mặc dù Dương Minh không nói gì, bất quá Tam Đặc Đốn vẫn nhận ra Dương Minh không mấy hài lòng, nên lần này hắn cứ dựa theo ý tứ Dương Minh, lấy một chiếc vừa tầm đại chúng vẫn thường lái, đơn giản nhưng điều khiển rất thoải mái. Nhìn bộ dáng Dương Minh có vẻ thích rồi.
"Ngươi lái xe. " Dương Minh đem chìa khóa đưa cho Lưu Diệp.
Lưu Diệp cũng không nhún nhường, nhận lấy chìa khóa. Dù sao chỗ nhà máy đó cũng chỉ có hắn biết, Dương Minh lái xe đi tìm cũng vô ích.
Một đường không gặp trở ngại ra tới ngoại ô thành phố, nhà máy mà Lưu Diệp nói chính là cái xí nghiệp sửa chữa ô tô gần đó. Trước mặt nhà xưởng là chỗ buôn bán, còn các công nhân đều đang bận rộn xử lý xe.
Sau khi Dương Minh cùng Lưu Diệp xuống xe, lập tức có một nam nhân mập mạp đi tới:"Hai vị, có gì cần giúp đỡ sao?"
"Người mình. " Lưu Diệp thấp giọng nói một câu với Bàn Tử.
"Di ", Bàn Tử sửng sốt, nhìn Dương Minh một cái, không nói gì, chẳng qua là gật gật đầu: "Đi theo ta."
Bàn Tử là nhân viên quản lý nơi này, trên thực tế cũng là người của tổ công tác bên ngoài trong cục điều tra thần bí, bình thời không có chuyện gìthì làm ăn. Hắn và Lưu Diệp có tiếp xúc qua mấy lần, cư nhiên nhận biết nhau, bất quá người bên cạnh Lưu Diệp là lần đầu tiên gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.